Sau khi xác nhận có chuyển biến lớn, Lưu Minh Chương nghĩ thời gian sau mới biết được mục tiêu lần này. Anh ta biết Lục Thiếu Hoa đã dám nói ra thì phải hành động. Như vậy nhất định có mục tiêu rồi. Lưu Minh Chương trước tiên tiến hành nghiên cứu mục tiêu, trong lòng thầm tính toán phương án của mình. Đúng vậy, Lưu Minh Chương lần nào cũng có phương án của mình, chỉ có điều không dùng tới, tất cả hành động đều do Lục Thiếu Hoa yêu cầu, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến nhiệt tình của Lưu Minh Chương. Anh ta có phương án của mình, nhưng khi hành động lại làm theo phương án của Lục Thiếu Hoa, xem như cũng có tí nghi ngờ mâu thuẫn.
Lục Thiếu Hoa kia không biết Lưu Minh Chương đang khao khát biết được mục tiêu là gì. Theo như ngày trước thì Lục Thiếu Hoa sẽ không nói ra, nhưng lần này thì khác, Lục Thiếu Hoa không định dùng những lời như “thiên cơ không thể tiết lộ” để lừa Lưu Minh Chương nữa.
- Mexico.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói ra tên một quốc gia.
- Mexico?
Lưu Minh Chương chau mày. Về các nước phương Tây thì anh ta biết có tên này, nhưng vì Tập đoàn Phượng Hoàng không qua lại gì nên không biết tình hình ở nước ấy.
- Đúng vậy, là Mexico.
Lục Thiếu Hoa xác nhận lần nữa.
Theo trí nhớ, năm 1994, chính phủ Mexico làm đồng Peso bị giảm giá xuống 15 lần, cuối cùng dẫn đến khủng hoảng thị trường, các nhà đầu tư ngoại quốc điên cuồng bán đổ bán tháo đồng Peso để mua đô la Mỹ, tỷ suất hối đoái của đồng Peso rơi một cách nhanh chóng.
Đương nhiên, đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, nguyên nhân thật sự không ai biết đến. Chính sách của chính phủ Mexico tất nhiên là sai, nhưng đó chỉ là một mồi lửa thôi, nguyên nhân thật sự là tình hình nội tại của Mexico đã sớm có vấn đề.
Theo số liệu cho thấy, từ năm 1989 đến 1994, xuất khẩu Mexico tăng trưởng 2.7 lần, nhưng nhập khẩu tăng 3.4 lần. Kết quả năm 1989, tỷ lệ nhập siêu của Mexico hơn bốn tỷ mốt đô la Mỹ, và ngày càng tăng hơn. Đến năm 1994, đã lên đến 28 tỷ 9 trăm nghìn đô la Mỹ. Trên lý thuyết, chỉ cần thanh toán quốc tế thặng dư cân bằng thì có thể duy trì lợi nhuận tương ứng. Như vậy, cho dù dự án luôn luôn thiếu hụt một khoảng lớn cũng không đến nỗi kinh tế quốc dân lâm nguy. Vấn đề mấu chốt để duy trì thặng dư vốn nước ngoài là không phải vốn nước ngoài đầu tư ngắn hạn mạnh mẽ mà Mexico dùng thâm hụt tài khoản vãng lai để bù đắp cho thâm hụt vốn đầu tư. Vào cuối những năm 80, đầu tư gián tiếp đổ vào Mexico hàng năm lên đến trên dưới 5 tỷ đô la Mỹ, tới năm 1993 đầu tư nước ngoài chảy vào đã đến gần ba mươi tỷ đô la Mỹ. Ước chừng từ năm 1990-1994, vốn đầu tư gián tiếp từ nước ngoài chảy vào Mexico đã tăng hai hai phần ba.
Trừ việc đó ra, Mexico xuất hiện nguy cơ tài chính còn do ba nguyên nhân sau: nguyên nhân thứ nhất là thị trường tài chính mở ra quá gấp gáp, quá phụ thuộc vào dòng vốn nước ngoài, từ năm 1992 đến 1994, đầu tư nước ngoài cao tới 25 – 35 tỷ đô la Mỹ, mà xuất khẩu chưa tăng trưởng rõ rệt, nhập khẩu hàng năm tăng theo năm 1987 tăng 9,4% đến năm 1993 tăng 31%, kết quả là thâm hụt cán cân thanh toán 23 tỷ đô la Mỹ, cao quá tiêu chuẩn cho phép, khiến toàn bộ nền kinh tế Mexico phụ thuộc vào vốn nước ngoài.
Nguyên nhân thứ hai là cục diện chính trị bất ổn đả kích lòng tin của nhà đầu tư. Trong sáu tháng cuối năm 1994, nông dân Mexico liên tiếp bạo động có võ trang, người được đề cử của đảng cầm quyền bị ám sát, nội bộ của đảng cầm quyền và đảng đối lập giành quyền chấp chính vô cùng quyết liệt, làm cho nhà đầu tư mất lòng tin phải rút lui. Điều này khiến cho chính phủ Mexico thiếu hụt một lượng lớn ngoại hối, ngoại hối dự trữ từ cuối tháng 10 năm 1994 là 17 tỷ đô la Mỹ, đến ngày 21 tháng 12 giảm xuống 6 tỷ đô la Mỹ, chưa được hai tháng đã giảm xuống 65%.
Nguyên nhân thứ ba là xem nhẹ tính linh hoạt của thị trường tiền tệ và thị trường chứng khoán, chính sách tài chính không vẹn toàn. Chính phủ tuyên bố tiền bị giảm giá có ý muốn ngăn cản tiền chảy ra ngoài, khuyến khích xuất khẩu, hạn chế nhập khẩu, cải thiện tình trạng thanh toán quốc tế của đất nước. Nhưng trong tình hình kinh tế xã hội không ổn định, dẫn đến lạm phát, cũng khiến cho người nước ngoài đầu tư vào thị trường chứng khoán của đồng Peso bị tổn thất, do đó làm thị trường chứng khoán giảm mạnh. Thị trường chứng khoán giảm giá lại làm cho đồng Peso bị phá giá ngày càng nghiêm trọng, tạo ra nguy cơ.
Có được trí nhớ là ưu thế của Lục Thiếu Hoa. Nguy cơ tài chính lần này ở Mexico là chưa từng có trong lịch sử, giờ đã sớm có kết cuộc, quy mô lớn dần. Mà George Soros này là một kẻ đầu tư tài chính nhạy bén, sao có thể không nghe thấy nguy cơ đang sinh ra ở đây.
Cho nên đối với việc George Soros đang tích lũy tài chính không lấy làm lạ chút nào, ngược lại. Lục Thiếu Hoa lại thấy là hợp lý. George Soros đang chuẩn bị làm một trận lớn, nên tích lũy tài chính nhiều một chút, đến lúc đó có thể vớt được chút ít tiền ở Mexico.
“Mexico, Mexico? Gần đây xuất khẩu của Mexico cũng cao hơn nhiều. Ừ, nông dân bạo động võ trang cũng ngày càng nghiêm trọng, dường như nhiều nhà đầu tư ngoại quốc đang bắt đầu bỏ đi”. Lưu Minh Chương thẩm nhủ vài câu, sau đó, dường như nhận ra điều gì, mới nói:
- Không phải hai nguyên nhân này tạo ra nguy cơ tài chính chứ?
Lưu Minh Chương là Tổng Giám đốc công ty tài chính Phượng Hoàng, cả ngày không làm gì chỉ quan sát tình hình của các nước. Mexico anh ta không quen thuộc lắm, nhưng cũng không làm trở ngại anh ta có hứng thú với quốc gia này. Khi tên nước này bị Lục Tiếu Hoa nhắc đến, mang ra làm mục tiêu, một loạt thông tin liền hiện ra trong đầu Lưu Minh Chương.
- Hai nguyên nhân này đương nhiên không dẫn đến nguy cơ tài chính.
Dừng lại một chút, Lục Thiếu Hoa nói tiếp:
- Theo lời anh nói, có rất nhiều nhà đầu tư ngoại quốc rút lui khỏi Mexico, như vậy chính phủ Mexico sẽ dùng biện pháp nào để bổ sung nguồn vốn thiếu hụt?
- Vấn đề này ngay cả đứa trẻ lên ba cũng trả lời được, đương nhiên là ngoại hối dự trữ rồi.
Lưu Minh Chương cười nói.
Đúng thế, vấn đề này ngay cả đứa bé lên ba cũng trả lời được, huống chi là Lưu Minh Chương, người đứng đầu tài chính Phượng Hoàng này. Gần như không cần suy nghĩ, Lưu Minh Chương có thể suy luận theo logic thông thường để trả lời.
- Như vậy thì chính phủ Mexico phải bổ sung bao nhiêu ngoại hối dự trữ?
Lục Thiếu Hoa lại hỏi.
- Ừ, đây mới là vấn đề.
Lúc này thì Lưu Minh Chương không phản đối nữa.
Lưu Minh Chương không phản đối không có nghĩa là Lục Thiếu Hoa cũng thế.
- Phải biết rằng chính phủ Mexico rất phụ thuộc vào vốn đầu tư nước ngoài. Hiện giờ các nhà đầu tư nước ngoài đều rút lui, anh chỉ nói suông là dùng ngoại hối dự trữ bổ sung là được sao?
Phụ thưộc quá đáng vào đầu tư nước ngoài, hiện giờ các nhà đầu tư đang rút lui, dùng ngoài hối dự trữ đổ vào trước, nhưng các nhà đầu tư nước ngoài vẫn rút lui như trước, rỗng như tổ yến, càng cuốn càng lớn, mà ngoại hối dự trữ của chính phủ Mexico dù sao cũng chỉ có hạn.
Tục ngữ nói rất hay, mười cái nồi chỉ có chín cái vung, tìm cái vung còn lại ở đâu. Hiện giờ tình hình Mexico cũng vậy, càng cuốn càng lớn, nguy cơ tài chính đã cận kề.
- Ừ.
Lưu Minh Chương gật đầu. Anh ta không phải ngu ngốc, Lục Thiếu Hoa đã nói rõ ràng như vậy, anh ta mà nghe không hiểu, thì chỉ là một khối đậu hủ thối.
- Xem ra nguy cơ khủng hoảng tài chính chỉ còn là vấn đề thời gian.
Chưa hết, Lưu Minh Chương được xác nhận, giật mình tỉnh ngộ hỏi:
- Có phải bây giờ chúng ta hành động không?
Theo thói quen thường lệ của Lục Thiếu Hoa, sau khi chọn được mục tiêu, phải đi sắp xếp trước, chờ đến lúc loạn lên mới chính thức ra tay. Trước tiên là quăng lưới, sau đó không lâu lại thu lưới vào.
Lục Thiếu Hoa lắc đầu nói:
- Bây giờ còn quá sớm, nhìn bên ngoài cảm thấy nguy cơ đã sắp đến, nhưng còn thiếu một mồi lửa. Nguy cơ lần này không thể tới nhanh như vậy.
Lục Thiếu Hoa có được trí nhớ, thời gian Mexioco khủng hoảng tài chính nằm trong lòng bàn tay, hắn dĩ nhiên không vội vã gì.
Đây gọi là Hoàng thượng không vội nhưng thái giám vội. Lục Thiếu Hoa không vội không có nghĩa là Lưu Minh Chương cũng không vội. Những năm gần đây, Lưu Minh Chương buồn đến đổ bệnh, khó khăn lắm mới có cơ hội hành động, lại nghe thời cơ chưa tới, lại bảo anh ta đợi. Lưu Minh Chương có thể đợi sao?
- Nếu không thì thế này, tôi đi Mexico trước để chuẩn bị, sắp xếp toàn bộ. Thời gian không còn nhiều nữa. Khi nào cậu cho tôi biết thì tôi mới ra tay.
Lưu Minh Chương không kìm nổi lên tiếng.
Lục Thiếu Hoa nhìn qua Lưu Minh Chương, cảm thấy rất buồn cười, không tức giận nói:
- Anh gấp cái gì chứ? Đâu phải không cho anh đi đâu.
- Đâu có, ý tôi không phải là…
Lưu Minh Chương lắp bắp nửa ngày cũng không diễn tả hết ý, cuối cùng chỉ có thể thở dài, tạm ngừng một tí. Sắp xếp lại từ ngữ, nói tiếp:
- Ý của tôi là tôi đi trước để chuẩn bị, đến lúc đó cũng không gấp gáp, ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta.
- Hả?
Lục Thiếu Hoa hỏi rất lớn tiếng, đồng thời dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Lưu Minh Chương.
- Lúc anh sinh con có phải cũng gấp gáp như bây giờ không?
- Ủa!
Lưu Minh Chương sửng sốt, không biết vì sao Lục Thiếu Hoa lại lôi chuyện anh ta sinh con vào, nhưng anh ta cũng thành thật trả lời:
- Lúc ấy gấp hơn bây giờ.
- Ha ha…
Lục Thiếu Hoa không kìm nổi cười lớn.
Vào lúc vợ Lưu Minh Chương sinh em bé, Lục Thiếu Hoa nghe nói là Lưu Minh Chương sốt ruột đi tới đi lui trong bệnh viện từ lúc vợ anh ta vào phòng sinh đến lúc đứa nhỏ thuận lợi sinh ra, suốt thời gian ấy, anh ta không dừng lại vẫn đi qua đi lại, khẩn trương vô cùng.
Lưu Minh Chương xấu hỗ gãi đầu, biết Lục Thiếu Hoa cố ý trêu chọc, thầm mắng đám người nhiều chuyện trong công ty, kể chuyện lúc ấy cho Lục Thiếu Hoa nghe.
Nhưng Lưu Minh Chương cũng bỏ qua một điều, người nhiều chuyện mà anh ta nghĩ tới là vợ anh ta, vì chỉ có vợ anh ta mới biết tình huống lúc đó. Mà Lục Thiếu Hoa nghe được điều đó chính là do vợ của Lưu Minh Chương vô tình nói ra.
Nên Lưu Minh Chương mắng người kia chính là vợ anh ta, may mắn là anh ta chửi thầm, nếu dám mắng công khai, không bị vợ anh ta làm một trận mới là lạ.
- Được rồi, ông chủ của tôi, ông đừng nói sang chuyện khác nữa, làm ơn nói nhanh có đồng ý cho tôi đi tiền trạm bên Mexico không?
Lưu Minh Chương bị trêu chọc không thích chút nào nhưng anh ta không nói tiếp mà chuyển sang chuyện khác.