Lục Thiếu Hoa cũng không nói ra chuyện hắn và Hoắc Tiêu Nguyệt có quan hệ, dựa theo thái độ bạn bè tới chơi mà cư xử, thế nhưng bà Trần Lệ không ngốc, từ dáng vẻ của Hoắc Tiêu Nguyệt bà nhìn ra ngay vấn đề, rất nhanh đã nhận cô làm con dâu, lập tức cảm thấy vừa lòng.
Đối nhân xử thế, cách nghĩ của bà vô cùng đơn giản, đó chính là con cái ở bên ngoài có tiền đồ, lại có thêm cho bà vài đứa cháu trai cháu gái, như vậy bà hài lòng rồi, còn như con bà ở bên ngoài có bao nhiêu cô vợ, bà không để ý chút nào, trái lại, con có nhiều vợ, bà lại có thêm nhiều cháu trai cháu gái, vui mừng còn không kịp nữa là.
Tiếc là, thời gian Hoắc Tiêu Nguyệt ở biệt thự của Lục Thiếu Hoa không lâu, dùng bữa tối xong, lại thăm Tần Tịch Thần một lát, rồi vội vội vàng vàng đi, trở về biệt thự họ Hoắc. Dĩ nhiên, khi rời khỏi cô mang theo nụ cười ra đi, có thể thấy tâm trạng của cô vui như thế nào.
Hoắc Tiêu Nguyệt đi rồi, nhưng biệt thự của Lục Thiếu Hoa không vì vậy mà yên tĩnh, lại có một vị khách đến, thực ra nói là khách, cũng có thể nói không phải là khách, bởi vì vị “ khách” này không phải ai khác, chính là chú của Lục Thiếu Hoa – Lục Xương.
Lục Xương đến Hồng Kông nhận chức cũng được một thời gian rồi, khi mới đến tất nhiên có nhiều áp lực ở đủ các phương diện, nhưng có đứa cháu trai Lục Thiếu Hoa ở Hồng Kông, lại có sự giúp đỡ của nhóm Hoắc Anh Đông, nên có thể thuận lợi hoàn thành tốt nhiệm vụ, xem như là lập được một công lớn rồi.
Lẽ ra sau khi Hồng Kông trở về, Lục Xương có thể được rảnh rỗi, nhưng vừa trở về không lâu, liền đụng phải cuộc khủng hoảng tài chính châu Á, công việc ông ta phải giải quyết lại nhiều lên, đến tận bây giờ mới giành được thời gian đến biệt thự của Lục Thiếu Hoa.
Ở Hồng Kông, người biết quan hệ chú cháu giữa Lục Xương và Lục Thiếu Hoa không nhiều, Lục Xương để tránh bị nghi ngờ, cũng không công khai xuất hiện, hôm nay có thể qua đây hoàn toàn là bởi chị dâu của ông ta., cũng chính là bà Trần Lệ, nếu không phải bà ta đến Hồng Kông, ông ta cũng sẽ không đến đây, dù sao thân phận của ông ta quá nhạy cảm mà.
Lục Xương dùng giọng bề trên dạy bảo:
- Tiểu Hoa, cháu đã là bố rồi, đừng cả ngày chạy ngược chạy xuôi bên ngoài nữa, ở nhà thôi.
Bây giờ không như trước kia, nếu là mấy năm trước, khi Lục Thiếu Hoa vẫn còn là một đứa trẻ thì không phải ai cũng có thể dạy bảo được hắn, huống chi hiện tại hắn đã lớn rồi, bản thân lại nắm giữ cả trăm tỷ đô la Mỹ, Lục Xương lại càng không đủ khả năng dạy bảo.
Nhưng Lục Xương dù sao cũng là chú của hắn, ngày thường ông ta không có cớ đến dạy bảo đứa cháu trai này, bây giờ thì khác, Lục Thiếu Hoa sinh được con gái, một cái cớ tốt biết bao, ông ta không thể bỏ qua được.
- ...
Lục Thiếu Hoa còn có thể nói gì, chỉ có thể cười đau khổ một tiếng, gật đầu bất đắc dĩ, tiếp nhận lời dạy bảo của chú.
Nhìn thấy Lục Thiếu Hoa không lên tiếng phản bác, Lục Xương khẽ cười, trong lòng thầm thấy một tiếng “ Sảng khoái”, sau đó chuyển đề tài câu chuyện, mới nói:
- Nghe nói tên Tạ Thiên Hữu bị cháu đuổi đi rồi?
- Ờ há?
Lục Thiếu Hoa nhíu nhíu mày, nghi ngờ, hỏi dò một câu:
- Chú không có ấn tượng tốt với Tạ Thiên Hữu?
Trong giọng nói của Lục Xương, Lục Thiếu Hoa nghe có hàm ý gì đó.
Lục Xương nói có chút xúc cảm:
- Không có tốt hay không tốt, ở trong chốn quan trường thì là như thế này, chức vị cao, chỗ dựa vững, thì có thể cao hơn người khác một cái đầu.
Lời nói này, Lục Xương sẽ không nói trước mặt người ngoài, duy có ở trước mặt Lục Thiếu Hoa mới có thể nói ra, coi như là bí mật riêng đi, hơn nữa, cũng là một loại quy tắc ngầm trong giới quan chức, ý chỉ năng lượng phía sau quyết định tất cả.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa rốt cuộc hiểu được rồi, cười, nói:
- Cháu cũng không biết vì sao cấp trên lại phái người như vậy đến Hồng Kông, còn dùng giọng điệu ra lệnh bắt cháu làm việc.
Nhớ tới Tạ Thiên Hữu, hắn thấy bực, không nói đâu xa, ngay bản thân và gia đình Lục Thiếu Hoa hiện tại, thì không phải là do một mình Cục phó Cục quản lý tài chính Tạ Thiên Hữu toàn quyền ra lệnh được, huống chi thân phận của Lục Thiếu Hoa không phải một nhà kinh doanh đơn giản như vậy đấy.
- Chú cũng nghe nói, người nhà họ Tạ đã gọi điện xin lỗi cháu rồi, chuyện này cho qua đi.
Nói đến đây, Lục Xương ngừng lại một chút, lại nói:
- Quan hệ giữa nhà họ Tạ và nhà họ Tăng khá tốt, không nên vì chút việc nhỏ mà quay lưng đối đầu.
Ý của Lục Xương rất rõ ràng, là đang nhắc nhở Lục Thiếu Hoa, không nên vì chút việc nhỏ mà làm căng mối quan hệ giữa hai nhà, tuy nhiên cũng chỉ là nhắc nhở mà thôi, với Lục Thiếu Hoa hiện tại, việc hắn muốn làm thì không ai có thể ngăn cản được, cho dù là Tăng Kiến Quốc cũng không thể, y cũng không thể cản trở việc hắn muốn làm.
Lục Thiếu Hoa không phải là người thích thù dai, huống chi chuyện kia đã lặng xuống rồi, xem như kết thúc, hắn sớm đã không giữ ở trong lòng, nếu không phải Lục Xương lúc này nhắc tới, có lẽ đều quên hết rồi cũng nên.
- Chú à, chú yên tâm đi, quá khứ là quá khứ, cháu sẽ không nghĩ tới nữa đâu.
- Vậy là tốt rồi.
...
Lục Xương đi rồi, về nơi ở của ông ta, biệt thự Lục Thiếu Hoa cũng trở lại yên lặng, dưới bầu trời đen đầy sao, có vẻ yên lặng khác thường.
Ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa ngủ dậy từ rất sớm, ăn sáng xong, lại rời biệt thự, vội đi tới sở tổng chỉ huy bên kia, đợi bắt đầu phiên giao dịch thị trường chứng khoán Hồng Kông.
Hồng Kông bị tấn công bắt đầu từ ngày 20 tháng 10, cũng chính là ngày hôm nay, ngày quan trọng như thế này, hắn bất kể như thế nào cũng phải tới hiện trường, cho dù không giúp được gì, đến để cảm nhận một chút không khí, cổ vũ cho mấy người Lý Vân Thanh một chút cũng là điều nên làm.
Không lâu sau, thị trường chứng khoán Hồng Kông đúng kỳ hạn bắt đầu phiên giao dịch, vừa bắt đầu phiên giao dịch, biểu đồ đại diện cho chỉ số HSI liền xuất hiện dao động, vừa mới bắt đầu đã hạ xuống với biên độ nhỏ, tiếp đó chầm chậm thay đổi, bắt đầu giảm xuống với biên độ lớn.
Hạ xuống, cũng có nghĩa là tấn công rồi, không cần Lục Thiếu Hoa ra lệnh, mấy người Lý Vân Thanh cũng biết làm như thế nào, mua vào, cổ phiếu tung ra đều thu vào, chiếm làm của riêng, cũng là giữ một thế cân bằng.
Nhưng vấn đề ở chỗ, bán tháo quá nhiều cổ phiếu rồi, thế cho nên không có cách nào nhanh chóng thu mua cổ phiếu vào, có một số người không thể bán tháo đi, chỉ có thể bán tháo với giá thấp, cuối cùng là làm cho chỉ số HSI hạ xuống.
Ban đầu Lục Thiếu Hoa vốn không có tính chuyện bảo vệ chỉ số HSI không để hạ xuống, hiện tại thu mua nhưng là vì không để tốc độ hạ xuống quá nhanh mà thôi, lại sẽ không làm mấy người Lý Vân Thanh phải chịu áp lực quá lớn.
- Có thể thu mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.
Đây là chỉ thị từ trước của Lục Thiếu Hoa, ý chính là để cho bọn họ mặc sức thu mua, thị trường có bao nhiêu thì thu mua bấy nhiêu, mặc kệ giá cao hay thấp, thu mua hết, có chút ý thu mua sạch.
Cùng lúc đó, chỉ số HSI bắt đầu hạ xuống, Hồng Kông cũng xuất hiện khủng hoảng, đặc biệt là Chủ tịch các công ty trên thị trường kia, lại càng căng thẳng, bởi vì chỉ số HSI hạ xuống đã ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty họ, cũng hạ xuống theo.
Tuy nhiên là thành viên của Thương hội Trung Hoa, các Chủ tịch của những công ty đưa ra thị trường kia cũng không bị khủng hoảng như những người khác, mà là chỉ cần cầm thẻ chứng minh rằng là thành viên của Thương hội Trung Hoa đến ngân hàng Phượng Hoàng.
Từ buổi chiều hôm trước, Hoắc Anh Đông với vai trò Chủ tịch của Thương hội Trung Hoa đã tuyên bố một thông tin, nội dung rất đơn giản, để ứng phó với cơn càn quét của cuộc khủng hoảng tài chính Hồng Kông, Chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng sẽ đem xuất ra hai trăm tỷ đô la Mỹ cung cấp cho tất cả các thành viên của Thương hội Trung Hoa vay, bảo đảm các công ty hội viên sẽ không bị phá sản.
Thông tin này vừa tuyên bố, thẻ thành viên thương hội Trung Hoa liền biến thành một tấm bùa hộ mệnh, một tấm thẻ có thể cứu công ty của mình, đây cũng là việc mà tất cả các thành viên của Thương hội Trung Hoa không hề nghĩ tới, trong sự xúc động, càng nhiều hơn chính là cảm ơn Lục Thiếu Hoa.
Hai trăm tỷ đô la Mỹ có ý nghĩa gì?
Có lẽ với người khác, đó chỉ là một con số mà thôi, nhưng với những thành viên của Thương hội Trung Hoa mà nói, hoàn toàn không nghĩ đơn giản như vậy.
Cho tới nay, bên ngoài chỉ cho rằng giá trị thị trường của tập đoàn Phượng Hoàng chỉ có hai trăm tỷ đô la Mỹ, thực tế chứng minh, Lục Thiếu Hoa xuất ra hai trăm tỷ đô la Mỹ cho các thành viên của Thương hội Trung Hoa vay, thật là vượt quá xa so với tưởng tưởng của mọi người.
Phải biết rằng giá trị ngoài thị trường và tiền mặt có trong kho là hoàn toàn khác nhau, giá trị ngoài thị trường là chỉ con số của tất cả nghiệp vụ và định giá vốn lưu động trong công ty mà thành, nhưng hiện tại Lục Thiếu Hoa đã xuất ra hai trăm tỷ đô la Mỹ tiền mặt cho mọi người vay, điều này có nghĩa là giá trị ngoài thị trường của tập đoàn Phượng Hoàng không chỉ đơn giản dừng ở hai trăm tỷ đô la Mỹ đó.
Nhưng mà, các thành viên của Thương hội Trung Hoa thì vui mừng rồi, bởi vì có Lục Thiếu Hoa đứng ra cho vay, họ có thể bình yên vượt qua khủng hoảng lần này, nhưng những người khác thì sao, họ chỉ hận vào không được Thương hội Trung Hoa, cùng với hối hận, còn không biết làm sao.
Nhưng cũng không có cách nào, Thương hội Trung Hoa nhận thành viên cũng phải có quy định, bậc cửa cao vô cùng, phải vượt qua nhiều tầng xét duyệt mới có thể vào được, không phải cái chợ ai cũng vào được, người bình thường vào không nổi.
Giới kinh doanh đột nhiên trở nên lo lắng, đó là các thành viên của Thương hội Trung Hoa đang trong giai đoạn cấp bách mang theo nụ cười, người khác trong lúc này thì chua xót đau khổ, xuất hiện hai trạng thái hoàn toàn khác nhau.
Nhưng chỉ có hai loại biểu hiện hoàn toàn khác nhau này, lại cung cấp cho giới truyền thông một đề tài vô cùng hay, lúc có thông tin ngân hàng Phượng Hoàng có cung cấp cho vay truyền ra, rất nhiều phóng viên ùa tới, phỏng vấn người phụ trách ngân hàng Phượng Hoàng, đồng thời cũng chỉ ra ngân hàng Phượng Hoàng có phải không công bằng không, khi chỉ cung cấp cho các thành viên của Thương hội Trung Hoa vay, mà không phải toàn bộ Hồng Kông.
Về vấn đề này, Lục Thiếu Hoa không có để ý đến, cũng không có dặn dò người phụ trách ngân hàng Phượng Hoàng phải trả lời như thế nào, may là, người phụ trách ngân hàng Phượng Hoàng rất linh hoạt, nói như đinh đóng cột:
- Tập đoàn Phượng Hoàng chúng tôi là một trong những thành viên của Thương hội Trung Hoa, mà Chủ tịch của chúng tôi dùng trăm phương ngàn kế điều động tiền vốn cho vay, số lượng có hạn, không có cách nào cho toàn bộ Hồng Kông vay được.
Một câu một trong những thành viên của Thương hội Trung Hoa liền ứng phó được rồi, không thể không nói, đây là một cách nói không đắc tội với ai. Lý do rất đơn giản, nói đi nói lại cũng không rời khỏi một câu nói, người không vì mình, trời tru đất diệt, là thành viên của Thương hội Trung Hoa, đương nhiên là suy nghĩ cho người một nhà rồi, mà tài chính có hạn, đó chẳng qua là cái cớ tốt đẹp mà thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, giới truyền thông im bặt, rốt cuộc không tìm ra cớ để nhằm vào ngân hàng Phượng Hoàng, chỉ có thể ca ngợi đóng góp to lớn ngân hàng Phượng Hoàng làm vì Hồng Kông.