Mục lục
Thương Trường Đại Chiến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thiếu Hoa đã không ôm hy vọng gì về gia tộc Brown rồi, đứng lên muốn tìm hiểu tất cả những nơi trong ngôi biệt thự này, lấy đi tất cả những đồ vật đáng giá, sau đó rút lui, còn về kết cục của chủ nhà Brown, vốn dĩ không cần Lục Thiếu Hoa chỉ bảo, thích hợp nhất là đưa hắn đi gặp Jésus.
Nhưng sự tiến triển của sư việc giống như kiểu phim điện ảnh vậy, luôn dừng lại ở điểm mấu chốt, vào thời khắc quan trọng chủ gia tộc Brorn gọi to một tiếng, để Lục Thiếu Hoa không thể không dừng bước lại, hy vọng trong lòng lại được khơi dậy một lần nữa.
Quay đầu lại, nhìn chủ gia tộc Brorn, rồi từ từ nói
- Chủ gia tộc Brown vẫn còn điều gì muốn nói với tôi sao?
- Có, tôi có một tin muốn trao đổi với chủ tịch Lục
Chủ gia tộc Brown vội vàng nói.
Đến thời điểm này rồi, tử thần sắp giáng xuống rồi, cho dù chủ gia tộc Brown nhìn lại sự việc có như thế nào, bình tĩnh đến cỡ nào, kiêu hãnh đến mức nào, ông ta cũng không kìm chế nổi phát điên cuồng, lúc này cho dù có bán đi gia tộc của ông ta, bán đi chính bản thân ông ta, ông ta cũng không do dự gì mà làm ngay.
- Ông không có tư cách để nói điều kiện với tôi.
Lục Thiếu Hoa lạnh lùng nói.
Sự thực cũng là như thế, chủ gia tộc Brown không có tư cách để nói điều kiện với Lục Thiếu Hoa, bởi vì trong mắt của Lục Thiếu Hoa ông ta đã là một người chết rồi, một người chết rồi vẫn còn tư cách gì để nói điều kiện với Lục Thiếu Hoa chứ?
- Nếu tin tức này có thể khiến chân tướng sự việc trong lòng anh được sáng tỏ?
Chủ nhà Brown mở miệng thăm dò, hỏi
Ừ, Lục Thiếu Hoa sửng sốt, vẻ mặt cười cười, hắn nghĩ hắn đã hiểu rõ ý của chủ nhà gia tộc Brown rồi, cân nhắc một lát nói
- Nếu là tin tức như vậy tôi có thể không giết ông và vợ con ông.
- Thật sao?
Chủ nhà gia tộc Brown vui mừng hỏi lại
Lục Thiếu Hoa cười gật đầu, mở miệng nói:
- Tôi có cần thiết lừa ông không?
- Tôi, tôi, Tôi không có ý đó.
Chủ gia tộc Brown sợ nhất bây giờ chính là Lục Thiếu Hoa tức giận, nếu như để Lục Thiếu Hoa tức giận lên, sẽ trực tiếp giết ông ta là chuyện dễ dàng, vội vàng làm lành một câu, sau đó chuyển sang vấn đề khác nói
- Người quản lý công việc bên phía Washington vừa mới chạy thoát ra phía cửa sau, có lẽ vẫn còn nấp ở trong biệt thự này.
- Thật không?
Lục Thiếu Hoa hỏi xác nhận lại
Đầu của chủ nhà gia tộc Brown giống như là con gà đang mổ thóc, gật đầu liên tục, khẳng định lại với giọng điệu vô cùng nghiêm túc
- Đúng vậy, tôi không có nói sai, là tận mắt tôi nhìn thấy.
Được xác nhận, Lục Thiếu Hoa không nói gì ngay, mà dùng ánh mắt ra hiệu cho Lý Chí Kiệt một chút, để anh ta phái người đi kiểm tra xem, về phần xử lý như thế nào, tin chắc rằng Lý Chí Kiệt cũng hiểu, chính là bắt sống.
Sau khi làm xong việc này, Lục Thiếu Hoa mới đưa mắt nhìn về phía chủ gia tộc Brown, vẻ mặt tươi cười. Đương nhiên, sự tươi cười này là nhằm vào câu nói của chủ nhà gia tộc Brown. Nếu hiểu con người của Lục Thiếu Hoa thì sẽ không cho rằng là như vậy.
Đặc biệt là Trần Quốc Bang, anh ta nhìn vào ánh mắt của Lục Thiếu Hoa liền biết Lục Thiếu Hoa muốn làm gì rồi, có điều anh ta không nói ra thôi, đứng yên một bên chờ bắt được thành viên mà chủ gia tộc Brown nói kia.
Không chỉ Trần Quốc Bang đang đợi mà Lục Thiếu Hoa cũng đang đợi, lại quay lại ngồi lên ghế sô pha, đợi Lý Chí Kiệt bắt được người kia.
Nhưng bắt sống được người kia dễ dàng như vậy sao?
Đáp án rất rõ ràng, rất khó, quản lý thành phố Washington nước Mỹ này, con người đơn giản thế sao? Trên người lúc nào cũng có súng, muốn bắt được người như vậy không hề dễ dàng. Cũng biết là ông trời cố ý trêu Lục Thiếu Hoa, trong khi Lục Thiếu Hoa im lặng chờ đợi, liên tục nghe thấy tiếng súng vang lên, khiến ngôi biệt thự vừa trở lại vẻ im lặng đã quay về ầm ĩ.
- Tiếng súng?
Không sai, Lục Thiếu Hoa không nghe sai, đây là tiếng đạn bắn, Lục Thiếu Hoa rất quen thuộc. Tiếng súng kết hợp với tiếng đuổi theo người kia, trong lòng Lục Thiếu Hoa có thể liên tưởng được chuyện gì rồi.
Thất vọng, lại là một hồi thất vọng, Lục Thiếu Hoa gần như có thể khẳng định, nhất định là người trong nhà, mà chiến đấu căn bản đã kết thúc rồi, người đó đã bỏ trốn đã bị giải quyết trước khi Lục Thiếu Hoa đi vào, chỉ còn lại chủ gia tộc Brown.
Bây giờ tiếng súng đã nổ rồi, có nghĩa là đã bóp cò, bóp cò rồi, không phải là anh chết thì chính là tôi chết, đây là cách làm của đoàn lính đánh thuê, tỷ lệ sống sót của người kia gần như bằng không, Lục Thiếu Hoa làm sao mà lại không thất vọng chứ.
Ài, Lục Thiếu Hoa thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, lại đứng dậy, nhìn ra con đường phía cổng sau của ngôi biệt thự, đợi Lý Chí Kiệt trở lại.
Lý Chí Kiệt cũng không để Lục Thiếu Hoa đợi lâu, không lâu sau đã quay lại đại sảnh, nhìn thấy ánh mắt của Lục Thiếu Hoa, cũng có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu nói
- Đã chết rồi.
Lục Thiếu Hoa im lặng, không nói gì chỉ gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn về chủ nhà Brown một cái, đó chính là cái nhìn cuối cùng, sau đó dùng tay ra hiệu cắt cổ, cũng không quay đầu lại, chuẩn bị đi về hướng cửa chính.
Chủ nhà Brown cũng nhìn thấy động tác của Lục Thiếu Hoa, liều mạng điên cuồng hét
- Vừa nãy không phải ngươi nói không giết tôi sao? Tại sao ngươi lại không giữ lời chứ?
Lục Thiếu Hoa dừng chân, nhưng đầu không quay lại, thản nhiên nói
- Ta nói là không muốn giết ngươi, nhưng không nói người khác không giết ngươi.
Đây là sự sơ hở của câu nói, cũng như trên điện ảnh thường xuyên xuất hiện những lời kịch này, đúng lúc này Lục Thiếu Hoa áp dụng nó vào đây.
- Ha, ha ,ha
Chủ gia tộc Brown nổi một trận điên cuồng, là Lục Thiếu Hoa nói không giết ông ta, nhưng người của đoàn lính đánh thuê muốn giết ông ta, ông ta đến lúc này mới tỉnh ngộ, nhưng đối diện với sự uy hiếp của tính mạng, khiến ông ta không thể không nổi điên, bất kỳ thủ đoạn gì, cách làm nào đều dùng hết rồi.
- Ngươi muốn giết ta? Chẳng lẽ ngươi không sợ thế lực của gia tộc chúng ta sẽ phản công lại sao?
Dừng một chút, chủ gia tộc Brown lại cường điệu một câu
- Gia tộc chúng ta là thương nhân kinh doanh súng đạn lớn nhất Châu Âu!
Uy hiếp, lộ hẳn ra là sự uy hiếp, nhưng Lục Thiếu Hoa sợ uy hiếp sao?
Lưng đối diện với chủ nhà Brown, có chút buồn cười lắc lắc đầu, câu nói của Lục Thiếu Hoa chứa đầy hàm ý cười chế nhạo
- Quên không nói với ngươi, chính là vừa nãy, toàn bộ thế lực của gia tộc Brown các ngươi đã bị ta tiêu diệt hết rồi.
Chưa hết, sau khi nói xong, Lục Thiếu Hoa lại còn thêm một câu
- Còn nữa, hôm nay đánh vào đây là đoàn lính đánh thuê lớn lớn nhất thế giới, chính là đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, mà đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm là do một tay tôi thiết lập lên đó.
Nếu gia tộc Brown đều chết rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không ngại thông báo cho ông ta biết, như vậy dễ để ông ta chết cho rõ ràng.
- Đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm? Ha ha…
Chủ gia tộc Brown cười, đúng vậy, ông ta cười, đây là một cái cười bi thương, gia tộc Brown là thương nhân kinh doanh súng đạn lớn nhất Châu Âu, nhưng so sánh với đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm có mô hình lớn nhất thế giới, quả thực là một vòm trời nhỏ không có gì có thể so sánh được.
Lấy trứng chọi đá, có thể dùng câu thành ngữ này để hình dung, không biết lượng sức, giống như một đứa trẻ còn đang học đi mà đánh nhau với một người lớn, không cùng cấp bậc đối đầu nhau.
Sự tình đều nói hết rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì nữa, bước đi ra ngoài cửa chính của ngôi biệt thự, khi ra đến ngoài cửa, tiếng súng trong đại sảnh cũng vang lên.
- Đoàng, đoàng, đoàng.
Ba tiếng vang, đồng nghĩa việc ba mạng người đi theo xuống gặp tử thần, cũng đồng nghĩa gia tộc Brown bị tiêu diệt từ đây, trở thành trong quá khứ.
Trên mặt Lục Thiếu Hoa không vui không buồn, không có bất kỳ biểu hiện gì, ở tận sâu trong lòng có nhẹ nhàng cũng có nuối tiếc, nhẹ nhàng là đã báo được thù rồi, còn tiếc nuối là không điều tra rõ ràng được chân tướng sự việc.
- Ài!
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhìn lên bầu trời điểm đầy sao, tinh thần lơ đãng.
Không lâu sau, Lý Chí Kiệt và Trần Quốc Bang đi ra, đến bên cạnh Lục Thiếu Hoa, đứng im lặng không ai nói gì.
Lục Thiếu Hoa mặc dù có chút xuất thần, nhưng hai người bọn họ đến hắn vẫn cảm nhận được, trầm ngâm một lát, biết được Lý Chí Kiệt nhất định có lời để nói nên cũng đã mở miệng hỏi
- Nói đi
- Ừm
Lý Chí Kiệt trả lời một câu sau đó nói
- Người kia nấp ở trong tầng hầm của ngôi biệt thự, trong tay vẫn còn cầm một khẩu súng lục, không gian tầng hầm nhỏ, cửa ra vào chỉ có thể để một người đi xuống, người của chúng ta không thể đi xuống được, lại không có mang theo mấy thứ như là đạn cay, cuối cùng chỉ có thể nổ súng giết chết thôi.
Lý Chí Kiệt vẫn còn một câu chưa nói, đó chính là khi anh ta vẫn chưa đến được lối vào của tầng hầm ngầm, người của đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm đã ra tay rồi, anh ta muốn ngăn cản cũng không ngăn được.
Lục Thiếu Hoa lắc lắc đầu không nói gì, cũng không nghĩ ra cái gì để nói, bởi vì sự việc này đã qua rồi.
- Thôi bỏ đi, chết thì chết rồi, tuy nhiên vẫn tiếp tục điều tra.
Vẫn tiếp tục điều tra tiếp, về phần kết quả như thế nào sẽ mặc cho số phận, Lục Thiếu Hoa không bắt buộc
- Tôi đã rõ.
Lý Chí Kiệt gật đầu chuyển đề tài hỏi
- Vậy bây giờ thế nào? Rút lui không?
- Rút thôi.
Lục Thiếu Hoa nói một câu sau đó dừng một chút lại bổ sung
- Trước khi rút lui mang hết những đồ vật có giá trị của biệt thự này mang đi, sau đó cho đốt cháy hết ngôi biệt thự đi.
- Được rồi, bây giờ tôi đi xử lý.
Lý Chí Kiệt trả lời một tiếng, sau đó đi làm việc theo ý của Lục Thiếu Hoa.

Bãi cỏ chăn nuôi của gia tộc Brown rất lớn, những mảnh đất lớn xung quanh đều là địa bàn của bọn họ, vả lại vị trí rất hẻo lánh, bốn phía không có bất kỳ hộ gia đình nào, sự việc xảy ra ở đây tối nay cực lớn, nhưng Lục Thiếu Hoa không sợ bị ai phát hiện một chút nào.
Không có người có thể lập tức phát hiện, Lục Thiếu Hoa không cần vội vàng. Phương án rút lui nhanh cũng không phải dùng đến, đem những đồ vật có giá trị chuyển đi đã, sau đó châm lửa, mới có thể đạt được kết quả diệt tận gốc.
Lý Chí Kiệt đi thực hiện hành động, Lục Thiếu Hoa cũng không rảnh rỗi, nghiêng đầu nhìn Trần Quốc Bang nói
- Anh Hai, tình hình thương vong của chúng ta thế nào?
- Năm người chết mười ba người bị thương.
Trần Quốc Bang rõ ràng nhận được báo cáo rôi, vội vàng trả lời luôn.
- Ừm
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, than một tiếng, sau đó mới từ từ nói
- Đưa nhiều tiền một chút cho người nhà của những người bị chết, còn những người bị thương sắp xếp cho họ đi chữa trị, sau đó đưa cho bon họ một khoản để bồi thường.
- Yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa
Trần Quốc Bang thản nhiên nói một câu
Theo lời nói của Trần Quốc Bang, sự việc cũng đến giai đoạn kết thúc rồi, Lục Thiếu Hoa cũng đi đến rìa ngoài của ngôi biệt thự đợi Lý Chí Kiệt trở lại.
Không lâu sau, Lý Chí Kiệt đã hoàn tất xong công việc phía sau, quay lại bên cạnh Lục Thiếu Hoa, khi anh ta về đến nơi, hai chiếc máy bay chiến đấu tàng hình trên trời cũng hạ cánh sau đó ba người phi công đi xuống, đưa mấy người Lục Thiếu Hoa lên.
Mấy người Lục Thiếu Hoa lập tức trở lại Washington, đợi máy bay hạ cánh, cũng không do dự, người dẫn đầu là Trần Quốc Bang và Lý Chí Kiệt xuống máy bay chuẩn bị rời khỏi.
Mà công việc bên này, Lục Thiếu Hoa không phải lo lắng một chút nào, đương nhiên sẽ có người xử lý tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK