Song Lục Thiếu Hoa rất muốn anh ta nói ra, Lưu Minh Chương cũng không thể trốn tránh được nữa, trực tiếp nói:
- Nghe ý tứ của ông ta, hình như muốn dẫn một người đi gặp cậu, từ lời nói của ông ta, tôi cũng nghe thấy ẩn ý rằng, người đi cùng có thể là một vị quan chức.
- Ổ
Lục Thiếu Hoa sững sờ, lập tức cười ồ lên, hắn đã biết tại sao Lưu Minh Chương lại cứ ấp a ấp úng mãi, hóa ra là vì vấn đề liên quan đến quan chức.
- Minh Chương, có phải gan anh hóa nhỏ hay sao, hình như rất sợ gặp mặt quan chức thì phải.
- Ai!
Lưu Minh Chương thở dài một tiếng, nói tiếp:
- Không phải tôi sợ gặp quan chức, mà là bây giờ là lúc nào rồi, là tình hình nào rồi, vào đúng lúc này lại mang theo một vị quan chức đến gặp, chẳng phải là vì cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á hay sao, theo tôi, quan chức đến gặp anh chỉ có một mục đích, đó là nhờ cậy cậu giúp đỡ.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa lại cười, hỏi:
- Giúp thì giúp, chẳng phải chúng ta đang muốn bảo vệ thị trường Hồng Kông hay sao?
- Không hoàn toàn như vậy, việc chúng ta muốn bảo vệ thị trường Hồng Kông là không sai, nhưng chúng ta bỏ tiền ra để bảo vệ thị trường Hồng Kông, cổ phiếu thu mua được là của chúng ta, nhưng nếu là quan chức muốn cậu bỏ tiền ra thu mua, không chừng là có ý đồ muốn chuyển nhượng cổ phiếu về tay người khác.
Lưu Minh Chương nói với giọng nặng nề, lại tiếp tục nói:
- Chúng ta giờ là thương nhân, thương nhân dù thế nào cũng đấu không lại với quan chức, nếu có người muốn cậu chuyển nhượng cổ phiếu, cậu có thể từ chối hay sao?
- Thật ra những gì mà Lưu Minh Chương nói cũng rất có lý, nếu là người bình thường, đúng như những gì anh ta nói, dưới sự uy hiếp của quyền lực, thì đã đem số cổ phiếu hết sức vất vả mới có được chuyển nhượng vô điều kiện rồi.
- Chỉ có điều Lưu Minh Chương đã đoán sai, anh ta không hề biết thân phận của Lục Thiếu Hoa, nếu lúc này Lục Thiếu Hoa tiết lộ thân phận trung tướng của mình, hơn nữa lại còn là một cố vấn đặc biệt của đoàn cố vấn kinh tế, với hai thân phận này, Lục Thiếu Hoa chẳng phải lo lắng nhiều những vấn đề kia.
- Ha ha!
- Lục Thiếu Hoa cười lớn một tiếng, vẫy vẫy tay, mừng thầm trong lòng. Đúng vậy, hắn đang rất cao hứng, bởi hắn muốn đùa bỡn Lưu Minh Chương, cứ giả bộ như vậy chẳng phải là đang trêu đùa Lưu Minh Chương hay sao? Với sự thông minh của Lục Thiếu Hoa, khi Lưu Minh Chương nói đến câu thứ hai, thì Lục Thiếu Hoa đã đoán được anh ta đang lo lắng cái gì rồi.
Cười một chút cũng là chuyện bình thường, song Lục Thiếu Hoa không thả sức cười, cười xong liền nhanh chóng trở lại như thường, rồi hỏi:
- Không biết các anh đã từng nghe nói chưa, trước khi Hồng Kông chưa thuộc về đại lục, bên đại lục đã phái lính và chỉ huy đóng quân tại Hồng Kông.
- Từng nghe qua chuyện này.
Lý Vân Thanh nhanh chóng trả lời.
- Ừ, tôi cũng được biết tin này trên báo chí, hình như là mấy đơn vị tiên phong bên quân đội.
Lưu Minh Chương cũng gật đầu nói.
- Vậy các anh có biết tên của người chỉ huy đóng quân tại Hồng Kông là gì không?
Lục Thiếu Hoa cười bỡn cợt, tiếp tục hỏi.
- Hình như là Lục....ừ, tôi nhớ ra ra rồi, tên là Lục Xương.
Lưu Minh Chương vừa nói vừa nhìn lên trần nhà, chứng tỏ anh ta phải suy tư một lúc mới nhớ ra, nhưng mà vừa nói xong, Lưu Minh Chương hình như cảm thấy hơi lạ, lại nói:
- Đợi đã, họ Lục ư? Lục Xương?
- Lục Thiếu Hoa cười khoái trá, nhưng không thành tiếng.
- Cậu họ Lục, ông ta cũng họ Lục, hai người có quan hệ với nhau à?
Lưu Minh Chương cuối cùng cũng không nén nổi lòng mình, hỏi một câu.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa gật đầu, vẫn không hết cười, sau đó nghiêm túc nói:
- Không sai, ông ấy là chú tôi, trước khi được phái sang Hồng Kông, ông ấy là Phó chủ tịch chuyên về kinh tế của thành phố Thâm Quyến.
- Thâm Quyến là đặc khu kinh tế, việc này ai cũng biết, mà Lục Xương là Phó chủ tịch thành phố Thâm Quyến, điều này nói lên điều gì, điều này có nghĩa là ông ta là một quan chức cấp cao, bây giờ lại là quan chức đóng tại Hồng Kông do chính phủ đại lục phái tới, ngẫm ra, quyền lực và thân phận là rất lớn.
- Hóa ra là như vậy, có một người chú là quan chức, ồ, vậy thì chẳng sợ điều gì.
Lưu Minh Chương đã hiểu ra, lúc này mới thoải mái nói.
- Ha ha! Thật ra thì cho dù chú tôi không phải là quan chức cao cấp, tôi cũng không sợ.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục:
- Ở đại lục, tôi vẫn còn một thân phận chưa được tiết lộ, số người biết thân phận này của tôi cũng rất ít, trước đây tôi đã làm được rất nhiều việc cho quốc gia, đã cống hiến rất nhiều, cuối cùng quân đội đã cấp quân hàm trung tướng cho tôi, có thể coi là tướng quân trẻ tuổi nhất của quốc gia.
- Nếu như trước kia, Lục Thiếu Hoa không thể nói cho bọn Lưu Minh Chương biết thân phận đó của mình, nhưng giờ ông Đặng đã qua đời rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không có gì phải giấu diếm, ngược lại, Lục Thiếu Hoa muốn có nhiều người được biết về thân phận đó hơn, khi họ biết được hắn vẫn còn thân phận của một trung tướng, thì họ sẽ biết nên cư xử với hắn thế nào cho đúng.
- Là tướng, lại là trung tướng, là thật hay giả vậy?
Lưu Minh Chương há to miệng như không tin nổi vào chuyện này.
- Anh Lý, anh lại đây.
Lục Thiếu Hoa khôngphân trần với Lưu Minh Chương, ngược lại hắn hướng ra ngoài cửa gọi Lý Thượng Khuê một tiếng, đợi Lý Thượng Khuê đi vào, Lục Thiếu Hoa nhìn Lý Thượng Khuê nói:
- Đem giấy tờ chứng nhận của tôi cho họ coi, xem xong thì biết được tôi có lừa họ không.
Thứ mà Lý Thượng Khuê giữ là giấy chứng nhận của Cục Cảnh vệ cấp bậc thiếu tá, là giấy tờ do Cục Cảnh vệ Trung ương cấp, thân phận này cũng là do ông Đặng sau này đã sắp đặt. Một khi đã có thân phận này, dù là tại Hồng Kông hay tại đại lục cũng đều có tác dụng tương đối lớn, đúng vậy, Lý Thượng Khuê lúc nào cũng mang theo những giấy tờ này bên mình.
Lục Thiếu Hoa biết Lý Thượng Khuê có mang theo giấy chứng nhận đó trong người, mà hôm nay bản xác nhận trung tướng của hắn lại không có mang theo, vì để chứng minh hắn không có nói dối lừa người ta, đành phải để Lý Thượng Khuê mang ra giấy chứng nhận của hắn cho Lưu Minh Chương xem.
Lưu Minh Chương từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy giấy chứng nhận của Cục cảnh vệ hoặc là bộ đội, song anh ta vẫn biết Cục Cảnh vệ Trung ương đại diện cho cái gì, và anh ta còn biết bốn chữ in lớn màu đỏ “Ủy ban Quân sự Trung ương” trong giấy xác nhận của chỉ huy quân đội.
Ai dám giả danh chức vụ Ủy ban Quân sự Trung ương, lại có ai dám làm giấy tờ giả của Cục Cảnh vệ Trung ương, như vậy chẳng khác nào tìm đến chỗ chết, với thân phận của Lục Thiếu Hoa như hiện nay, hắn hoàn toàn không cần phải đi làm giả giấy tờ cũng như mạo danh thân phận, bởi vậy lúc mở giấy chứng nhận, Lưu Minh Chương liền tin ngay.
- Không ngờ, thật không ngờ.
Lưu Minh Chương lẩm bẩm hai câu, rồi nói:
- Tôi lúc đó cũng thấy làm lạ, trên người anh Lý và thuộc hạ lúc nào cũng mang theo súng, tuy vệ sĩ có súng ở Hồng Kông không phải là ít, nhưng cũng giống như bọn anh Lý, từ trước đến giờ tôi vẫn chưa hề được nhìn thấy.
Lý Thượng Khuê có súng, đây là việc mà tất cả những người ở bên cạnh Lục Thiếu Hoa đều biết, chẳng những Lý Thượng Khuê có súng, mà tất cả vệ sĩ của Lục Thiếu Hoa cũng đều có, phải biết rằng mấy chục người mang súng theo bên người, cho dù Lục Thiếu Hoa là chủ tịch của tập đoàn Phượng Hoàng, tiền có nhiều tới mức nào, nếu muốn làm bao nhiêu là giấy tờ xác nhận quyền sử dụng súng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thật ra, nói đến chuyện chứng nhận quyền sử dụng súng, Lục Thiếu Hoa đã để Hoắc Đông Anh đi lo liệu, Hoắc Đông Anh cũng đã giúp hắn lo liệu ổn thỏa, chỉ có điều Lục Thiếu Hoa không hề biết rằng,khi giúp Lục Thiếu Hoa làm những giấy chứng nhận quyền sử dụng súng đó, Hoắc Đông Anh đã nói với phía quản lí Hồng Kông rằng:
- Lục Thiếu Hoa là con cháu của ông Đặng.
Đó là lí do tại sao việc làm giấy chứng nhận lại thuận lợi như vậy.
- Bây giờ đã biết tôi không sợ gì nữa.
Lục Thiếu Hoa cười hỏi.
- Tôi sẽ ra lệnh cho vệ sĩ Trung Nam Hải bảo vệ anh, chỉ cần thế thôi là anh đã có thể hiên ngang mà đi rồi, vẫn còn sợ sao? Người ta sợ anh vẫn ít hay sao?
Lưu Minh Chương gượng cười, lắc đầu nói:
- Đúng vậy, cậu có thân phận trung tướng cơ mà, chúng tôi sau này có đi lại trong nước, cứ hiên ngang mà đi, việc gì cậu cũng đều có thể giúp chúng tôi giải quyết.
- Tốt cho anh quá rồi.
Lục Thiếu Hoa không mấy dễ chịu liền nói ra một câu, sau đó hạ giọng nói:
- Song nói gì thì nói, nếu đã qua bên đó, nếu không gây chuyện, không làm việc phạm pháp, dù xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ giúp anh.
- Nói đùa! Lưu Minh Chương là trợ thủ đắc lực của Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa cũng rất xem trọng anh ta, nếu anh ta xảy ra chuyện gì trong nước, lại không phải là chủ động gây chuyện và cũng không phạm pháp, Lục Thiếu Hoa lẽ nào lại khoanh tay đứng nhìn sao?
- Ha ha! Xem ra tôi phải qua đó nhiều lần mới được, phải hiên ngang mà đi, cũng không tồi!
Lưu Minh Chương giống như một con hồ ly, chẳng khác nào cáo mượn oai hùm.
Lục Thiếu Hoa còn biết nói gì nữa, chỉ biết lắc đầu cho xong, không buồn nhìn Lưu Minh Chương một cái, đứng dậy chuẩn bị đi, nhưng lúc sắp bước ra cửa lớn, Lục Thiếu Hoa vẫn không quên nói thêm một câu:
- Nhớ báo cho ông Phùng biết, tối nay hãy qua chỗ tôi, còn nữa, nếu có tinh thần thì hãy tổng hợp số liệu một chút đi, sau đó chuyển tới hòm thư của tôi.
Lục Thiếu Hoa rời đi, lần này, hắn không đi đâu mà về thẳng nhà. Nhưng vừa về đến nhà, Lục Thiếu Hoa cứ lắc đầu mãi, nguyên nhân cũng vì Trần Lệ.
Cách đây vài hôm, Lục Thiếu Hoa có nói chuyện với Trần Lệ, bảo bà đừng quá cưng chiều Lục Vũ Đình, giờ thì ngược lại, Trần Lệ lại rất cưng chiều Lục Vũ Đình, Lục Thiếu Hoa còn biết làm gì được nữa, chỉ biết lắc đầu cười gượng.
Ngẫm lại, anh trai Lục Thiếu Hoa là Lục Thiếu Bằng giờ vẫn đang học đại học, chưa từng nghĩ đến hai chữ kết hôn, còn việc sinh con thì càng khỏi phải nói, coi như là việc không dính dáng gì đến mình, bây giờ thì tốt rồi, Lục Thiếu Hoa tuy là chưa kết hôn, nhưng lại có con, đứa con này có thể coi là đưa cháu đầu tiên của Trần Lệ, Trần Lệ lẽ nào lại không cưng chiều nó.
Lục Thiếu Hoa cũng hiểu, mấy năm nay, trong nhà đã có tiền, Trần Lệ ngoài việc ở nhà tề gia nội trợ, những việc khác đều không cần bà làm, hiện giờ chuyển đến biệt thự mới, có người hầu kẻ hạ, ngay cả đến việc nhà bà cũng không phải động tay, người già tự nhiên sẽ cảm thấy cô đơn, khó khăn lắm mới có đứa cháu gái, dù thế nào cũng không thể thờ ơ được, chẳng phải thế sao?
- Ai!
Lục Thiếu Hoa thở dài một tiếng, không muốn bận tâm về chuyện này nữa, ăn xong bữa tối liền ra phòng khách xem ti vi, đợi ông Phùng tới, đồng thời, trong lòng cũng đoán xem rốt cuộc ông Phùng sẽ dẫn ai đến đây.