Sau khi Lâm Tề Toàn và Hà Thừa Ích ngồi vào chỗ của mình, Lục Thiếu Hoa vẫn không vội vã mở lời, mà tay gõ nhịp nhàng. Mỗi một lần gõ giống như nhịp tim đập của mấy người ở phòng khách. Toàn bộ căn phòng lập tức im lặng, im lặng đến đáng sợ, bốn người tám con mắt nhìn hắn mà không hề chớp, chờ đợi câu nói tiếp theo.
Lục Thiếu Hoa thấy được lòng ham muốn của bọn họ gần như là đã tới ngưỡng rồi nên giả vờ bị ho khan, khụ khụ hai tiếng rõ ràng trong cổ họng rồi mới mở miệng nói:
- Lâm tiên sinh và Hà tiên sinh, hai anh tất nhiên là chuyên gia, còn tôi một chút cũng không hiểu. Tuy nhiên lần này tôi có một mục đích, đó chính là có thể thu mua đất càng nhiều bao nhiêu thì càng tốt.
Ngừng một lát, Lục Thiếu Hoa cầm lấy ly nước uống một ngụm, vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Hiện tại việc trước tiên hai anh cần phải làm là đăng ký một công ty, sau đó bắt đầu chuyện điều tra về đất đai. Đợi cho tới khi công ty chính thức thành lập là có thể bắt đầu tiến hành mua rồi.
Lâm Tề Toàn và Hà Thừa Ích không ai bảo ai mà cùng gật đầu tỏ vẻ hiểu biết.
Sau khi hai người họ vừa mới gật đầu, Lục Thiếu Hoa lại tiếp tục nói, tuy nhiên lần này chỉ nói với Lý Tông Ân:
- Lý tiên sinh ý, ngày mai sau khi hoàn thành việc ký hợp đồng, chuyện trước nhất chính là hỗ trợ việc đăng ký công ty và thu thập tài liệu, không thành vấn đề gì chứ?
Đây là lợi thế khi tuyển dụng một nhân viên bản địa người Nhật Bản, khá hiểu biết tình hình địa phương, làm việc cũng thuận tiện hơn rất nhiều, bất kể là đăng ký công ty hay là thu thập tài liệu. Nhưng Lục Thiếu Hoa chỉ là vì những thuận tiện này sao?
Không biết là vì nóng vội hay là cái gì, sau khi Lục Thiếu Hoa giao phó hết, Lâm Tề Toàn và Hà Thừa Ích liền vội vàng muốn đi ra bên ngoài trước để xem tình hình. Tuy nhiên do bọn họ lần đầu tiên tới Nhật Bản, hơn nữa cũng chỉ có thể nói tiếng Anh, không nói được tiếng Nhật cho nên có một chút khó khăn. Nhưng khó khăn đó căn bản là không thể tồn tại được. Lý Tông Ân mặc dù chưa ký hợp đồng với Lục Thiếu Hoa được nhưng anh ta tự coi mình trở thành nhân viên của Lục Thiếu Hoa, tự động xin được cùng Lân Tề Toàn và Hà Thừa Ích đi ra ngoài.
Ba người bọn họ đi rồi, biệt thự lại yên tĩnh. Lục Thiếu Hoa không hề mở miệng. Lưu Minh Chương cũng không nói. Không khí lúc ấy có chút áp lực. Một hồi lâu sau, vẫn là Lục Thiếu Hoa phá tan bầu không khí yên lặng đó:
- Tôi đã nghĩ một bản hợp đồng, anh đưa cho học trưởng của anh ký nhé.
- Ừ, tôi biết.
Lưu Minh Chương gật đầu, khẽ mỉm cười, trong lòng vẫn luôn thắc mắc:
- Chúng ta phải chuyển hướng sang bất động sản à?
- Anh cho rằng có khả năng không?
Lục Thiếu Hoa không trả lời Lưu Minh Chương mà hỏi ngược lại. Ngừng một chút mới nói tiếp:
- Ngày mai anh tới ngân hàng rút 2 trăm triệu đô la Hồng Kông chia làm 5 phần đi.
Có đôi khi nói chuyện cùng người thông minh không cần phải nói rõ ràng như thế, đối phương có thể hiểu được rõ ràng. Lưu Minh Chương đúng là người thông minh, đương nhiên có thể hiểu được ý nghĩa rồi, đang muốn nói nhưng không ngờ Lục Thiếu Hoa đã mở lời trước rồi, cũng đúng những gì y muốn nói.
- Hai trăm triệu này đánh kiểu…
Cách một hồi, Lục Thiếu Hoa mới nói thêm một chữ:
- Tăng!
- Tôi hiểu rồi
Thị trường Nhật Bản năm 1989 vẫn có xu hướng tăng lên, chỉ là lúc này chưa xuất hiện tình trạng hỗn loạn thôi. Vì sao Lục Thiếu Hoa muốn trước tiên tìm 15 người môi giới chứng khoán đưa tới Nhật Bản? Có hai mục đích.
Thứ nhất, trước tiên để cho bọn họ luyện tập, thử thích ứng phương pháp làm việc của Nhật Bản. Chỉ học thôi thật sự không đủ, cần phải thực hành cho thành thạo. Cho dù Lưu Minh Chương một năm trước đây dạy như thế nào, cho dù “danh sư xuất cao đồ” như thế, cũng không làm cho bọn họ hiểu rõ được bằng việc tự mình thể nghiệm.
Thứ hai, dựa vào trí nhớ, thị trường chứng khoáng luôn trong tình trạng tăng lên, đây là chuyện trăm phần trăm kiếm tiền, cớ sao mà Lục Thiếu Hoa không làm chứ. Nếu muốn kiếm được càng nhiều tiền, điều trước tiên là tài chính phải nhiều. Nếu như tiền đầu tư ít, đương nhiên sẽ kiếm được ít tiền rồi! Khởi bước cao, giai đoạn kiếm tiền sau cũng chẳng khác nào một tăng thêm hai. Mà hiện tại bọn họ dùng 2 trăm triệu làm vốn đương nhiên là dùng để kiếm tiền.
Vốn Lục Thiếu Hoa có thể đem hết tài chính đi đầu tư nhưng vì sao không làm như vậy. Cái này chắc có nguyên nhân rồi. Còn nguyên nhân gì đó…
Những ngày kế tiếp, Lưu Minh Chương vội vàng đi rút 2 trăm triệu tiền vốn còn Lâm Tề Toàn và Hà Thừa Ích thì lại vội vàng đăng ký công ty và thu thập tài liệu. Đương nhiên, Lý Tông Ân sớm đã là nhân viên của Lục Thiếu Hoa rồi, ngay ngày hôm sau cũng đã ký một phần hợp đồng kia rồi.
Về tư liệu đất đai, càng ngày càng tăng nhiều, đã tới mức có thể xếp thành một tòa núi nhỏ rồi. Lục Thiếu Hoa cũng không để ý những cái này, cũng không có nhìn qua đống tài liệu đó. Lúc này đất ở Nhật Bản đã đến mức độ điên cuồng rồi, nhưng giá đất cao cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn. Chỉ có điều hiện tại công ty vẫn chưa đăng ký hoàn tất, chỉ cần đăng ký xong, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bắt đầu làm, cho nên hắn đang đợi.
Tháng 5 năm 1989, chính phủ Nhật Bản bắt đầu thực hiện chính sách co rút nhanh tiền mặt, thế nhưng làm chậm nên không có gì bị ảnh hưởng, giá bất động sản vẫn giữ xu hướng tăng lên, tăng lên một cách điên cuồng. Lãi suất rất cao làm cho thị trường chứng khoán tụt dốc rất nhanh. Mãi đến năm đầu 1990, thị trường chứng khoáng Tokyo đã giảm 38%, 300 tỷ Yên giá trị cổ phiếu (tương đương 2.07 tỷ đô la) trong nháy mắt tan biến, giá cả bất động sản từ tăng cũng rớt xuống, do đó kinh tế làm vào tình trạng “kinh tế bọt biển” tiêu tan và suy thoái. Kinh tế Nhật Bản đang bước vào thời kỳ mười mấy năm suy thoái.
Đã từng có người nói đùa với người sáng lập tập đoàn thương mại và bất động sản Mitsubishi lớn nhất Nhật Bản như sau:
- Khi nào thì mua cao ốc Rockefeller của New York? Đó là cao ốc cao nhất của nước Mỹ đấy.
Một năm sau, quả nhiên Mitsubishi tuyên bố thu mua cao ốc Rockefeller với giá 200 tỷ Yên (1,4 tỷ đô la), cũng cắm lá cờ nước Nhật Bản ở trên chỗ cao nhất của cao ốc ấy.
Không thể không nói, người Nhật Bản quả là điên rồ, và lại mức độ điên cuồng ấy không có người bình thường nào có khả năng dự đoán được.
Thời gian trôi qua thật sự rất mau. Tới Nhật Bản đã hơn mười ngày rồi, Lục Thiếu Hoa cả ngày đứng ở trong biệt thự, cũng không đi ra ngoài, lúc buồn chán thì xem TV, xem tài liệu, cuộc sống đúng là quá nhạt nhẽo.
Hôm nay, Lý Tông Ân đi tới biệt thự, báo cho Lục Thiếu Hoa một tin tốt lành. Đúng vậy, là một tin tốt lành. Công ty đã đăng ký xong rồi. Mặc dù được cho là tin tốt lành, nhưng mà Lục Thiếu Hoa chỉ thản nhiên gật đầu giống như mọi chuyện đều là chuyện đương nhiên.
- Tìm Lưu tiên sinh và Hà tiên trở về đây, tôi bố trí kế hoạch tiếp theo.
- Được
Lý Tông Ân lên tiếng rồi vội vàng đi ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ: “Kế hoạch cho bước tiếp theo sẽ là cái gì đây?”