Hoắc Tiểu Nguyệt và Anten Chiyoda cùng mang thang một tháng, hiện tại đã được năm tháng, đến tháng 10 là sinh, hiện tại còn gần ba tháng, Hoắc Tiểu Nguyệt chắc chẳn phải ở nhà.
Hoắc Tiểu Nguyệt rất chú trọng đến sự nghiệp của minh, nhưng cô lại đang mang trong bụng đứa con của nhà họ Lục, Lục Thiếu Hoa không thể để Hoắc Tiểu Nguyệt đến lúc sắp sinh vẫn làm việc, xem ra trước khi sinh một tháng Lục Thiếu Hoa sẽ để Hoắc Tiểu Nguyệt ở nhà chuẩn bị sinh nở.
Mà Hoắc Tiểu Nguyệt cũng biết là như vậy cho nên cô mới vội vàng, dù sao cô cũng không có nhiều thời gian nữa, xem ra chỉ có ba tháng để làm việc bình thường.
Ba tháng này, Hoắc Tiểu Nguyệt rất hi vọng có một lần hành động, như thế cô mới an tâm ở nhà sinh con. Tập đoàn Rockefeller và tập đoàn Goldman Sachs không nghi ngờ gì đó là cơ hội tốt. Cho nên Hoắc Tiểu Nguyệt và mấy người ở đây đang đợi để Lục Thiếu Hoa đưa ra ngày chính thức.
Chỉ có điều, Lục Thiếu Hoa trầm ngâm một hồi, chỉ cười cười, ý trêu chọc, nhưng Hoắc Tiểu Nguyệt cũng không có cách nào, chỉ có thể đợi thôi.
Cuối cùng, Lục Thiếu Hoa cũng lên tiếng, nói:
- Nửa tháng nữa đi, một nửa tháng sau thì ra tay với tập đoàn Rockeffeller và tập đoàn Goldman Sachs.
Lục Thiếu Hoa chọn ngày này là vì lúc đó khủng hoảng tài chính đã rất gần, đây chính là cơ hội tốt để xử lý hai tập đoàn này.
Có lẽ có người sẽ hỏi, sao không đợi đến khi cơn lốc bùng nổ mới ra tay, như vậy thì tấn công tập đoàn Rockeffeller và tập đoàn Goldman Sachs càng dễ dàng, cũng không mất nhiều công sức, nhưng Lục Thiếu Hoa không lựa chọn như vậy.
Không phải Lục Thiếu Hoa không muốn dùng ít sức lực, thật sự là điều kiện không cho phép.
Điều kiện không cho phép?
Đúng vậy, bởi vì khi cơn lốc tài chính bùng nổ Lục Thiếu Hoa có đối thủ hùng mạnh hơn, vả lại cũng có liên hệ với tập đoàn Rockefeller. Vì để phòng ngừa những điều bất ngờ phát sinh, tập đoàn Rockefeller chắc chắn phải bị hạ gục trước khi cơn lốc tài chính đến.
Còn tập đoàn Goldman Sachs nói thật, Lục Thiếu Hoa chỉ là tiện thể mà thôi, ban đầu Lục Thiếu Hoa muốn từ từ mua lại Tập đoàn Goldman Sachs. Có thể là sau khi cơn lốc tài chính qua đi, nhưng hiện tại Tập đoàn Goldman Sachs đã ra mạt, nên Lục Thiếu Hoa không thể không ra tay.
Một nửa tháng sau ra tay.
Lục Thiếu Hoa đã đưa ra ngày, đều này làm cho mấy người Lưu Minh Chương được một phen kích động, nói thật, đến giai đoạn này, mấy người Lưu Minh Chương đều cảm thấy nặng nề, hành động không bao nhiều, chỉ là theo dõi thị trường chứng khoán không có hành động gì, không khác gì ngày đi làm bình thường.
Lần này kế hoạch lớn như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không ra tay, cho dù là người có tính kiên nhẫn thế nào cũng thấy nặng nề, mà không thể nghi ngờ gì việc ra tay với Tập đoàn Rockefeller và Tập đoàn Goldman Sachs chắc chắn là một gia vị, có thể giải quyết vấn đề nặng nề của họ.
Đưa ra ngày quyết định, tiếp theo Lục Thiếu Hoa không có việc gì, còn ra tay với Tập đoàn Rockefeller và Tập đoàn Goldman Sachs như thế nào, tin là không cần Lục Thiếu Hoa nói nhiều. Đương nhiên, nếu muốn Lục Thiếu Hoa nói, Lục Thiếu Hoa cũng không nói được, dù sao đây cần những người có chuyên môn.
Mọi chuyện quan trọng đều đã nói, Lục Thiếu Hoa cũng không nói đến công việc nữa, mà thong thả nói những việc khác.
Trong đó có một đề tài không thể thiếu, đó là về động đất Lục Thiếu Hoa lần này đảm nhiệm nhiệm vụ tổng chỉ huy việc di rời, coi như là người lạc vào sự kiện kỳ lạ, chắc chắn biết về tình hình bên đó.
Ừ, xem như tự mình trải qua đi, chắc chắn cũng không tránh việc mấy người Lưu Minh Chương hỏi han. Lục Thiếu Hoa coi như biết gì nói đó, hễ có thể trả lời đều trả lời. Đương nhiên, những điều liên quan đến bí mật, Lục Thiếu Hoa không có cách nào, chỉ có thể trả lời khéo léo.
Đề tài cuối cùng, đó là việc quyên góp tiền.
Lục Thiếu Hoa lần này là người quyên góp nhiều nhất, mà làm người quản lý của công ty tài chính Phượng Hoàng, tài sản của họ cũng không ít, tất nhiên cũng có quyên góp, vả lại là không ít. Trong đó Lưu Minh Chương quyên góp nhiều nhất, ước chừng hai trăm triệu đô la.
Hai người Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân cũng không kém, bọn họ đều quyên tiền, trong đó Lý Vân Thanh mười triệu đô la, Lý Tông Ân thì nhiều hơn một chút, một ngày hai trăm triệu đô la.
Ba lãnh đạo của công ty tài chính Phượng Hoàng quyên góp gần một ngàn nhân dân tệ có thể nói, bốn người đã quyên góp một nửa số tiền.
Nhưng dù thế nào công nhân Tập đoàn Phượng Hoàng và Lục Thiếu Hoa quyên góp tiền đều là tiền do tập đoàn làm ra, không sợ gì cả.
- Không có thời gian nếu có thời gian, tôi sẽ qua bên đó một chuyến, xem có hỗ trợ được gì không?
Lưu Minh Chương thở dài.
Thật sự Lưu Minh Chương muốn sang bên Vấn Xuyên xem một lần, đáng tiếc hiện tại anh ta không có thời gian nên chỉ có thể thở dài.
Lục Thiếu Hoa rất hiểu Lưu Minh Chương, biết anh ta là người có quyết tâm hắn cũng không nói nhiều, chỉ nói:
- Sẽ có cơ hội, công tác xây dựng lại còn chưa bắt đầu, cho dù là bắt đầu, cũng sẽ rất dài, bên này chúng ta kết thúc, xem ra bên đó vẫn chưa xong.
- Ừ, vậy kết thúc sẽ đi.
Thời gian trôi nhanh, Lục Thiếu Hoa ở sở tổng chỉ huy gần hai tiếng, sau đó mới về biệt thự, nhìn đồng hồ chưa đến giờ ăn cơm, Lục Thiếu Hoa lên lầu, đến thư phòng xem tin tức Lý Chí Kiệt gửi đến.
Hiện tại phương thức liên lạc giữa Lý Chí Kiệt và Lục Thiếu Hoa thay đổi, đều thông qua internet, trừ có việc khẩn cấp, họ mới dùng điện thoại, nếu không có chuyện gấp, gần như đều thông qua internet.
Giống như bây giờ, đều thông qua internet, mà Lục Thiếu Hoa lên lầu chính là để xem tin tức, bởi vì nếu Lý Chí Kiệt có tin tức đều gửi cho Lục Thiếu Hoa.
Vừa mở máy tính, quả nhiên có thư mới không cần xem cũng biết đó là do Lý Chí Kiệt gửi đến, cũng chỉ có Lý Chí Kiệt biết địa chỉ hòm thư điện tử của Lục Thiếu Hoa. Lục Thiếu Hoa chọn dùng địa chỉ hòm thư yahoo, có thể nói thư rác không thể xâm nhập vào hòm thư của Lục Thiếu Hoa.
Đây là đặc quyền, vì Lục Thiếu Hoa là cổ đông lớn nhất của công ty Yahoo. Công ty Yahoo đã trở thành một bộ phận của Tập đoàn Phượng Hoàng. Mà Lục Thiếu Hoa lại là ông chủ của Tập đoàn Phượng Hoàng.
Nếu không phải vì việc khẩn cấp, thậm chỉ Lục Thiếu Hoa còn có thể để hòm thư này chỉ nhận thư của Lý Chí Kiệt, không nhận thư của người khác. Nhưng Lục Thiếu Hoa không yêu cầu mở tính năng này.
Tuy nhiên hiện nay gần như Lục Thiếu Hoa và Lý Chí Kiệt chỉ liên hệ thông qua hòm thư chuyên dùng, những người khác không cơ bản sẽ không gửi thư đến hòm thư của Lục Thiếu Hoa, chỉ có một mình Lý Chí Kiệt thôi.
Kiểm tra thư, đọc qua nội dung, thấy đây chính là tài liệu về Tập đoàn Rockefeller và Tập đoàn Goldman Sachs. Đọc tiếp Lục Thiếu Hoa không chậm chễ gửi phản hồi cho Lý Chí Kiệt.
Phản hồi cũng đơn giản chỉ có ba chữ: Đã nhận được.
Gửi xong, Lục Thiếu Hoa đóng IE, thoát mạng sau đó bắt đầu đọc lại tất cả các tài liệu khác.
Vừa xem Lục Thiếu Hoa vừa phục mạng lưới tình báo Hổ Gầm. Vì Lục Thiếu Hoa xem tài liệu về Tập đoàn Goldman Sachs thấy đây là tài liệu về toàn bộ cổ đông của Tập đoàn Goldman Sachs.
Được rồi, chỉ là cổ đông của Tập đoàn Goldman Sachs thì chưa hết, vấn đề là mỗi cổ đông đều được viết rõ ràng tỉ mỉ, đây nghĩa là gì?
Tuy chưa nói đến tổ tông mười tám đời nhưng đời trước đời sau đều nói đến, ba đời, điều này rất cần cho công việc. Đã bị mấy người Lý Chí Kiệt thu thập được.
Cái này có thể tìm trên mạng nhưng vấn đề là tình hình thực tế của từng cổ đông, cả tình nhân đều có, điều này chắc chắn là không đơn giản.
Nhưng Lý Chí Kiệt lại làm được, và cũng không cần nhiều thơi gian, chỉ chưa đến một ngày đêm.
Trình độ cao mạng lưới rộng khắp đó chính là tình báo Hổ Gầm. Mà nhìn tư liệu này sẽ thấy rõ sự hùng mạnh của Hổ Gầm. nếu không sẽ không thể thu thập được nhiều tài liệu vậy trong khoảng thời gian ngắn thế.
Nhưng Lục Thiếu Hoa cũng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng cảm thấy không thể tin nỏi, nhưng Lục Thiếu Hoa không quên mục đích của hắn, hắn cũng không đểc ý đến việc các cổ đông của Tập đoàn Goldman Sachs bao nhiều hay ít tình nhân mà là xem chứng cứ phạm tội của Tập đoàn Goldman Sachs.
Sang trang tiếp, nhưng Lục Thiếu Hoa càng đọc càng kinh hãi, đến cuối cùng thì ngẩn người, bởi vì những năm gần đây Tập đoàn Goldman Sachs đã làm rất nhiều việc khiến Lục Thiếu Hoa không thể nói gì.
- Ai.
Lục Thiếu Hoa thở dài, nhưng hắn không có chút đau thương nào ngược lại có chút vui vẻ, hưng phấn.