Đối với một thương hiệu công ty như vây, Lục Thiếu Hoa vốn không nghĩ đến việc nhằm vào họ. Nhưng Liên Tưởng lại cố tình khiêu khích, giở trò phía sau lưng, không nhằm vào các công ty nước ngoài mà lại nhằm vào Tập đoàn Phượng Hoàng.
Lục Thiếu Hoa biết, đồng hành là oan gia không sai, buôn bán phải có cạnh tranh không sai. Nhưng bây giờ là thời khắc mấu chốt, Tập đoàn Phượng Hoàng lâm vào cảnh khó khăn, Liên Tưởng cũng giống như các công ty nước ngoài khác, nhằm vào Tập đoàn Phượng Hoàng. Điều này Lục Thiếu Hoa không thể chấp nhận. Nếu bình thường, tình hình của Tập đoàn Phượng Hoàng bình thường, Liên Tưởng có khiêu khích đi nữa, có cùng Tập đoàn Phượng Hoàng cạnh tranh, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ cười, cho đó là thủ đoạn buôn bán bình thường. Nhưng tình hình hiện tại thì không giống thế, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn coi Liên Tưởng là người ngoài.
Vừa gọi điện thoại cho Lý Vân Thanh bảo đến phòng làm việc của mình. Lý Vân Thanh nghe thấy Lục Thiếu Hoa gọi mình cũng không dám nói gì, im lặng nghe.
- Tập đoàn Liên Tưởng bốn năm trước niêm yết trên thị trường Hồng Kông, anh cho người tập trung vốn, ép giá cổ phiếu của Tập đoàn này, ép đến thời điểm thích hợp thì thu mua cổ phiếu của họ, có thể mua được bao nhiêu hãy mua bấy nhiêu. Tôi muốn Tập đoàn Liên Tưởng trở thành một bộ phận của Tập đoàn Phượng Hoàng.
Lục Thiếu Hoa nói một cách đơn giản, nhưng tin tức lại có thể làm người ta hết hồn.
Có lẽ người ngoài sẽ cho rằng Lục Thiếu Hoa khoác lác, nói mạnh miệng, nhưng Lý Vân Thanh nghe thì khác, anh ta không cho rằng như vậy, thực lực của Tập đoàn Phượng Hoàng như thế nào, Lục Thiếu Hoa có bao nhiêu năng lực, Lý Vân Thanh biết rõ. Lục Thiếu Hoa nói muốn Tập đoàn Liên Tưởng trở thành một bộ phận của Tập đoàn Phượng Hoàng, như vậy thì không cần bao lâu, Tập đoàn Liên Tưởng nhất định sẽ trở thành một bộ phận của Tập đoàn Phượng Hoàng.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Tập đoàn Liên Tưởng đúng là một công ty niêm yết trên thị trường, trên thị trường chứng khoán cổ phiếu lưu động không nhiều, chỉ chiếm một phần nhỏ, mặt khác các cổ phần đều nằm trong tay các cổ đông. Lục Thiếu Hoa muốn Tập đoàn Liên Tưởng trở thành một bộ phận của Tập đoàn Phượng Hoàng thì có lẽ nói dẽ hơn làm.
Nhưng đây không phải việc mà Lý Vân Thanh có thể quản lý. Ý của Lục Thiếu Hoa rất rõ ràng, ép cổ phiếu của Tập đoàn Liên Tưởng, ép đến mức thấp nhất, sau đó mua vào, cố gắng nắm giữ cổ phiếu lưu động trên thị trường. Đây là sở trường của Lý Vân Thanh, cũng là nhiệm vụ Lục Thiếu Hoa giao cho anh ta.
Còn đạt tới cổ phần khống chế tuyệt đối, hoặc là nắm giữ toàn bộ cổ phần của Tập đoàn Liên Tưởng, làm cho Tập đoàn Liên Tưởng hoàn toàn trở thành một công ty con của Tập đoàn Phượng Hoàng không phải việc Lý Vân Thanh phải quan tâm, Lục Thiếu Hoa sẽ tự sắp xếp người đi lo liệu.
- Tôi hiểu rồi, sẽ lập tức tiến hành.
Lý Vân Thanh trả lời cũng rất đơn giản, nhưng rất nghiêm túc.
Một cuộc điện thoại quyết định số phận của một công ty trên thị trường chứng khoán, nghe thì thật buồn cười. Nhưng đây là Lục Thiếu Hoa nói ra, lại không buồn cười chút nào, ngược lại không cần nghi ngờ gì. Nếu lúc nào có người nào quen Tập đoàn Phượng Hoàng nghe được, thì người đó chỉ có một suy nghĩ, cuối cùng Tập đoàn Liên Tưởng sẽ là một công ty con của Tập đoàn Phượng Hoàng.
Lục Thiếu Hoa chính là người như vậy, cách làm cũng chính là thế, thực lực cũng thực sự mãnh mẽ như vậy...
Nhưng sự việc không có kết thúc nhanh chóng như vậy, sau khi Lục Thiếu Hoa kết thúc cuộc nói chuyện với Lý Vân Thanh, cầm chiếc điện thoại tuyệt đẹp, bấm một dãy số, lần này chủ nhân của dãy số không phải ai khác chính là Chử Lỗi.
- Là tôi, Lục Thiếu Hoa, chén ép sản phẩm của Tập đoàn Liên Tưởng, nuốt chửng thị trường trong nước của họ.
Ngay khi điện thoại thông, Lục Thiếu Hoa không nói gì vô nghĩa, nói thẳng vào chủ đề.
Đầu dây bên kia Chử Lỗi rõ ràng rất sửng sốt, mãi không bình tĩnh lại được, phải mười giây sau mới hiểu được vấn đề.
“Tập đoàn Liên Tưởng đã làm mất lòng Lục Thiếu Hoa”
Đúng vậy, Chử Lỗi cho rằng như vậy, anh ta cho rằng Tập đoàn Liên Tưởng đã làm Lục Thiếu Hoa tức giận, mà không chỉ thâu tóm thị phần trên thị trường, Chử Lỗi biết, dù là trong nước hay nước ngoài, Tập đoàn Liên Tưởng không còn xứng là đối thủ của Tập đoàn Phượng Hoàng, bọn họ không có năng lực làm đối thủ của Tập đoàn Phượng Hoàng, lần này thị phần trên thị trường bị mất, Chử Lỗi cho rằng Tập đoàn Liên Tưởng không có khả năng tham gia vào nữa.
Nghĩ như vậy, trong lòng Chử Lỗi chỉ có một đáp án, đó là Tập đoàn Liên Tưởng đắc tội với Lục Thiếu Hoa, tuy nhiên Lục Thiếu Hoa cũng không dám chậm trễ, anh ta biết rõ tính tình của Lục Thiếu Hoa. Lục Thiếu Hoa có vẻ bình tĩnh nhưng giọng nói lại rất tức giận, lập tức hỏi:
- Chèn ép đến mức nào?
- Hết sức ra quân.
Giọng Lục Thiếu Hoa lại vang lên, cuối cùng còn dặn dò một câu:
- Chuẩn bị tốt việc tiếp nhận Tập đoàn Liên Tưởng. Tôi muốn Tập đoàn Liên Tưởng trở thành công ty con của công ty máy tính Phượng Hoàng.
“Ầm” một tiếng, cuối cùng Chử Lỗi cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình, không giống suy đoán lúc nãy, Chử Lỗi đã không nghĩ đến Tập đoàn Liên Tưởng chỉ đơn giản là đắc tội với Lục Thiếu Hoa, bởi vì nếu chỉ đắc tội với Lục Thiếu Hoa thì Lục Thiếu Hoa sẽ không trực tiếp gạt bỏ Tập đoàn Liên Tưởng, dù sao cũng là thương hiệu của cùng một quốc gia, Lục Thiếu Hoa sẽ không dùng thủ đoạn độc ác như vậy.
- Biết rồi, tôi sẽ cho người đi làm ngay.
Sau khi ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, Chử Lỗi cũng không dám chậm trễ, trầm giọng đáp lại.
- Ừ, cử người đàm phán với cổ đông của Liên Tưởng, mua lại cổ phần trong tay họ.
Dừng một chút Lục Thiếu Hoa lại nói tiếp:
- Bên Hồng Kông tôi đã cho người tiến hành trên thị trường chứng khoán, không cần đến hai ngày, cổ phiếu của Tập đoàn Liên Tưởng sẽ giảm mạnh, anh cử người đi đàm phán với họ không cần cầu xin, dùng sức ép giá cả, tôi muốn bằng vốn nhỏ, mua được cổ phần trong tay họ.
Lục Thiếu Hoa một lần nữa cho thấy lập trường của mình. Đồng thời cũng chỉ cho Chử Lỗi một số phương pháp, làm Chử Lỗi cũng chỉ có thể đồng ý. Nếu cổ phiếu đã có người chèn ép, nhất định sẽ tới lúc làm cho Tập đoàn Liên Tưởng phá sản, mà nhóm cổ đông của Tập đoàn Liên Tưởng thấy cổ phiếu giảm mạnh, sẽ sốt ruột, lựa chọn duy nhất của họ là bán cổ phần giá thấp.
- Được, tôi biết làm như thế nào rồi.
Chử Lỗi đáp.
- Được, cử người tin cậy, năng lực làm việc tốt, nếu sắp xếp được, cho chị tôi đi cùng, để chị ấy có thêm kinh nghiệm đàm phán.
Lục Thiếu Hoa nói tiếp.
Lục Hiểu Nhàn phụ trách thị trường trong nước, không biết về thị trường nước ngoài, mà thị trường trong nước là một thị trường bình lặng, không có bất kỳ đối thủ nào giành thị phần trên thị trường, không gấp gáp giống thị trường bên Hồng Kông, cũng không rối loạn như vậy. Lục Hiểu Nhàn không bận quá, hoàn toàn có thể tham gia đàm phán việc thu mua này.
- Được.
Theo lời Lục Thiếu Hoa nói, Tập đoàn Liên Tưởng nhất định sẽ biến thành một bộ phần của Tập đoàn Phượng Hoàng, điều này không cần nghi ngờ gì, bởi vì Lục Thiếu Hoa có quyết tâm, mọi việc đều có thể hoàn thành. Cho dù Tập đoàn Liên Tưởng có chính phủ đứng sau ủng hộ, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ không thỏa hiệp.
Căn cứ trí nhớ của Lục Thiếu Hoa, Tập đoàn Liên Tưởng ban đầu là một doanh nghiệp nhà nước, sau được đổi mới, thành doanh nghiệp nửa nhà nước, nửa tư nhân. Sau đó phát triển rất nhanh, cổ phần dần dần phân tán, thành công ty tư nhân.
Đối với tình huống này, Lục Thiếu Hoa sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ có một câu, mua, mua, mua nữa, mua toàn bộ, mặc dù sẽ đắc tội với nhiều người, sẽ động đến quyền lợi của một số người, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ không buông tay.
Bây giờ Lục Thiếu Hoa không phải là Lục Thiếu Hoa trước kia, trước kia Lục Thiếu Hoa không có nhiều ảnh hưởng, không có tài sản mấy trăm tỷ đô la Mỹ, còn là cổ đông của mấy doanh nghiệp nước ngoài. Hiện giờ không giống thế, ảnh hưởng đã lớn hơn, hơn nữa căn cứ Hổ Gầm đã cho Lục Thiếu Hoa niềm tin, Lục Thiếu Hoa còn có thể chống lại những thế lực lớn, cho dù là một quốc gia cũng thế, Lục Thiếu Hoa không cần phải lo lắng.
Hơn nữa sự kiện lần trước, Lục Thiếu Hoa đã cứng rắn, mạnh mẽ một lần, hắn không ngại cứng rắn thêm nhiều lần nữa, đương nhiên Lục Thiếu Hoa sẽ không chủ động tạo ra mâu thuẫn gay gắt. Người khác không động đến hắn, hắn cũng không động đến, đấy là nguyên tắc làm việc. Bây giờ Tập đoàn Liên Tưởng động đến hắn, Lục Thiếu Hoa ra tay cũng là điều bình thường.
- Hừm.
Thở dài một hơi, Lục Thiếu Hoa bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, bỏ điện thoại vào túi, sau đó đứng lên, ra hiệu cho Lý Thượng Khuê nói:
- Chúng ta về thôi.
Hội nghị xong rồi, các bước cũng đã được bố trí, mọi chuyện không cần Lục Thiếu Hoa quan tâm nữa, hắn ở lại Tập đoàn Phượng Hoàng cũng không cần thiết, nên về biệt thự, như vậy tốt hơn.
Lý Thượng Khuê đi theo Lục Thiếu Hoa nhiều năm, rất hiểu Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa nói đi về, tuy không nói về biệt thự nhưng Lý Thượng Khuê biết, Lục Thiếu Hoa muốn về biệt thự. Mở cửa xong, đi ra ngoài, sắp xếp tình hình vệ sĩ một chút, sau đó hộ tống Lục Thiếu Hoa ra thang máy, rời khỏi tòa nhà Phượng Hoàng.
Trên xe, Lục Thiếu Hoa nhắm mắt thư giãn, người không biết còn tưởng hắn đang ngủ. Nhưng lúc đó, Lục Thiếu Hoa lên tiếng:
- Anh Lý, tuổi anh cũng không nhỏ, đi theo tôi mãi cũng không phải là biện pháp tốt, tôi xem thế này đi, tôi cho anh nghỉ ngơi một chút, anh qua bên công ty an ninh Phượng Hoàng Thâm Quyến hỗ trợ đi, rồi tìm đối tượng kết hôn đi.
Lý Thượng Khuê đi theo Lục Thiếu Hoa đã bảy tám năm trời, tuổi đã hơn ba mươi, Lý Thượng Khuê đã chịu hai phát súng, thiếu chút nữa mất mạng, nhưng sau khi vết thương lành, Lý Thượng Khuê vẫn lựa chọn đi cùng Lục Thiếu Hoa, bảo vệ hắn. Điều này làm cho Lục Thiếu Hoa trong lòng rất áy náy.
- Tôi ở lại Hồng Kông đi.
Lý Thượng Khuê không thay đổi vẻ mặt, dưng một chút, có chút xấu hổ, tuy nhiên nói:
- Đối tượng kết hôn thì cậu không cần quan tâm, tôi sẽ tìm một người bên trong tập đoàn.
- Hả?
Lục Thiếu Hoa sửng sốt, đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vào Lý Thượng Khuê, Lục Thiếu Hoa không biết Lý Thượng Khuê nói ra câu này có ý gì, mỉm cười hỏi:
- Có phải ở Tập đoàn đã coi trọng đối tượng nào phải không?
Lý Thượng Khuê tính hơi lạnh lùng, nói chuyện và làm việc đều rất cẩn thận, nghiêm túc. Bây giờ nói ra lời như vậy, đơn giản ra lộ ra một tin tức, đó là có để ý nữ nhân viên của Tập đoàn Phượng Hoàng, cho nên, Lục Thiếu Hoa mới hỏi thêm để xác nhận.
Lý Thượng Khuê tuy rất ngượng ngùng, dù sao cũng đã ba mươi tuổi, điều xấu hổ nhỏ này đương nhiên là chịu được, gật đầu nói:
- Có một người.
- Chuyên tốt rồi, chuyện tốt.
Lục Thiếu Hoa kích động vỗ đùi, rất vui vẻ, sau đó mới nói:
- Sau này đến tập đoàn nhiều một chút, ừ, như vậy đi, anh nói về đối tượng đó với Tần Tịch Thần, để cố ấy tăng lương và thăng chức.
- Không.
- Vậy để tôi nói.
Lục Thiếu Hoa không để Lý Thượng Khuê nói hết, cứng rắn ngắt lời sau đó mỉm cười, nhìn Lý Thượng Khuê, ý bảo Lý Thượng Khuê không thể từ chối.
Thấy ánh mắt chăm chú nhìn mình, Lý Thượng Khuê cũng biết Lục Thiếu Hoa chỉ nói đến đây, nên cũng không nói nhiều nữa, gật đầu đồng ý, không nói thêm gì.