Về vấn đề này, Lục Thiếu Hoa cũng không biết làm thế nào, hắn rõ ràng hiểu được những khúc mắc trong chuyện này, nhưng nhất thời trong khoảng thời gian ngắn Lục Thiếu Hoa không tìm thấy biện pháp giải quyết cho mọi chuyện dễ làm hơn, dù sao tìm một người có thể tín nhiệm tuyệt đối quả thật là quá khó khăn.
Là người tái sinh, lại biết rõ lịch sử Trung Quốc, Lục Thiếu Hoa đương nhiên hiểu biết về con người, người thông minh tuyệt đối sẽ có dã tâm, một khi bước lên đến tột đỉnh của vinh quang, cái họ muốn chính là tự do và thoát khỏi khống chế, đòi độc lập.
Thế nên, làm thế nào để cho việc đó không xảy ra đây? Đấy chính là vấn đề hiện tại Lục Thiếu Hoa phải suy nghĩ và giải quyết, đồng thời cũng là vấn đề mà Lý Chí Kiệt, Tạ Kiên Vĩ, Tiền Khiêm, Lý Thượng Khuê bốn người họ cũng ngồi thảo luận suy xét, bởi ai bảo Lục Thiếu Hoa cho gọi bọn họ tới để cùng bàn kế hoạch làm chi, suy cho cùng thì tất cả đều ngồi vào vị trí cả rồi, bắt buộc phải động não thôi, giúp Lục Thiếu Hoa đưa ra ý kiến hay thôi.
- Như thế này có được không, sắp xếp cho vài người của chúng ta vào bên trong, không trực tiếp đảm nhiệm vai trò người thống trị, mà chỉ đảm nhiệm vai trò giám sát và theo dõi thôi.
Lý Thượng Khuê phát biểu đầu tiên, nói ra cách của mình.
- Không.
Lý Chí Kiệt phản đối đầu tiên, lắc lắc đầu, giải thích nói:
- Theo sự hiểu biết của tôi về châu Phi, bọn họ không thích người ngoài, , đặc biệt về phương diện chính trị, một khi có người ngoài chen vào, bất luận ngày thường họ có tranh đấu với nhau thế nào đi chăng nữa, khi đó khẳng định họ cũng sẽ quay ngược nòng súng, đồng loạt hướng về người bên ngoài.
Những gì Lý Chí Kiệt nói quả không sai, người châu Phi quả thật có tính bài trừ ngoại lai, đừng nhìn thấy bọn họ nghèo khó, trong sự nghèo khó đó lại rất có chí khí, còn có chút gì đó mang hương vị của việc được hời nhưng vẫn ra vẻ.
Những cái khác không nói, chỉ nói đến những quốc gia vô cùng nhỏ nợ tiền Trung Quốc thôi, khi chính phủ Trung Quốc tỏ thái độ muốn xóa nợ cho bọn họ, bọn họ làm như thế nào? Điển hình được hời nhưng lại tỏ ra vẻ, căn bản không muốn mở cửa ngoại giao. Từ điểm này có thể nhìn ra được, cách đối nhân xử thế của người châu Phi như thế nào rồi.
- Tôi cũng thấy không được, người châu Phi quả thật có tính phân biệt người ngoài.
Tiền khiêm lúc này cũng mở miệng, phụ họa thêm cho Lý Chí Kiệt.
- Thế này thì làm sao bây giờ? Tóm lại không thể không có biện pháp, như vậy rất nguy hiểm.
Lý Thượng Khuê có vẻ như có chút nóng vội.
Lý Thượng Khuê nóng vội là có lý do, không phải do ý kiến đề xuất của mình bị phủ nhận mà anh ta nóng vội, mà bởi do chuyện này quá quan trọng, Lý Thượng Khuê đang sốt ruột thay cho Lục Thiếu Hoa, bởi vì chuyện này nếu không có cách nào giải quyết cho xong, như vậy toàn bộ kế hoạch vừa bàn bạc xem như bị ngưng trệ.
Lục Thiếu Hoa rõ ràng nhìn biết Lý Thượng Khuê sốt ruột, hắng giọng hai tiếng, rồi nói;
- Anh Lý, không cần vội vàng như thế, chúng ta có nhiều người như vậy, thế nào cũng sẽ nghĩ ra được một biện pháp tốt để giải quyết thôi.
Đây không phải là Lục Thiếu Hoa tự tin, mà bởi trong lòng Lục Thiếu Hoa đã có ý kiến hay khác, chỉ có điều bây giờ chưa phải là thời điểm tốt, thế cho nên Lục Thiếu Hoa mới không có vội vàng nói ra.
Không thể không nói, uy tín của Lục Thiếu Hoa đã ăn sâu vào trong lòng của rất nhiều người, Lục Thiếu Hoa vừa mở miệng, thì tâm trạng Lý Thượng Khuê rõ ràng tốt lên được rất nhiều, lặng lẽ hít thở sâu, lấy lại vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng gật gật đầu, bắt đầu trầm tư suy nghĩ tìm biện pháp hay hơn.
Lúc này đây, ai cũng im lặng, không phải không muốn nói, mà là tất cả đều đang suy nghĩ, suy nghĩ tìm ra một giải pháp tối ưu.
Thật lâu sau đó, Lý Chí Kiệt ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy vẻ phức tạp, cứ y như là không thể nghĩ ra được biện pháp nào để giải quyết việc này vậy, nhìn mấy người Lý Thượng Khuê, thấy bọn họ có vẻ cũng chưa nghĩ ra được gì, Lý Chí Kiệt biết, bọn họ dường như cũng không nghĩ ra.
Không kiên nhẫn được nữa, Lý Chí Kiệt chỉ có thể phá vỡ bầu không khí im lặng, lên tiếng:
- Nếu không như vậy đi, tôi sẽ bồi dưỡng vài người châu Phi có thể tín nhiệm được trong nội bộ đơn vị tình báo, cài bọn họ vào bên trong nội bộ chính phủ, để cho bọn họ nắm rõ được đường đi nước bước bên trong, như vậy có thể thu được tin tức tình báo vào bất kỳ thời điểm nào, khi có khác thường, chúng ta muốn thay đổi Tổng Thống của một quốc gia châu Phi là việc không hề khó khăn chút nào.
Đây là kế hoạch mà Lý Chí Kiệt đã sớm dự thảo xong, có điều khi vừa mới bắt đầu không nói ra mà thôi, không phải Lý Chí Kiệt không nghĩ sẽ nói ra trước tiên, mà Lý Chí Kiệt cho rằng, biện pháp này cũng không phải là một biện pháp dễ làm, bởi vì nếu một người thông minh muốn giở trò, việc qua mặt một vài người là việc rất dễ dàng, cho nên, cách làm này cũng không được an toàn cho lắm.
Sự thật chính là như thế, cách làm này quả không được an toàn.
Lục Thiếu Hoa cũng cho là như vậy, cho rằng biện pháp này chỉ là hạ hạ sách, không phải thượng sách, kết quả cuối cùng có khả năng sẽ làm cho tình hình không khống chế được:
- Biện pháp này là biện pháp cuối cùng, nhất định phải làm như vậy, nhưng thế này cũng không an toàn, chúng ta còn phải tăng thêm tính an toàn cho kế hoạch, nâng hệ số an toàn lên gấp hai lần.
Sau một khoảng thời gian suy tư, Lục Thiếu Hoa vừa rồi đã hoàn thiện hơn một chút kế hoạch trong đầu hắn, hiện tại cơ bản kế hoạch đã định hình xong, cũng đã là thời điểm phải nói ra rồi:
- Như vậy đi, chúng ta sẽ âm thầm bồi dưỡng thêm một đối tượng đối địch để phòng bị, làm cho nội bộ bên trong của bọn họ tranh đấu, tôi tin chắc rằng những đối tượng không leo lên được nhất định sẽ quay sang thỏa hiệp lấy lòng chúng ta thôi, một khi phát hiện ra chuyện gì đó khác thường, trước tiên bọn họ tuyệt đối sẽ thông tin cho chúng ta, để chúng ta hạ đối tượng đó xuống, sau đó thay thế đối tượng đối địch kia vào.
Chưa xong, nói tới đây, Lục Thiếu Hoa tạm dừng một chút, nhìn bốn phía, nhìn thấy mấy người Lý Chí Kiệt đều đang chăm chú lắng nghe, Lục Thiếu Hoa mới nói tiếp:
- Vừa đảm bảo một tầng an toàn, thêm nữa lại có được sự hoạt động bí mật của bộ phận tình báo, có thể cam đoan hai đối tượng sẽ không thông đồng, như vậy có thể nói là đã hoàn thành hai tầng bảo đảm an toàn.
Kế hoạch của Lục Thiếu Hoa rất đơn giản, lợi dụng đặc điểm tính cách của con người đi hoàn thành chuyện này, tiến hành hai hành động đồng thời, khiến hai hành động móc nối liên tục vào nhau, tác dụng bổ trợ lẫn nhau, hiệu quả sẽ càng thêm tuyệt vời.
Ngoài ra, Lục Thiếu Hoa còn có một mục đích khác, để phòng ngừa thế lực bên ngoài xâm nhập vào, dù sao hai đối tượng đều là người của Lục Thiếu Hoa, cuối cùng kết quả cạnh tranh ai thắng thế đi chăng nữa thì cũng là đều nằm trong sự quản lý của Lục Thiếu Hoa, không sợ chuyện đột nhiên không khống chế được.
Mấy người Lý Chí Kiệt thì lại không có suy nghĩ được sâu xa như thế, bọn họ đơn thuần chỉ cho rằng biện pháp này của Lục Thiếu Hoa sẽ phát huy tác dụng hai tầng an toàn mà thôi, như vậy là đủ rồi, hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề nan giải trước mắt, hướng tới kế hoạch lớn mà hành động.
Không thể không nói, mặc kệ là Lý Chí Kiệt hay là Tạ Kiên Vĩ, hoặc là Tiền Khiêm, bọn họ rất thích thú đối với việc nắm giữ trong tay chínhh quyền của một quốc gia Châu Phi, ai bảo bọn họ đóng tại châu Phi bị gặp phải rất nhiều trở ngại làm chi, thật vất vả lắm mới khiến Lục Thiếu Hoa đồng ý với phương án đề xuất của Lý Chí Kiệt, bọn họ sao không vui cho được.
Hiện tại Lục Thiếu Hoa nói ra phương pháp an toàn rõ ràng là đã giải quyết xong một vấn đề nan giải. Lúc này mấy người Lý Chí Kiệt tự nhiên sẽ không phải suy nghĩ thêm nhiều nữa.
Nhưng khi mấy người Lý Chí Kiệt nghĩ đến kế hoạch lớn cơ bản đã hoàn thành xong, Lục Thiếu Hoa lại tung ra một vấn đề mới, một vấn đề khó khăn quan trọng khác, một vấn đề nan giải khiến người ta phải đau đầu vô cùng, đồng thời cũng là vấn đề nan giải cuối cùng mà kế hoạch lớn gặp phải.
- Các anh có chú ý tới một sự kiện hay không?
Lục Thiếu Hoa tung ra một vấn đề có thể làm mọi người hứng thú.
- Chuyện gì?
- Chuyện gì?
…
…
Quả nhiên, lời nói của Lục Thiếu Hoa rất có sức kêu gọi, lập tức hấp dẫn được mọi sự chú ý của mấy người Lý Chí Kiệt, bốn người, tám con mắt thẳng trừng trừng nhìn Lục Thiếu Hoa, sợ Lục Thiếu Hoa lại tung ra một vấn đề nan giải chưa giải quyết nữa.
Mấy người Lý Chí Kiệt nghĩ, chuyện này đã quyết định xong xuôi rồi, ván đã đóng thuyền, Lục Thiếu Hoa hiện đang nói cái gì nữa đây, rõ ràng là còn có vấn đề quan trọng cần giải quyết rồi, không phải do mấy người Lý Chí Kiệt không lo lắng.
Lục Thiếu Hoa cũng không có làm cho bọn họ thất vọng, cũng không có làm cho bọn họ hài lòng, mở miệng nói:
- Đừng quên, giữa các quốc gia có sự khác nhau, không giống nhau, bọn họ không có khả năng tiến hành tổng tuyển cử cùng một ngày, một quốc gia có chính quyền vững chắc thì khả năng vài năm tổ chức tổng tuyển cử một lần là chuyện hoàn toàn có khả năng, mà kế hoạch của chúng ta phải tiến hành trong khoảng thời gian ngắn, , không có khả năng chờ trong một năm hoặc hai năm, nói chính xác, thời gian cho các anh sẽ không nhiều, không thể vượt qua hai tháng, nội hai tháng phải xác định được mục tiêu vừa rồi.
Lục Thiếu Hoa tuy gợi lên một đề tài, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng cho mấy người Lý Chí Kiệt một bảng biểu thời gian, một thời hạn để bọn họ hành động, y như cục cảnh sát gặp phải án khó vậy, đều có một khoảng thời gian quy định nhất định phải phá xong án.
……..
……..
…….
……..
Im lặng, mấy người Lý Chí Kiệt đều im lặng, bởi vì thời gian Lục Thiếu Hoa cho thật sự là quá ít .
Tuy thế, mấy người Lý Chí Kiệt thật ra có thể lý giải được vì sao lại vậy, dù sao Lục Thiếu Hoa cũng là chạy theo mục đích mà thôi, không có khả năng cho bọn họ nhiều thời giờ hơn nữa, Còn nữa, làm loại chuyện này là càng nhanh càng tốt, tốt nhất là nhanh như tia chớp, một phát trúng đích, như vậy có thể bớt đi rất nhiều chướng ngại.
- Về phương diện thời gian chúng tôi không dám trăm phần trăm cam đoan, nhưng sẽ mau chóng hoàn thành.
Đấy là Lý Chí Kiệt đại diện cho căn cứ Hổ Gầm đưa ra đáp án cho Lục Thiếu Hoa, sau đó giải thích thêm:
- Liên quan đến vần đề thời gian tổng tuyển cử không giống nhau, vấn đề này có nhiều loại phương án để giải quyết, hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Lý Chí Kiệt có vẻ tự tin tràn đầy, giống như là đang làm một việc rất nhỏ, nhỏ đến mức không thể nào nhỏ hơn được nữa.
- Sao? Có phương án giải quyết gì?
Lục Thiếu Hoa đầy hứng thú hỏi.
Kỳ thật vào lúc Lý Chí Kiệt mở miệng, Lục Thiếu Hoa cũng đã biết được Lý Chí Kiệt sẽ phải chọn dùng vài phương án, đơn giản là ám sát, phản động, tạo phiền toái.
Ở châu Phi cũng không thể so với ở Trung Quốc, chính quyền Trung Quốc rất ổn định, bình thường lãnh đạo tối cao có thể liên nhiệm hai nhiệm kỳ, nhưng châu Phi không như thế, chưa nói việc một Tổng Thống đắc cử có được liên nhiệm hay không, chỉ mỗi việc họ có ngồi hết nhiệm kỳ hay không đã là một dấu chấm hỏi thật lớn rồi.
Ở châu Phi, muốn một Tổng Thống mất chức rất dễ dàng, phái người đi ám sát là xong, đây là phương pháp trực tiếp nhất, loại phương pháp thứ hai lại càng thêm đơn giản, tìm một cái cớ, khiến cho đảng phái phản động đứng lên đoạt quyền, loại phương pháp thứ ba chính là tạo phiền toái, khiến dân chúng phản đối, sau đó bức bách Tổng Thống từ chức.
Biện pháp trong đầu của Lý Chí Kiệt giống như Lục Thiếu Hoa đoán là như vậy, kế tiếp anh ta lên tiếng liền xác minh hết thảy, nói ra ba loại biện pháp Lục Thiếu Hoa đoán, tuy nhiên Lý Chí Kiệt nhấn mạnh chính là ám sát, nói như anh ta nói chính là hành động trực tiếp.
Giết là xong hết mọi chuyện, dù sao đội ngũ ám sát trong binh đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm rất hùng mạnh, phái vài người đi là có thể thu xếp xong việc này, hoàn toàn không cần phải đi tạo nhiều chuyện phiền toái như vậy, lãng phí thời gian.
Lục Thiếu Hoa cũng đồng ý, dù sao Lục Thiếu Hoa cũng không phải là không có gặp qua người chết, ở trong mắt hắn, chết một người châu Phi thì không có gì lớn lao cả, cho dù là Tổng Thống, Lục Thiếu Hoa nháy nháy mắt một chút.