- Đối với thị trường chứng khoán Đài Loan, ba người chúng ta đã bàn bạc kỹ, cuối cùng nhất trí rằng thị trường chứng khoán Đài Loan có rất nhiều đầu tư lớn. Vì thế ngoại trừ nhằm vào chỉ số Index chúng ta còn phải đưa ra thị trường cổ phiếu của công ty. Đều dùng tiền ký qũy ba tỷ bảy đô la Mỹ trong đó có ba tỷ tư đô la Mỹ của mấy công ty, lúc này mới có kết quả cuối cùng.
Bảo vệ Hồng Kông theo như Lý Vân Thanh nói không phải rất phức tạp, đơn giản chính là không ngừng thay đổi, làm giảm cố phiếu trên thị trường chứng khoán, không cần bỏ ra nhiều công sức, hơn nữa có Lục Thiếu Hoa đã nói trước cho họ biết là phải chuẩn bị mọi thứ trước.
Thêm nữa, lúc ở Hồng Kông bị tấn công là lúc Lưu Minh Chương mời họp báo làm việc khác, có thể nói hoàn toàn không tham dự vào việc bảo vệ Hồng Kông. Đúng lúc Lưu Minh Chương không có thời gian, Lý Vân Thanh đã giao cho anh ta một nhiệm vụ đặc biệt, đó là theo dõi mấy công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán.
Có Lưu Minh Chương bớt thời gian theo dõi mấy công ty đưa niêm yết trên thị trường chứng khoán cùng với việc quan tâm đến mấy công ty đó không có gì khác nhau. Gặp Lưu Minh Chương ăn thịt người không sợ, khi mấy công ty kia đưa ra thị trường chứng khoán Lưu Minh Chương không ngừng chèn ép giảm, làm cho giá cổ phiếu đã giảm lại càng giảm. Kết quả là kiếm được tỷ mấy đô la Mỹ.
Dĩ nhiên với Lục Thiếu Hoa thì không biết, cũng không đi tra cứu. Hắn ta quan tâm hiện tại chính là kết quả, lại nghe Lý Vân Thanh giải thích hợp lý nên cuối cùng cười cho qua.
- Không tồi đúng không. Sáu tỷ bốn trăm triệu đô la Mỹ, thành tích không tồi đúng không.
Lời nói của Lục Thiếu Hoa có chút lặp lại nhưng ai cũng hiểu, đây đúng là Lục Thiếu Hoa khen mấy người Lý Vân Thanh.
Được Lục Thiếu Hoa khen, dù là Lý Vân Thanh hay Lưu Minh Chương đều cười rất thích thú.
Lục Thiếu Hoa không dễ dàng khen người khác. Dù ở Thái Lan, Indonesia và các quốc gia trước đó đều có thành tích tốt, nhưng Lục Thiếu Hoa chỉ nói một câu “Không tồi” rồi cho qua. Không giống như lúc này hai lần liền nói ra từ không tồi, có thể nói là rất vừa lòng.
Hiện tại thì tốt rồi, khen đã khen rồi, Lục Thiếu Hoa là ông chủ không thể không có biểu hiện, dù sao mấy người Lý Vân Thanh cũng đã kiếm cho hắn rất nhiều tiền.
- Đêm nay tìm một khách sạn sang trọng một chút đi, mấy người thay phiên nhau nghỉ ngơi một tuần, một tuần sau sang vơ vét sạch thị trường chứng khoán Indonesia.
Đây chính là phần thưởng mà Lục Thiếu Hoa dành cho mấy người họ. Đây chính là bề ngoài còn quan trọng hơn vẫn là vật chất.
- Còn nữa mỗi người đều có hai mươi triệu đô la Mỹ làm tiền thưởng.
Không sai, là hai mươi triệu đô la Mỹ tiền thưởng, mỗi người hai mươi triệu đô la Mỹ, mà không phải là bốn người.
Mỗi người hai mươi triệu đô la Mỹ đó là một con số lớn. Tuy nhiên so với số tiền mấy người Lý Vân Thanh kiếm cho Lục Thiếu Hoa thì chỉ là con trâu mất một sợi lông, không đáng kể, không đáng quan tâm.
Hoàn toàn chính xác, mấy trăm tỷ đô la Mỹ thu được, Lục Thiếu Hoa chỉ thưởng cho mấy người họ mỗi người hai mươi triệu đô la Mỹ. Nhìn qua dường như có chút nhỏ mọn, nhưng có ai biết mấy người Lý Vân Thanh lúc làm đã được trích phần trăm cũng thu được hơn trăm triệu đô la Mỹ.
Nếu nói khó nghe một chút, bây giờ Lục Thiếu Hoa thưởng cho bọn họ mỗi người hai mươi triệu đô la Mỹ là khoản thu nhập thêm. Huống chi, đây chỉ là thưởng ban đầu, đến khi cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á chấm dứt có thể Lục Thiếu Hoa còn thường cho bọn họ nữa.
Không ai không thích tiền, không có khoản thu nhập thêm mọi người có thể mất hứng. Cho dù là điềm đạm nhất, chắc chắn Lý Vân Thanh cũng để lộ ra sự vui sướng, Lý Tông Ân cũng thế, miễn cưỡng cười vui vẻ, tỏ vẻ trong lòng rất vui sướng.
Về phần vợ chồng Lưu Minh Chương, không cần nhiều lời, Lưu Minh Chương quý tiền như mạng sống của mình, lớn tiếng khen là Lục Thiếu Hoa sáng suốt, sau đó bắt đầu nói:
- Mỗi người hai mươi triệu đô la Mỹ, ha ha, hai chúng ta là bốn mươi triệu đô la Mỹ, cũng đủ cấp cho tôi mua cho con tôi nhiều quà tặng.
...
Lục Thiếu Hoa toát hết mồ hôi trán, bị Lưu Minh Chương lên tiếng rồi. Nói đùa, bốn mươi triệu đô la Mỹ mua quà tặng, thì phải mua quà tặng gì đây. Thời bây giờ ở Hồng Kông, bốn mươi triệu đô la Mỹ mua một công ty trên thị trường cũng không có vấn đề gì, đừng nói mua quà tặng, trừ phi mua kim cương giá trị lớn.
Đối với kẻ dở hơi Lưu Minh Chương này, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể trợn mắt dọa một chút, nói vài câu mọi lần vẫn thường nói. Lục Thiếu Hoa có thói quen thay đổi cảm xúc rất nhanh, mở miệng nói:
- Các anh sắp xếp một chút đi. Sau đó tự về nhà, đưa người nhà đến khách sạn, khách sạn nào chắc không cần nói ra nữa đúng không.
Khách sạn ở Hồng Kông đúng là rất nhiều nhưng mấy người Lục Thiếu Hoa hay đến chỉ có một, đó là một khách sạn năm sao. Cũng là nơi mà Lục Thiếu Hoa đã tặng họ thẻ thành viên vàng.
- Được đến đó chúng tôi sẽ tìm phòng tốt chờ anh.
Lưu Minh Chương là người đầu tiên nói.
Lục Thiếu Hoa không thể nói thêm gì nữa, chỉ có thể lắc đầu cười đau khổ, sau đó không để ý đến mấy người họ nữa, lập tức xoay người đi ra.
Lục Thiếu Hoa phải về nhà, về nhà đưa mẹ hắn đi cùng cả nhóm. Coi như để Trần Lệ tiếp xúc với bên ngoài nhiều hơn, nếu không cứ ở mãi trong biệt thự lâu dần buồn sinh bệnh cũng nên.
Trần Lệ sống ở nông thôn lâu như vậy, tuy bây giờ nhà có tiền có thể hưởng thụ nhưng bà vẫn không thể thay đổi bản chất nông dân của mình được. Vì vậy khi Lục Thiếu Hoa nói đi ra ngoài ăn cơm bà không đồng ý, phải để Lục Thiếu Hoa nói đây là bữa tiệc mừng thành công bà mới miễn cưỡng đồng ý.
Tuy nhiên lại một vấn đề nảy sinh khác, đó là mừng thành công gì?
Vào lúc này mở tiệc mừng thành công gì.
Rơi vào đường cùng, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ giải thích cho Trần Lệ hiểu, nói là ở Đài Loan buôn bán kiếm được hơn sáu tỷ bốn trăm triệu đô la Mỹ.
- Cái gì? hơn sáu tỷ bốn trăm triệu đô la Mỹ sao?
Nói một trăm ngàn, một triệu Trần Lệ còn thấy được, bởi vì với bà, một trăm ngàn đã là lớn lắm rồi. Giờ con trai bà lại nói số tiền cả trăm triệu, đó là một con số quá lớn, Trần Lệ không thể không kinh ngạc.
Đúng, trăm triệu, hàng đơn vị chứa biết bao nhiêu con số không trong đó, không thể không làm Trần Lệ kinh ngạc, còn như về đô la Mỹ thì đúng là bà không hiểu, bà thật sự không biết đô la Mỹ là cái gì.
Nhưng chỉ với con số mà con trai mình nói thôi, đủ làm Trần Lệ nhảy dựng lên rồi. Lục Thiếu Hoa cũng không dám nói một đô la Mỹ tương đương với sáu bảy nhân dân tệ, nếu nói, có khi làm Trần Lệ phát bệnh mất.
Phải vất vả giải thích một phen Lục Thiếu Hoa mới làm cho Trần Lệ hiểu phần nào. Cuối cùng Trần Lệ thay quần áo, để Tần Tịch Thần ở nhà một mình, đi ra ngoài.
Kỳ thật Lục Thiếu Hoa cũng muốn đưa Tần Tịch Thần đi cùng. Nhưng vì ở cữ nên không thể để gặp gió, nên Lục Thiếu Hoa chỉ có thể để cô ở nhà, một mình cũng mẹ ra ngoài.
Mấy người Lưu Minh Chương đã từng gặp Trần Lệ, đều chào bác gái, nhiệt tình mời bà ngồi xuống. Sau đó kiên nhẫn giới thiệu với Trần Lệ thực đơn của nhà hàng, lại giúp bà gọi các món ăn.
Lưu Minh Chương bình thường rất tùy tiện, nhưng nếu nói về đạo hiếu thì hơn hẳn Lục Thiếu Hoa. Đối với bố mẹ, ngoài mua biệt thự xa hoa, còn thuê mười hai người giúp việc. Có thời gian anh ta hai ba ngày lại đến nói chuyện với bố mẹ, xem ra có phần rất hiếu nghĩa.
Mà Trần Lệ là mẹ của Lục Thiếu Hoa, cũng là mẹ của ông chủ của Lưu Minh Chương, đương nhiên là anh ta lễ phép và hiếu thuận rồi.
May là Trần Lệ cũng bình thường nên không có vấn đề gì. Gọi món ăn thấy thích thì gật đầu không thì thôi. Nên khiến cho Lưu Minh Chương gọi đồ ăn cũng rất thuận lợi.
Đương nhiên, là con Lục Thiếu Hoa cũng không thất lễ, cũng chú ý các món ăn, gọi các món ngon cho mẹ, sau đó mới gọi đồ ăn và bắt đầu ăn.
Mọi người không nói nhiều, đến khách sạn chính là để ăn cơm. Không ai khách sáo gì. Chừng nửa giờ sau bữa tiệc mới kết thúc, mọi người ai về nhà nấy.