Lục Thiếu Hoa cũng không nói điều này ra, tạm thời không muốn nói chuyện về vấn đề này, nguyên nhân rất đơn giản, Lục Thiếu Hoa cho rằng hiện tại bán ra cho nhà nước, nhà nước cũng không có khả năng tiến hành nghiên cứu và phát triển, nhiều nhất là triệu tập người hiểu rõ về kỹ thuật và nâng cao thực lực kinh tế, rồi mới tiến hành phát triển.
Còn một vấn đề, là vì chính mình, lấy tình hình kinh tế nhà nước hiện tại, Lục Thiếu Hoa không nghĩ kỹ thuật tàu sân bay có thể được mua với giá tốt, dù sao nhà nước cũng không phải rất giàu có, không thể so với thời kỳ ở thế kỷ hai mốt, khi đó mới có tiền.
Cho nên Lục Thiếu Hoa chọn dùng một chữ, đó là kéo dài, cố gắng kéo dài được bao lâu thì kéo, tiếp đó đưa thử một giá, thương lượng giá, ước chừng có thể kéo dài đến hai năm, lúc đó có thể sẽ đạt được giá tốt một chút.
Trong lòng nghĩ gì, Lục Thiếu Hoa đương nhiên không nói ra cho Tăng Kiến Quốc, mà chỉ qua loa kết thúc câu chuyện, ngày hôm sau cũng cố ý tránh mặt ông ta, đi theo Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda dạo chơi ở Bắc Kinh một ngày, đợi cho đến sáng ngày thứ ba mới một mình đi khỏi Bắc Kinh.
Lúc này Lục Thiếu Hoa cũng không dừng lại ở Thâm Quyến mà bay thẳng về Hồng Kông, đáp máy may xuống sân bên ngoài biệt thự, thời gian đã là mười giờ sáng, nhưng để lấy lại một chút tinh thần, Lục Thiếu Hoa vào biệt thự đi ngủ.
Không thể không thừa nhận, trong vài ngày gần đây, Lục Thiếu Hoa ngủ không đủ, buổi tối sinh hoạt cùng Tăng Vũ Linh các cô, ban ngày cùng các cô đi dạo phố, cho dù tinh lực dồi dào, cũng bị mệt, huống hồ Lục Thiếu Hoa cũng không phải tinh lực tràn đầy.
Lục Thiếu Hoa phải nghỉ ngơi, bởi vì hôm nay đã là mùng mười tháng hai, ngày mai chính là ngày bạo phát giai đoạn thứ hai, Lục Thiếu Hoa không thể không động viên trước cuộc chiến.
Trên thực tế, Lục Thiếu Hoa trong lòng đã sớm an bài, ngày mùng mười tháng hai, tập hợp mấy người Lý Vân Thanh, mở cuộc họp hội ý, chỉ có điều là vào buổi chiều, giờ đang là buổi sáng, Lục Thiếu Hoa cần nghỉ ngơi một chút, thư giãn tinh thần, mới có tâm tư để suy nghĩ những việc kia.
Vừa mới tỉnh dậy, đã là giữa trưa, nếu Tần Tịch Thần không lên phòng gọi hắn, Lục Thiếu Hoa còn không biết sẽ ngủ đến bao giờ.
Hơn hai tiếng, tuy rằng không phải rất dài, nhưng đối với Lục Thiếu Hoa, có được hai giờ nghỉ ngơi, đã là rất tốt, ít nhất tinh thần không giống như lúc vừa xuống máy bay, đã tỉnh táo lên rất nhiều.
Ăn bữa trưa, ngồi nói chuyện phiếm với Tần Tịch Thần trong đại sảnh một hồi, rất nhanh đã đến ba giờ chiều, Tần Tịch Thần cũng phải tới Tập đoàn đi làm, trong nhà chỉ còn lại Lục Thiếu Hoa và vài người làm, yên tĩnh đi rất nhiều.
Lục Thiếu Hoa cũng không sốt ruột triệu tập mấy người Lý Vân Thanh lại đây, mà xem ti vi gần một giờ đồng hồ, sau đó mới gọi điện thoại cho mấy người Lý Vân Thanh, bảo ba người bọn họ cùng đến biệt thự này
Lý Vân Thanh bọn họ tự biết vì sao Lục Thiếu Hoa triệu tập đến, đơn giản chính vì đợt hành động thứ hai sắp bắt đầu rồi, nên không dám chậm trễ, liền lái xe lại đây.
Trong khoảng thời gian này, cả ba người Lý Vân Thanh, Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân bọn họ đều nhàn rỗi, không có việc gì thì gặp nhau một chút, lướt qua ở tổng chỉ huy, còn thời gian khác không phải ở nhà thì chính là đi dạo ở tập đoàn, nhìn qua rất là nhàn nhã.
Nhưng trông có vẻ nhàn nhã nhưng thực chất trong đầu họ đang phải chịu áp lực, đừng nhìn bọn họ bình thường như không có việc gì, nhưng trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào? Suy nghĩ cái gì, người bình thường không thể nào biết được.
Lục Thiếu Hoa giao cho bọn họ chú ý tới thị trường tài chính của mấy quốc gia xác định, Lý Vân Thanh bọn họ cũng không lơ là, tập trung chú ý, có lúc còn phân tích trong đầu, như là một phần công việc cần làm.
Mà Lý Vân Thanh bọn họ làm hết thảy như vậy là vì điều gì, đơn giản chính là chờ Lục Thiếu Hoa triệu tập, triển khai công việc, lại kiếm lời một phen.
Hiện tại được rồi, Lục Thiếu Hoa triệu tập bọn họ cũng là có ý ‘cuộc chiến’ sắp bắt đầu, Lý Vân Thanh bọn họ cùng chịu áp lực, giờ càng hưng phấn và kích động.
- Đến rồi à
Lục Thiếu Hoa nhìn ba người Lý Vân Thanh vào cửa, thản nhiên nói một câu, tay chỉ ghế sofa, mở miệng nói.
- Tự nhiên ngồi đi
Lục Thiếu Hoa biết mấy người Lý Vân Thanh sẽ không khách khí với hắn, nhưng dù sao hắn cũng là chủ nhân, bề ngoài vờ khách sáo một chút cũng là nên mà.
Cũng là Lý Vân Thanh bọn họ không khách khí với Lục Thiếu Hoa, đặc biệt Lưu Minh Chương, từ trước đến nay anh ta luôn thoải mái, hai tay cầm bình hồng rượu lâu năm của Lục Thiếu Hoa và bốn cốc có chân dài, mở bình hồng rượu, mỗi người một ly, sau đó tự ý ngồi trên sofa, thưởng thức hương vị rượu hồng.
Lục Thiếu Hoa còn có thể nói gì, chỉ có thể không nói gì, tay cầm lấy rượu hồng, uống một ngụm, có vẻ bất mãn, ánh mắt phát ra tia sáng như giết người, nhìn Lưu Minh Chương như muốn đem hắn ra ăn sống
Lưu Minh Chương không để ý thấy, cố ý bình phẩm về rượu hồng, quay đầu qua một bên, rồi xem ti vi
Bất đắc dĩ, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể cười khổ lắc lắc đầu, tỏ vẻ không nói gì Lưu Minh Chương, khéo léo biểu thị một chút tâm tình, khụ khụ hai tiếng trong cổ họng, tiến vào vấn đề chính nói.
- Tôi nghĩ các anh đều biết tôi gọi các anh đến đây là vì việc gì, tuy nhiên trước đó tôi muốn nghe xem các anh trong khoảng thời gian qua nhìn nhận thị trường tài chính Châu Á như thế nào.
Lục Thiếu Hoa trước đã dặn dò Lý Vân Thanh bọn họ chú ý tới thị trường tài chính các nước Châu Á, lại chỉ ra các trọng điểm cần chú ý, hiện tại cũng là thời điểm nghiệm thu, Lục Thiếu Hoa nên hỏi một chút.
Lục Thiếu Hoa sau khi mở đầu liền tiến vào vấn đề chính, khiến Lưu Minh Chương còn đang lười nhác cũng tập trung, buông ly rượu trong tay, mắt cũng không nhìn ti vi nữa, ngồi thẳng lên, mở miệng nói đầu tiên.
- Tôi nói hai câu trước đi.
Lục Thiếu Hoa không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý để Lưu Minh Chương nói.
Thấy vậy, Lưu Minh Chương liền nói.
- Dựa vào những gì tôi quan sát, Indonesia khả năng sẽ rất nguy hiểm, nó hẳn sẽ biến thành Thái Lan thứ hai, trở thành mồi lửa để bùng nổ cơn lốc.
Indonesia, lúc trước Lục Thiếu Hoa còn chỉ rõ là một đối tượng có nguy cơ khủng hoảng, hiện tại Lưu Minh Chương lại dùng giọng điệu đặc biệt để khẳng định Indonesia sẽ biến thành Thái Lan thứ hai, nghe như là xác minh những gì Lục Thiếu Hoa nói, nhưng cũng chưa hoàn toàn đúng, cũng là Lưu Minh Chương có căn cứ.
- Ở lần trước Indonesia đứng thứ hai về tổn thất, gần với Thái Lan, nhưng qua giai đoạn khủng hoảng trước đó, khủng hoảng nội bộ Indonesia diễn biến càng thêm phức tạp, không có chút cải thiện.
Nói đến đây Lưu Minh Chương tạm dừng lại, lại nói.
- Quan trọng hơn, trong khoảng thời gian quan sát, George Soros bọn họ lại muốn động thủ, có thể thấy rõ dấu hiệu bọn họ muốn chạy đến Indonesia, cho nên tôi cho rằng Indonesia tất yếu trở thành mồi lửa làm bùng nổ cơn lốc.
Đừng quên, công ty tài chính Phượng Hoàng cũng có một hệ thống tình báo, đặc biệt vào lúc này, mấy người George Soros đều trong phạm vi theo dõi của Lưu Minh Chương, một khi có gió động, Lưu Minh Chương biết hướng đi cũng là bình thường.
Quả nhiên, Lưu Minh Chương vừa nói ra liền được Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân phụ họa, đều gật gật đầu, Lý Vân Thanh lại lên tiếng ủng hộ:
- Tôi cho rằng Indonesia chính là Thái Lan thứ hai, còn có cả Nhật Bản, tôi cảm thấy lúc này không thoát được, một khi Indonesia bên kia xuất hiện rung chuyển, Nhật Bản cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi phản ứng dây chuyền, xuất hiện một lần hoặc nhiều lần với biên độ khá lớn, độ giảm lớn là chuyện bình thường.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, trầm ngâm một lát sau mới nói tiếp
- Nước Nga thế nào?
Các anh có chú ý tới tình huống bên đó không?
Trí nhớ kiếp trước của Lục Thiếu Hoa cho biết, giai đoạn hai và giai đoạn ba của cơn bão tài chính Châu Á cùng liên quan một chỗ, bắt đầu là Indonesia gục ngã, tiếp theo Nhật Bản, rồi tiếp tục chậm rãi tràn ra ngoài, ảnh hưởng đến nước Nga, còn có Hồng Kông cũng đã bị bọn George Soros công kích.
- Bên đó cũng không yên ổn, xem ra cũng tám phần đã bị đánh chìm.
Lý Tông Ân thản nhiên nói.
Lục Thiếu Hoa lại gật gật đầu hỏi:
- Như vậy Hồng Kông thì sao? Các anh cho rằng George Soros bọn họ sẽ ngóc đầu trở lại sao? Lại một lần nữa đến công kích Hồng Kông sao?
Cái này khó, không ai mở miệng, ngay cả người sôi nổi nhất Lưu Minh Chương cũng vậy, cũng không có mở miệng nói, mà lâm vào trầm tư.
Thật lâu sau, Lý Vân Thanh, Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân đều không có nói gì, hắn không thể không đánh vỡ không khí yên tĩnh, mở miệng nói.
- Tôi cho rằng có thể, lần trước bọn họ thất bại, là do bọn họ xem nhẹ Tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta, hiện tại thì khác, tôi nghĩ bọn họ sẽ cho rằng thực lực Tập đoàn Phượng Hoàng chỉ có vậy là hết, đến công kích một lần nữa sẽ có thể thành công, cho nên, tôi nghĩ bọn họ còn có thể lại đến.
Một hòn đá lớn làm dậy sóng, lời nói của Lý Vân Thanh liền có hiệu quả, anh ta vừa nói ra, cho dù là Lưu Minh Chương hay Lý Tông Ân đều dao động, sau đó ánh mắt sáng lên, dường như nắm bắt được điều gì.
- Nếu nói vậy, tôi cũng cho rằng George Soros bọn họ còn có thể đến công kích Hồng Kông
Dừng một chút Lưu Minh Chương lại nói tiếp.
- Thời gian trước, tôi không suy xét đến vấn đề này, là bởi vì tôi biết thực lực Tập đoàn Phượng Hoàng, mà theo bản năng không nghĩ người ngoài không biết thực lực hùng mạnh của Tập đoàn Phượng Hoàng đến cỡ nào, cho nên nhất định George bọn họ sẽ có thể lại đến.
Tập đoàn Phượng Hoàng bây giờ còn nhiều hay ít thực lực, Lưu Minh Chương bọn họ biết rõ điều này, mà phải là đang có thực lực hùng mạnh, mới khiến mấy người Lưu Minh Chương theo bản năng không suy xét đến vấn đề Hồng Kông, hiện tại Lý Vân Thanh đã nói rõ, Lưu Minh Chương cũng đã thông.
Lý Tông Ân cũng vậy, anh ta cũng đã hiểu vấn đề, gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh
Lục Thiếu Hoa cười khẽ, cũng không sốt ruột nói, đảo mắt qua lần lượt ba người, thật lâu sau mới nói.
- Đúng vậy, bọn họ còn có thể ngóc đầu trở lại.