Buổi tối ngày 15 tháng 8, năm dương lịch 1987, Lục Thiếu Hoa lên xe đò về quê, chuẩn bị về nhà thăm Lục Gia Diệu và Trần Lệ. Lần về này cũng có thể xem như là từ biệt, dù sao hắn đi Hong Kong không phải vài ngày quay lại, mà có thể đến vài năm sau. Tuy nhiên, về từ biệt người nhà chỉ là một chuyện, chuyện thứ hai đương nhiên là lấy tiền vì sổ tiết kiệm của Ngân hàng Hong Kong còn đang nằm trong tay Lục Gia Diệu.
- Mẹ!
Lục Thiếu Hoa vừa đến cửa nhà đã thấy Trần Lệ đang khóa cửa, dường như đang định ra ngoài.
Trần Lệ nghe được tiếng hắn hơi kinh ngạc, quay đầu lại. Tuy nhiên khi nhìn thấy Lục Thiếu Hoa, vẻ mặt hết sức hiền hậu, yêu thương.
- Ôi! Mấy ngày nay mẹ đều nghĩ đến con, giờ mới về tới.
- Thâm Quyến cũng không có việc gì nên con về thăm nhà một chuyến, có thể ở được mấy ngày. Sau này con đi Hong Kong phải vài năm mới có thể về được.
Luc Thiếu Hoa càng nói giọng điệu càng trầm trọng. Thực ra phải rời khỏi Đại lục hắn rất luyến tiếc, nhưng vì lý tưởng trong lòng, hắn cân nhắc nặng nhẹ rất rõ ràng để ra đi.
- Ôi chao, thằng ngốc này! Cha con cho con đi Hong Kong học là nghĩ đến tương lai của con, đâu phải đi không trở lại đâu, chỉ mất vài năm là cùng. Ừ đúng rồi, mau đi vào đi, con vẫn chưa nhìn thấy cái phòng mới mà.
Trần Lệ vội mở cửa, dẫn Lục Thiếu Hoa đi đến căn phòng ở lầu ba.
- Tiểu Hoa, phòng của con ở lầu ba, kế bên phòng của anh và chị con.
Trần Lệ nhìn bậc thang dẫn lên lầu, nói với Lục Thiếu Hoa.
- Con biết rồi mẹ. Con chỉ ở mấy ngày rồi đi Hong Kong, nếu không đủ phòng ở thì để người khác ở đi.
Lục Thiếu Hoa nhìn xung quanh căn phòng mới, không để ý chút nào đã lên tiếng.
- Bây giờ đủ ở rồi. Tầng ba này để rước ông bà nội con về đây ở.
Vẻ mặt Trần Lệ đầy tự hào. Nhưng bà tự hào cũng không sai. Vì cả cái thôn này, thậm chí đến cả trên thị trấn chỉ có nhà bà là nhà ở tư nhân mà có ba tầng, mà lại còn là loại xa hoa nhất nữa.
Lúc chưa đến những năm tám mươi, thu nhập của người trong nước còn rất thấp, cao nhất cũng chỉ trên dưới mấy ngàn tệ. Nhà giàu lớn thì không có, mà riêng nhà Lục Thiếu Hoa đã tiêu tốn hơn mười mấy vạn, có thể nói là có một không hai, cũng được gọi là “Bá hộ” rồi. Nhưng bởi lối sống chân chất của người dân thôn quê, những chuyện như vậy vốn họ không đố kị mà chỉ ngưỡng mộ và khâm phục thôi.
Trời tối rồi, Lục Gia Diệu cũng đã về. Cả nhà cùng ăn bữa cơm chiều vui vẻ, hòa thuận, sau khi ăn xong lại cùng ngồi ở phòng khách uống trà, nói chuyện phiếm đến mười hai giờ mới về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thiếu Hoa ngồi xe hơi lên thị trấn, chuẩn bị gặp Lục Xương một lần. Lúc này, Lục Thiếu Hoa nhìn thấy ký túc xá Ủy ban nhân dân huyện chỉ còn cao hai tầng, khẽ lắc đầu. Trong trí nhớ của hắn, tòa nhà hành chính ủy ban này thời kỳ chưa cải cách những năm chín mươi, sau cải cách cũng cao năm tầng. Điều này dân trong huyện ai cũng hiểu rõ, cả một vùng duyên hải, giao thông lại thông suốt cả bốn phía, tài nguyên hoàn toàn không thua kém các nơi khác nhưng vì sao lại không ngóc đầu lên nổi? Xét nguyên do của việc này là chẳng qua đám quan chức là nguyên nhân của trị an hỗn loạn. Người địa phương nhìn thấy trị an hỗn loạn không dám làm ăn, còn người nơi khác nhìn đám quan chức cũng không dám đầu tư. Thử nghĩ xem tài năng có thể phát triển ra sao?
- Bác ơi, vui lòng cho hỏi văn phòng của Lục Xương ở đâu?
Lục Thiếu Hoa không quan tâm đến chức vị của Lục Xương, văn phòng nằm ở đâu… hoàn toàn không biết, chỉ có thể hỏi bảo vệ thôi.
- Ồ, cháu tìm Chủ nhiệm Lục Xương hả? Xin hỏi có chuyện gì?
Bác bảo vệ là một người đã hơn năm mươi tuổi, nhìn thấy Lục Thiếu Hoa cũng chỉ hơn mười mấy tuổi, lấy làm lạ vì sao một cậu bé lại đến tìm một vị chủ nhiệm.
- Sao? Chủ nhiệm hả?
Lục Thiếu Hoa rất kinh ngạc. Hắn không nghĩ rằng Lục Xương vào quan trường mới hơn một năm, từ lúc đầu chỉ là thư ký, hiện tại đã làm đến chủ nhiệm. Tốc độ thăng chức so với hỏa tiễn còn nhanh hơn.
- Đúng vậy. Lục Xương đang là Chánh Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện ta đấy.
Bác bảo vệ nói đầy tự hào, như thể ông ta có họ hàng với Lục Xương vậy.
- À! Xin hỏi đến văn phòng ông ấy phải đi như thế nào?
Lục Thiếu Hoa đã hết ngạc nhiên, bình tĩnh lại, giọng nói cũng trở nên bình thản hơn nhiều.
- Lên cầu thang, thấy cái văn phòng đầu tiên là đến rồi.
- Dạ được. Cám ơn.
- Đông, đông, đông…
Tiếng gõ cửa ở lầu hai vang lên.
- Mời vào!
Cửa mở “két” một tiếng.
- Xin chào Lục Chủ nhiệm.
Lục Thiếu Hoa đẩy cửa ra, nhìn thấy Lục Xương đang cắm cúi nhìn gì đó, giả bộ chào thật trịnh trọng.
- Mời…
Lục Xương rời mắt khỏi đám tư liệu trên bàn, ngẩng đầu lên chưa nhìn rõ ai liền lên tiếng tiếp đãi nồng nhiệt. Nhưng chưa được nửa câu anh ta đã ngừng lại vì nhìn thấy người mới đến chính là Lục Thiếu Hoa.
- Ôi trời, thằng quỷ nhỏ, về khi nào vậy?
- Ha ha… Lục Chủ nhiệm, không tệ nha, giờ mới được hơn một năm đã lăn lộn lên đến đây rồi.
Lục Thiếu Hoa thấy không có người ngoài nên cũng không khách sáo. Hắn tìn cái ghế dựa ngồi xuống sau khi trêu Lục Xương.
- Muốn bị đánh phải không?
Lập tức chú cháu hai người xô vào nhau. May mắn là lúc Lục Thiếu Hoa đi vào đã thuận tay đóng cửa lại, nếu không giờ hai người đùa giỡn bên trong, cũng ảnh hưởng không tốt tới Lục Xương.
- Thôi, được rồi, chú ơi, cháu đầu hàng, cháu đầu hàng.
Lục Thiếu Hoa bị Lục Xương gãi đến thật sự không có cách nào, toàn thân ngứa ngáy.
- Ha ha… Được rồi, không giỡn với cháu nữa. Có nước bên kia kìa, muốn uống thì tự rót đi.
Lục Xương cũng đã lâu không gặp Lục Thiếu Hoa, giờ khó khăn lắm mới gặp được một lần, đùa giỡn một chút cũng là điều bình thường. Về chuyện Lục Gia Diệu muốn đưa Lục Thiếu Hoa đi học ở Hong Kong, giờ thấy Lục Thiếu Hoa về, anh ta cũng đoán được lần này Lục Thiếu Hoa về để từ biệt người nhà, có lẽ sau này phải vài năm nữa mới gặp lại.
Đùa giỡn một hồi, người Lục Thiếu Hoa đầy mồ hôi, tự rót một chén nước nóng để lên bàn, tìm cái ghế ngồi đối diện Lục Xương.
- Lúc trước chú không phải là thư ký hay sao?
- Ha ha… Chuyện này còn phải cám ơn thằng nhỏ đầu quỷ ngươi đó.
Lục Xương hơi bùi ngùi. Con đường quan chức mà anh ta đi qua có thể nói là do ảnh hưởng của Lục Thiếu Hoa. Từ một thư ký, trong hơn một năm, đã cố gắng phấn đấu lên đến chức Chánh văn phòng ủy ban huyện, đó là vì trong lễ tốt nghiệp Lục Thiếu Hoa đã nói một câu mà đến giờ anh ta vẫn không thể quên:
- “Nghe nhiều, nhìn nhiều, nói ít.”
Vào chốn quan trường đã hơn một năm, Lục Xương cũng trải qua rất nhiều việc. Đâm sau lưng cấp trên, ném đá xuống giếng, âm mưu quỷ kế… Tuy nhiên lần nào anh ta cũng vượt qua bình yên vô sự. Ngoài chỉ số thông minh cao, quan trọng là thẳm sâu trong lòng, anh ta luôn nhớ đến câu nói ấy của Lục Thiếu Hoa, khiến anh ta có thể suy nghĩ một cách bình tĩnh, nhìn rõ tình thế.
Cảm xúc qua đi, Lục Xương mới kể với Lục Thiếu Hoa những việc xảy ra trong hơn một năm qua…
- Hóa ra có ông cậu hỗ trợ sau lưng nha. Ha ha…
Lục Thiếu Hoa nghĩ rằng Lục Xương dựa vào thực lực của chính mình mà thăng chức nhưng không nghĩ tới có sự hỗ trợ của ông cậu họ.
- Ha ha… Chiến tích cũng có chứ. Nhưng nếu không có quan hệ với ông cậu cũng không thể leo đến vị trí Phó chánh văn phòng này đâu.
Lục Xương gọng điệu bí mật, hàm ý cám ơn ông cậu họ.
- Ha ha… Trong triều đình có người quen, dễ làm nên chuyện mà.
- Ơ kìa, thằng đầu quỷ nhà ngươi, chuyện gì cũng nhìn thấy rõ ràng như vậy. Thôi được rồi, đi ăn cơm đi. Chú biết cháu chỉ về nhà vài ngày, không lâu sau đã đi Hong Kong rồi.
Nhắc đến chuyện Lục Thiếu Hoa đi Hong Kong, Lục Xương quả thật không nỡ, nhưng phải suy nghĩ cho tương lai của Lục Thiếu Hoa, cho dù không nỡ cũng chỉ biết giấu sự luyến tiếc ấy trong lòng thôi.
- Ha ha…. Cháu cũng đói bụng rồi chú.
- Vậy còn chờ gì nữa, nhanh chóng đi ăn cơm đi.