Tấm thân trong trắng của Anten Chiyoda cho dù có bị Lục Thiếu Hoa áp chế thế nào, dùng miệng ngăn chặn miệng cô ta thế nào đi nữa cũng không khiến cho Anten Chiyoda hoàn toàn im lặng được, tiếng động thật sự lớn vô cùng, tất nhiên khiến cho Tăng Vũ Linh vừa nằm đã ngủ say cũng phải tỉnh giấc.
Lục Tiểu Hoa biết được Tăng Vũ Linh đã bị đánh thức, bởi lông mi cô ấy khẽ động đậy, có điều vẫn chưa mở mắt, Lục Thiếu Hoa mới biết nguyên nhân là do Tăng Vũ Linh xấu hổ. Vì vậy Lục Thiếu Hoa cười một cái rồi không thèm để ý đến Tăng Vũ Linh nữa, chỉ lo làm việc của mình.
Lục Thiếu Hoa nói gì thì nói cũng là người đã quan hệ với ba người phụ nữ, lại thêm trước kia thường xuyên tập luyện, nên về mặt này hắn rất tự tin vào khả năng của mình, Anten Chiyoda tất nhiên không phải đối thủ của hắn, đấu vài ba lần là mệt mỏi.
Anten Chiyoda thua mệt mỏi rồi, Lục Thiếu Hoa đang buồn bực, dục tính không chỗ nào phát tiết, nhưng lúc đảo mắt qua Tăng Vũ Linh đang nằm ngủ bên cạnh, trong đầu hắn lóe lên một ánh lửa làm lộ ra nụ cười gian trá, bèn xoay người qua thay đổi mục tiêu, mà mục tiêu này không phải ai khác chính là Tăng Vũ Linh.
“Nhất long nhị phụng, nhất dạ xuân tiêu”, Lục Thiếu Hoa thật sự đạt được “Đại bị đồng miên”. Mặc dù Tăng Vũ Linh rất bất mãn với việc này, nhưng cô ta cũng không còn cách nào khác. Dù gì sự việc cũng đã xảy ra rồi, cô ta chỉ có thể ngoài miệng nói vài câu như Lục Thiếu Hoa là đồ háo sắc, ngoài ra không nói gì khác.
Về phần Lục Thiếu Hoa, ngoài mặt hắn tuy thể hiện thái độ biết lỗi, nhưng trong lòng lại vui như mở hội, vì trong một đêm mà Lục Thiếu Hoa có thể thực hiện được hai tâm nguyện, một là đại bị đồng miên, hai là hưởng thụ được một Anten Chiyoda lanh lợi xảo quyệt.
Thân phận vợ lẽ của Anten Chiyoda sớm đã được thừa nhận, Tăng Vũ Linh mặc dù có chút tức giận, nhưng cô ta không phải cả ngày mang bộ mặt hắc ám, ngày hôm sau ngay lúc thức dậy liền rửa mặt cho Lục Thiếu Hoa, sau đó lại dặn dò Lục Thiếu Hoa chăm sóc cho Anten Chiyoda, còn nói thêm sẽ xin phép giùm Anten Chiyoda sau đó rời khỏi biệt thự đi đến trường.
Không cách nào khác, cử chỉ của Anten Chiyoda không được tự nhiên, tình trạng này không thể đến trường được, và cũng nhân cơ hội này, Lục Thiếu Hoa mới có thời gian cùng với Anten Chiyoda hưởng thụ thế giới của hai người, như vậy càng khiến cho Anten Chiyoda vui mừng khôn tả.
Một ngày chìm đắm trong lời ngon tiếng ngọt, Anten Chiyoda như lọt vào bẫy của sự dịu dàng, hạnh phúc vô cùng, cả ngày cười nói không ngớt. Nghĩ cũng đúng, Anten Chiyoda từ lúc quen biết Lục Thiếu Hoa đến nay, làm thân phận vợ lẽ, nhưng chưa từng được đối đãi như vậy. Hôm nay cuối cũng cũng hưởng thụ được rồi, thử hỏi làm sao mà Anten Chiyoda không vui mừng đây?
Có điều thời gian chỉ có một ngày, khi Tăng Vũ Linh trở về nhà, sự đãi ngộ dành cho Anten Chiyoda cũng tuyên bố kết thúc, nháy mắt đã thay đổi thân phận, trở lại thân phận vợ lẽ, chỉ có thể giương mắt đứng nhìn.
Qua một ngày nghỉ ngơi, cơ thể Anten Chiyoda cũng tốt hơn được một chút, cử chỉ tuy vẫn còn chút không tự nhiên nhưng đã không còn thành vấn đề lớn nữa, so với bình thường cũng không khác biệt.
Tất cả đã trở nên bình thường, ăn cơm xem TV sau đó là đi ngủ. Có đêm qua ‘nhất long nhị phụng’, Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda cũng trở nên cởi mở, lúc sắp đi ngủ thì trực tiếp đi vào phòng Lục Thiếu Hoa, ý đồ rất rõ ràng là muốn ngủ trong phòng của Lục Thiếu Hoa.
Hai người phụ nữ chủ động ngủ cùng Luc Thiếu Hoa, hắn đương nhiên là đồng ý, vui cười không ngớt. Sau khi lên giường ôm chặt lấy hai người phụ nữ, mặt lộ rõ sự hài lòng.
- Đúng rồi, ông nội em dặn anh lúc rảnh ghé qua chỗ ông một lát.
Anten Chiyoda như vừa nghĩ ra điều gì, đột nhiên cất lời.
- À!
Lục Thiếu Hoa chau mày nghĩ đến Phó Trấn Thái, hắn vẫn còn chút băn khoăn, lúc họ mới bắt đầu chuyển đến Thâm Quyến, Lục Thiếu Hoa vẫn thường xuyên qua lại với Phó Trấn Thái, nhưng sau đó, Lục Thiếu Hoa rất ít tiếp xúc với bọn họ, đến lúc Cửa sổ Thế Giới xây xong, hắn cũng chỉ sai Lâm Tề Toàn xem qua công trình, bản thân lại không đến.
- Khi nào rảnh anh sẽ đến.
Lục Thiếu Hoa đồng ý, có điều ngừng một chút lại mở miệng nói:
- Đúng rồi, hiện nay công ty bất động sản thế nào rồi?
Phó Trấn Thái đến Thâm Quyến là để đầu tư kinh doanh bất động sản, hiện nay đầu tư bất động sản ở Thâm Quyến không phải dễ, dù sao Hoắc Anh Đông cũng đến Thâm Quyến đầu tư kinh doanh bất động sản rồi, vốn của Phó Trấn Thái lại có hạn, muốn sống khá giả cũng không phải dễ.
- Em nghe nói đang có sự thay đổi, dự tính dựa vào bất động sản là chính, rồi tìm một ngành sản xuất là phụ.
Nói xong, Anten Chiyoda ngừng lại một chút rồi nói:
- Cụ thể em cũng không rõ lắm, chuyện làm ăn của họ em không hỏi nhiều lắm.
- Ừ!
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, sau đó mới nói:
- Ngành bất động sản ở Thâm Quyến rất có tương lai, nhưng sự cạnh tranh quá lớn, muốn làm lớn cũng khó lắm.
Đừng nói Hoắc Anh Đông cũng đến Thâm Quyến đầu tư ngành bất động sản, đến Lục Thiếu Hoa cũng đầu tư ngành này rồi, giờ có thêm Phó Trấn Thái, lại còn vô vàn những công ty khác, vô cùng náo nhiệt, muốn có đất dụng võ thật sự là rất khó.
- Ý của ông em là muốn xin lời khuyên của anh, xem xem ngành nghề nào tương đối tốt.
Anten Chiyoda thổ lộ.
Lục Thiếu Hoa không vội trả lời, gật nhẹ đầu, sau đó mới nói:
- Sắp xếp thời gian, anh sẽ đi một chuyến.
Chuyện Anten Chiyoda đi theo Lục Thiếu Hoa, Phó Trấn Thái cũng biết, Lục Thiếu Hoa có quan hệ thế nào với Tăng Vũ Linh, ông cũng biết rồi, ông không phản đối để Anten Chiyoda đi theo Lục Thiếu Hoa là có chút cởi mở, Lục Thiếu Hoa rất cảm kích về chuyện này
Càng quan trọng hơn là, Anten Chiyoda đã đi theo hắn, nói thế nào cũng là người một nhà, Lục Thiếu Hoa dù sao cũng không thể nhìn mà không giúp, người một nhà phải giúp đỡ lẫn nhau, giúp được thì giúp, vả lại cũng không phải người ngoài, Lục Thiếu Hoa đương nhiên không thể giương mắt đứng nhìn rồi.
Thấy Lục Thiếu Hoa đồng ý rồi, Anten Chiyoda mừng rỡ vô cùng, chủ động dâng nụ hôn ngọt ngào, xúc động nói cám ơn không ngớt
Lục Thiếu Hoa còn nói được gì, chỉ cười nhẹ mà không nói gì.
Lục Thiếu Hoa không lên tiếng không có nghĩa là Tăng Vũ Linh không có lời muốn nói. Cô ta cũng kiếm chuyện để nói:
- Hình như cũng lâu rồi anh chưa gặp cha em, có thời gian cũng nên qua ngồi chuyện trò một chút.
Tăng Vũ Linh rất không phục, thấy Anten Chiyoda chỉ là thân phận vợ lẽ mà kêu Thiếu Hoa qua nhà cô ta bàn mưu tính kế, Tăng Vũ Linh đương nhiên không phục rồi, nên cũng tìm cái cớ để nói ra.
- Được rồi, có thời gian anh cũng sẽ đi mà.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu đồng ý.
Lục Thiếu Hoa là người ra sao, nghĩ một tí là biết Tăng Vũ Linh đang giận lẫy, hắn tất nhiên không thể thờ ơ rồi, nếu không sẽ như châm mồi lửa vào thùng thuốc nổ Tăng Vũ Linh mất.
Thấy Lục Thiếu Hoa đồng ý, Tăng Vũ Linh cũng có chút vừa lòng, khẽ mỉm cười rồi nói:
- Như vậy còn được, à đúng rồi, mẹ em nói nhiều lần là mời anh có thời gian thì qua nhà ăn bữa cơm.
Lục Thiếu Hoa giờ chắc chắc là con rể của Tăng gia rồi, mẹ vợ kêu hắn qua ăn bữa cơm cũng là bình thường, đứa con rể Lục Thiếu Hoa này cũng không thể từ chối, đành phải đồng ý, gật gật đầu rồi hỏi thăm:
- Mẹ em thích cái gì, lúc anh ghé qua tiện thể mang theo luôn.
- Tùy anh, mẹ em cái gì cũng không thích mà cái gì cũng thích.
Tăng Vũ Linh trả lời một cách dí dỏm.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, có điều câu trả lời của Tăng Vũ Linh còn chưa rõ ràng, do mẹ của Tăng Vũ Linh là phu nhân của Bí thư Thành ủy, về mặt nhận quà cáp nhất định rất chú trọng, từ đó tạo nên tính cách cái gì cũng thích và cái gì cũng không thích.
Đồng ý với Tăng Vũ linh rồi, cô ta cũng không có gì để nói, chỉ nói chuyện phiếm vài câu rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay Lục Thiếu Hoa không làm gì cả, chỉ nhẹ nhàng ôm hai người phụ nữ yên bình ngủ say.
Một đêm yên ắng, ngày hôm sau do cả hai đều không cần phải lên lớp, nên có thời gian chơi đùa, Lục Thiếu Hoa cũng không phản đối, dẫn hai cô gái đi dạo một vòng Thâm Quyến, đến năm giờ chiều, Lục Thiếu Hoa mới đưa hai nàng về biệt thự, sau đó dưới sự nhờ vả của hai nàng bất đắc dĩ hắn phải kêu xe đưa hai nàng trở về nhà riêng.
Tiễn hai nàng ra về, Lục Thiếu Hoa trở lại sự cô đơn, trải qua một đêm, đợi đến ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa mới bắt đầu thực hiện lời hứa của mình là đi đến công ty của Phó Trấn Thái tìm ông ấy. Xa cách nhiều năm, Lục Thiếu Hoa lần này gặp lại Phó Trấn Thái, ông ta rõ ràng già đi rất nhiều, bằng chứng rất rõ ràng là đầu tóc bạc trắng, cũng là minh chứng cho năm tháng trôi qua.
Khác với lúc xưa, giờ đây công ty của Phó Trấn Thái đã không còn là tòa nhà rách nát trước kia, trước mặt là một tòa nhà hoàn toàn mới, mà đất cũng thuộc về Phó Trấn Thái, toàn bộ đều là của Phó Trấn Thái, có thể thấy được công ty của họ cũng không phải làm ăn không như ý, hơn nữa triển vọng của công ty bất động sản của Phó Trấn Thái ở Thâm Quyến cũng rất tốt.
Đến gặp Phó Trấn Thái cũng giống như trước kia, có cười có nói, rất là hòa nhã. Lục Thiếu Hoa cũng có nói ra đề nghị của mình là để Phó Trấn Thái đầu tư vào một nhà xưởng bên cạnh khu căn cứ Phượng Hoàng, tiếp nhận đơn đặt hàng của khu Phượng Hoàng.
Lục Thiếu Hoa kêu gọi Phó Trấn Thái kinh doanh, ông ta đương nhiên không từ chối rồi, cuối cùng thông qua thảo luận xác định chuẩn bị đầu tư vào một nhà xưởng làm thùng giấy, chủ yếu là làm thùng giấy đóng gói bên ngoài cho các sản phẩm của tập đoàn Phượng Hoàng, coi như là một dự án lớn.
Việc đầu tư vào ngành khác cũng đã giải quyết xong, Lục Thiếu Hoa cũng không vội bỏ đi, cùng Phó Trấn Thái nói chuyện thêm một lát, buổi trưa còn cũng Phó Trấn Thái ăn một bữa cơm, chiều thì tiếp tục tán gẫu, cho đến lúc năm giờ chiều Lục Thiếu Hoa mới ra về.
Sau khi rời khỏi, Lục Thiếu Hoa không vội vàng trở về nhà mà chuyển hướng sang nhà Tăng Vũ Linh, chuẩn bị đến nhà cô ăn một bữa cơm.
Tất nhiên là khi ghé thăm nhà người ta, Lục Thiếu Hoa không thể đi tay không, bèn mua một đống thực phẩm dinh dưỡng sau đó kêu bọn Lý Thượng Khuê ra ngoài ăn cơm, chờ đến tám giờ tối hãy quay lại đón hắn về.
Thưởng thức xong một bữa cơm gia đình bình thường, Lục Thiếu Hoa bị Tăng Ái Dân gọi vào phòng sách, một già một trẻ ngồi xuống bàn luận chuyện kinh tế và chốn quan trường.
Từ lời của Tăng Ái Dân, Lục Thiếu Hoa nghe được tin tức điều động Lục Xương, đại khái là đầu năm 97 sẽ chuyển đi, còn về việc điều đến nơi nào thì vẫn chưa có quyết định.
Nghe thấy nơi chuyển đến vẫn chưa xác định, ánh mắt Lục Thiếu Hoa đột nhiên phát sáng, trong lòng bắt đầu dự tính kế hoạch.