Tuy nhiên, trước hết, Lục Thiếu Hoa và Tăng Vũ Linh phải ngủ cái đã, dù sao cả hai vừa cuồng nhiệt một trận trên giường, đều đã mệt mỏi, hơn nữa sáng hôm sau Tăng Vũ Linh còn phải đến trường, đương nhiên Lục Thiếu Hoa không thể để cô đi học với đôi mắt thâm quầng như như mắt gấu trúc được.
Phụ nữ đều thích chưng diện, tuy trước kia Tăng Vũ Linh không như vậy, nhưng càng lớn cô càng thay đổi, trở nên yêu thích làm đẹp, hết sức chú ý chăm sóc làn da của mình và cũng trở nên ưa thích khoe khoang, thích ganh đua với người khác.
Lục Thiếu Hoa không biết sự thay đổi của Tăng Vũ Linh là tốt hay xấu, tuy nhiên, nói chung thì hắn cũng không thấy khó chịu về việc này, ai bảo cô là cháu gái nhà họ Tăng, cũng là vợ tương lai của hắn và là con dâu tương lai của nhà họ Lục, cũng phải có một chút cao ngạo và dám cùng người khác ganh đua hơn kém.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, thay đổi nho nhỏ của Tăng Vũ Linh là tốt, nhưng Lục Thiếu Hoa sẽ không cho phép cô trở nên quá mức ưa chuộng hư vinh, nếu một ngày nào đó chuyện này xảy ra, hắn sẽ không ngần ngại dội cho cô một gáo nước lạnh để cô tỉnh ra.
Tuy nhiên bây giờ không phải là lúc nói đến chuyện đó, bây giờ điều duy nhất mà hai người cần làm là ôm nhau ngủ, ngủ một giấc thật ngon, cho tới lúc mặt trời lên.
Một đêm yên bình trôi qua, sáng hôm sau, do Lục Thiếu Hoa ngủ rất say, khi hắn tỉnh lại thì không thấy Tăng Vũ Linh đâu. Hắn không biết cô rời giường lúc nào, điều này làm hắn cảm thấy không được thoải mái lắm.
- Ài! Có lẽ gần đây mình mệt mỏi quá...
Lục Thiếu Hoa nhìn đồng hồ trên tường, thấy đã chín giờ sáng, có thể nói là mặt trời đã lên cao bằng con sào, thì lẩm bẩm một mình. Hắn rời giường, rửa mặt, sau đó xuống lầu tìm đồ ăn sáng.
Cũng nên nói rõ là Lục Thiếu Hoa ngủ ở nhà Tăng Kiến Quốc không phải lần đầu, nên hắn rất quen thuộc nơi đây, hơn nữa, hắn đã quan hệ với Tăng Vũ Linh, do đó hoàn toàn coi nơi này như nhà mình, không một chút khách sáo.
Lục Thiếu Hoa xuống lầu, thấy tầng trệt không có ai liền đi thẳng tới phòng ăn, tự tìm lấy đồ ăn sáng, cũng không cần biết bữa sáng trên bàn ăn có phải để dành cho hắn không, cầm lấy đũa ăn ngay.
Không những vậy, sau khi ăn sáng xong, Lục Thiếu Hoa mở tủ lạnh lấy một chai sữa, ngồi xuống ghế sô pha phòng khách, bật ti vi lên, sau đó ngồi rung đùi với dáng vẻ rất khoan khoái, vừa xem ti vi vừa uống sữa.
Thật ra, trước kia Lục Thiếu Hoa cũng từng cảm thấy có một chút gò bó nhưng sau khi nghe Tăng Kiến Quốc nói một câu thì hắn liền thay đổi.
- Tiểu Hoa này, cháu là cháu rể của ông, ở trong nhà này, cháu cũng là một thành viên, cháu không cần phải dè chừng mọi người, lúc bình thường như thế nào thì bây giờ cứ như vậy, tự nhiên một chút đi.
Đó là nguyên văn câu nói của Tăng Kiến Quốc.
Những lời này Lục Thiếu Hoa ghi nhớ kỹ trong lòng, hắn hiểu nỗi khổ tâm của Tăng Kiến Quốc, nếu Lục Thiếu Hoa không cư xử tự nhiên thì có vẻ như hắn không đúng, vì hắn chưa thật sự coi nhà họ Tăng là gia đình của hắn, cũng không coi mình con rể của nhà họ Tăng.
Vì thế, từ đó, Lục Thiếu Hoa lập tức thay đổi. Khi đến đây, hắn không khách sáo gì cả, cứ tự nhiên như ở nhà mình, bởi vậy mà được Tăng Kiến Quốc và Tăng Vũ Linh tán thưởng.
Trong lúc Lục Thiếu Hoa uống sữa và xem ti vi, vợ của Tăng Kiến Quốc từ trên lầu bước xuống, thấy Lục Thiếu Hoa ngồi rung đùi hưởng thụ như vậy, bà mỉm cười, bước tới hỏi han vài câu rồi mới quay đi.
Tới Bắc Kinh là có mục đích, nhưng lúc này tình hình đã có thay đổi, nên Lục Thiếu Hoa không quyết định gặp lãnh đạo chính phủ ngay, mà Tăng Vũ Linh lại đi học rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không dám đi lung tung ra ngoài, chẳng may người của chính phủ biết hắn đang rất nhàn nhã thì chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này hay sao?
Cho nên, tránh trong nhà họ Tăng là an toàn nhất, cho dù không làm gì, cứ ngồi nhà, sẽ không có ai thắc mắc vì sao hắn nhàn nhã như vậy, chỉ cần Tăng Kiến Quốc không hạch hỏi hắn là được.
Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa tránh né không được bao lâu, bất chợt điện thoại di động của hắn đổ chuông, nhìn vào màn hình thấy số của Anten Chiyoda, Lục Thiếu Hoa không khỏi nhíu mày, thấy hơi khó hiểu.
Theo lý thì bây giờ Anten Chiyoda đang đi học mới phải, nhưng sao giờ này cô ta lại gọi điện cho mình, có ý gì đây? Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa vẫn nhận cuộc gọi để nghe xem có chuyện gì.
- Tới khách sạn XX bên Tam Hoàn, phòng 804.
Bên kia đầu dây. Anten Chiyoda không để Lục Thiếu Hoa kịp mở miệng, liền nói tên khách sạn và số phòng, giọng đầy quyến rũ và cám dỗ.
Lục Thiếu Hoa đâu phải là thằng ngốc, vào lúc này Anten Chiyoda hẹn hắn ra khách sạn bằng cái giọng ngọt ngào đầy cám dỗ như thế, làm sao hắn không hiểu cô bảo hắn tới khách sạn để làm gì, hắn không thể nào lầm được.
“Ngủ với cô ấy…” Đây là đáp án duy nhất. Ở nhà họ Tăng không có cơ hội, không thể ở cùng phòng, không thể chung đụng với người tình, thì chỉ có cách đến khách sạn. Còn lý do tại sao giờ này Anten Chiyoda không đi học thì Lục Thiếu Hoa không biết.
Lục Thiếu Hoa chưa từng nhận mình là chính nhân quân tử, vừa nghe giọng nói thánh thót ngọt ngào đầy quyến rũ kia, dáng người xinh đẹp của Anten Chiyoda đã hiển hiện, choán đầy tâm trí của hắn, cả tiếng rên trong lúc ân ái của cô như cũng đang vang vọng bên tai hắn, khiến máu trong người hắn sôi trào lên.
Còn chờ gì nữa? Lúc này thì nghĩ sao bằng làm?
- Em chờ anh nhé, nửa giờ nữa anh tới.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa cúp điện thoại.
Ban đầu, Lục Thiếu Hoa định trêu đùa Anten Chiyoda một chút, nhưng hắn sực nhớ ra mình đang ở nhà họ Tăng, nên buộc phải từ bỏ ý định này, hơn nữa, Lục Thiếu Hoa còn phải gọi điện cho Lý Thượng Khuê, bảo anh ta tới đây đón hắn, nếu không, hắn không dám đi ra ngoài một mình.
Bây giờ Lục Thiếu Hoa đã khác xưa, tuy rằng đang ở Bắc Kinh, Trung Quốc, nhưng là ông chủ tập đoàn Phượng Hoàng, gia sản tính bằng đơn vị trăm triệu đô la Mỹ, có rất nhiều người đang theo dõi hắn, cho dù là ở ngay trên đường phố Bắc Kinh cũng không ít người dám ra tay đối phó hắn.
Đối với sự an toàn của mình, Lục Thiếu Hoa luôn rất coi trọng, có một câu mà hắn rất thích:
- Thật sự là tôi vẫn còn muốn sống lâu, cũng không muốn bị kẻ thù bắt cóc và đòi tiền chuộc – những đồng tiền mà tôi vất vả lắm mới kiếm được.
Tam Hoàn Bắc Kinh cách nhà họ Tăng cũng không xa, hơn nữa, mấy người Lý Thượng Khuê đang ở trong nhà khách của quận, nên họ tới rất nhanh. Đồng thời, xe dành cho Lục Thiếu Hoa được phân khu Bắc Kinh cung cấp, rất nhanh đưa Lục Thiếu Hoa chạy tới khách sạn Anten Chiyoda đã nói.
Cả công khai và giấu mặt, Lục Thiếu Hoa có bốn mươi vệ sĩ, công khai có mười người, trong đó tám người làm việc cho hắn lâu nhất, và đều là những người hắn tin tưởng nhất, cho nên, dù đến khách sạn để tình tự với Anten Chiyoda, hắn cũng không giấu họ.
- Anh Lý, tôi lên phòng 804, các anh không cần theo đâu, chỉ cần để lại vài người, những người khác muốn đi đâu tùy ý.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa cố ý ngừng một lát, lại nói tiếp:
- Còn nữa, bây giờ đến đến giữa trưa chỉ còn hai tiếng nữa, lát nữa, cơm trưa ở nhà hàng của khách sạn ăn tạm vậy.
Mặc dù khách sạn này được xếp hạng bốn sao, nhưng đối với Lục Thiếu Hoa thì vẫn chưa thấm vào đâu, người như hắn toàn ở khách sạn năm sao và sáu sao, như thế mới xứng với địa vị của hắn, mà mấy người Lý Thượng Khuê nhiều năm đi theo Lục Thiếu Hoa, đương nhiên cũng có nhiều lần được ở khách sạn năm và sáu sao.
Lý Thượng Khuê không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu, sau đó quay về phía Hà Cường nháy mắt một cái, trước hết phái hai vệ sĩ đi đầu để kiểm tra xem trong khách sạn có gì khả nghi không, sau khi thấy không có vấn đề gì mới hộ tống Lục Thiếu Hoa bước vào thang máy, lại bảo Hà Cường đi cùng Lục Thiếu Hoa đến tầng tám rồi mới quay lại, tự do hoạt động.
Mấy người Lý Thượng Khuê sắp xếp thế nào, Lục Thiếu Hoa không quan tâm. Tâm trí của hắn lúc này đã sớm bay đến bên Anten Chiyoda rồi. Hắn gõ cửa, tiến vào phòng 804, ôm lấy Anten Chiyoda, vừa trao cho cô một nụ hôn nồng nàn kiểu Pháp (French kiss), vừa đi vào bên trong phòng.
Anten Chiyoda cũng rất phối hợp với hắn, chẳng những hôn trả lại Lục Thiếu Hoa mà còn giúp hắn cởi quần áo với vẻ khát khao đầy cuồng nhiệt và hơi hoang dã.
Không cần phải nói, dáng người Anten Chiyoda là hạng nhất, ngực tròn, mông nở, tràn đầy nhục cảm, da thịt mịn màng trắng trẻo, khiến Lục Thiếu Hoa vuốt ve âu yếm mãi không muốn rời tay.
Nhưng vào lúc mấu chốt này, Lục Thiếu Hoa cũng không chú ý lắm đến việc đó, sau khi bế Anten Chiyoda vào phòng, hai tay hắn hoạt động rất nhanh, chỉ chăm chăm biến cô ta thành một con cừu nhỏ trụi lông. Sau đó…sau đó không cần phải nói, cuộc tình tự bắt đầu.
Suốt hai tiếng đồng hồ, từ khi Lục Thiếu Hoa vào phòng, thì ở lì trong đó không ra, vẫn không rời khỏi giường, biến căn phòng thành nơi mang đầy chứng tích hoan lạc của tình yêu…
Vừa tràn trề sinh lực, vừa ham muốn vô hạn, hai người dốc sức ân ái triền miên, quên cả thời gian, tiếng rên của Anten Chiyoda với thanh âm ngọt ngào trở thành một khúc hòa âm tuyệt vời, tràn ngập cả căn phòng.
May là, căn phòng được cách âm rất tốt.