Bước vào thư phòng, Lục Thiếu Hoa trịnh trọng mở cửa, lại lấy trong túi áo ra một gói thuốc, ném lên bàn, ý đó là rất rõ ràng, tự mình rút rá hút.
Lục Thiếu Hoa nghiện thuốc, lại thêm kinh nghiệm từ kiếp trước, tự nhiên biết sau khi uống rượu thì thích hút thuốc, Lý Chí Kiệt cũng là người hút thuốc, ngay lúc này có lý do gì mà mời thuốc anh ta, anh ta quả quyết đây là một loại hưởng thụ.
Quả nhiên, Lý Chí Kiệt cũng không ngại gì mà khách sáo với Lục Thiếu Hoa, cầm thuốc lên hút, còn nhả ra mấy vòng khói, cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng mỹ mãn.
Mà Lục Thiếu Hoa cũng không khách khí, cũng rút ra một điếu thuốc, kéo một lần hai hơi, sau một hồi trầm ngâm mới nói.
- Lần này đi Iran có chút nguy hiễm phải không?
- Ừ, rất nguy hiểm, vừa bắt đầu thì rất thuận lợi, thuận lợi quá mức tưởng tượng, căn bản là đang thuận lợi thì cho qua luôn, nhưng phòng ngày phòng đêm, trộm trong nhà sao mà phòng được, vẫn phòng không được một phụ nữ.
Lý Chí Kiệt sau khi than thở một lúc mới nói:
- Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, có thể làm người của tổng thống, tuyệt đối không đơn giản chút nào, làm việc quả thật rất tàn nhẫn, phụ nữ cùng chung sống với ông ta mười mấy năm, khi ra tay, ngay cả thân xác không không còn để lại.
Lục Thiếu Hoa lắc đầu, đối với những chuyện xảy ra ở bên Iran, hắn ta biết rõ mồn một, bao gồm cả kết quả xử lý, Lục Thiếu Hoa đều hiểu rất rõ, tự nhiên cũng biết Lý Chí Kiệt đang than vãn chuyện gì.
- Cuộc giao dịch buôn bán này xong đối với chúng ta hay là đối với Iran mà nói, đều có ý nghĩa rất lớn, không thể để chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, mà bên phía Iran, lấy mấy vợ là chuyện rất ư là bình thường, vợ có chết thì đối với họ mà nói chỉ đau lòng trong một thời gian ngắn mà thôi.
Lục Thiếu Hoa theo lời của Lý Chí Kiệt nói tiếp.
Không thể không nói, Lục Thiếu Hoa nói rất có đạo lý, đất nước Ả Rập vốn dĩ không có quy định là lấy bao nhiêu vợ, chết một người vợ thì họ chỉ đau lòng trong một thời gian, họ sẽ quên rất nhanh. Lý Chí Kiệt cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với những gì Lục Thiếu Hoa nói.
- Tốt lắm, tình hình ở Iran đã giải quyết xong, nói một chút về kế hoạch tiếp theo nhé.
Nói đến đây, Lục Thiếu Hoa dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp:
- Nước Lybia này nằm ở bên cạnh Iran, cũng là một đất nước mạnh về mặt dầu mỏ, người lãnh đạo cao nhất của họ cũng vốn là người đặc biệt, vừa tuyên bố muốn có vũ khí hạt nhân, giả dụ chúng ta dùng vũ khí hạt nhân để mê hoặc họ, xác xuất thành công sẽ rất cao.
Gaddafi là một người như thế nào, trên toàn cầu có rất nhiều người biết, với tư cách là người nắm quyền của mạng lưới tình báo Hổ Gầm, không thể không biết Lý Chí Kiệt, Gaddafi quả thật là một người rất đặt biệt, tính cách hơi cổ quái, nhưng có thể khẳng định rằng ông ta rất là quyết đoán, nếu nói ông ta có vũ khí hạt nhân, ông ta sẽ nổ súng vào Mỹ và liên minh Châu Âu, ông ta tuyệt đối dám làm như vậy.
Hiển nhiên Lý Chí Kiệt đánh giá Gaddfi rất cao, nhưng đánh giá cao là một chuyện, bán vũ khí hạt nhân cũng là một chuyện khác, giống như Lục Thiếu Hoa nghĩ đến trước đây, nguyên nhân chính là vì tính cách cổ quái của Gaddafi, loại người này muốn trở mặt cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.
- Một kẻ độc tài, có được sự quyết đoán là điều cần thiết, nếu rụt rè do dự thì làm việc gì cũng không xong, nhưng cũng chính vì tính cách cổ quái của ông ta, chúng ta muốn cùng ông ta làm ăn buôn bán thì phải nên cẩn thận mới được.
Lý Chí Kiệt có chút lo lắng nói.
Toàn bộ những tâm tư trong lòng Lý Chí Kiệt cũng không muốn bày tỏ, có thể nói, cách nói của anh ta rất mịt mờ, nhưng có một điểm có thể khẳng định, đó là Lý Chí Kiệt không mấy tán thành việc làm ăn buôn bán với Gaddafi, nguyên nhân tại sao, rất đơn giản có thể thấy được, tính cách cổ quái của Gaddafi hay thay đổi thất thường, một khi trở mặt, không ngoại trừ khẩu súng của ông ta lại quay ngược về phía chúng ta.
Lục Thiếu Hoa là người ra sao, hắn há có thể không hiểu tâm tư của Lý Chí Kiệt hay sao, khi đó chỉ cười nhẹ nói:
- Anh có biết vì sao tôi để anh đi hỏi chuyên gia của căn cứ bí mật xem có thể khống chế vũ khí hạt nhân khi đã bán đi không?
Khi mục tiêu của Lục Thiếu Hoa nhắm vào Lybia, hắn liền nghĩ ngay tới điểm này, cũng đã có đáp án rồi, vũ khí hạt nhân bán ra, chỉ cần làm một vài mưu tính là có thể khống chế được, nếu là như thế, như vậy Lục Thiếu Hoa sẽ không cần lo lắng Gaddafi sẽ chĩa súng nhắm vào hắn.
Khi Lục Thiếu Hoa nhắc lại vấn đề này, Lý Chí Kiệt lập tức liền nhớ lại, nhưng anh ta không vội vàng lên tiếng, mà suy nghĩ vài giây, sau đó dường như đã hiểu ra ý đồ thật sự của Lục Thiếu Hoa mới nói:
- Ý của anh là khi bán vũ khí hạt nhân sẽ hành động hay sao?
Lúc đó, Lý Chí Kiệt vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao Lục Thiếu Hoa độtnhiên lại có hứng thú với việc khống chế vũ khí hạt nhân, hóa ra Lục Thiếu Hoa sớm đã nghĩ đến điều này. Ý tưởng này của Lục Thiếu Hoa khiến Lý Chí Kiệt phục sát đất.
- Nếu là như vậy thì có thể được.
Lý Chí Kiệt gật gật đầu, tuy nhiên rất nhanh sau đó, lông mày của anh ta lại nhăn lại và nói.
- Nhưng, chúng ta bán bốn đầu đạn hạt nhân xuyên lục địa cho Iran hình như không có làm thủ thuật rồi.
- Điều này không cần lo lắng như vậy.
Lục Thiếu Hoa cho rằng không cần phải như vậy:
- Iran không phải là Lybia, Mahmad cũng không phải là Gaddafi, ông ta không dám làm loạn đâu, dù sao chúng thực lực căn cứ Hổ Gầm của chúng ta đã bày ra trong đó.
Đối với Mahmad Lục Thiếu Hoa hoàn toàn tin tưởng, người này tuy cứng rắn, nhưng cũng không phải là loại người bất cần gì khi tức giận, ông ra là người biết giữ lý trím cũng chính vì thế nên Lục Thiếu Hoa mới tin tưởng ông ta.
Nhưng mà, cho dù là như vậy, Lý Chí Kiệt vẫn không tin tưởng Mahmad lắm, nhỏ nhẹ lên tiếng đề nghị:
- Tính cách của Gaddafi hay thay đổi, vừa lại là kẻ độc tài, hợp tác với người như vậy, chắc chắn rằng chó sói cũng biết khiêu vũ.
Vốn dĩ Lý Chí Kiệt không nên nghi ngờ Lục Thiếu Hoa, có những lúc một quyết định sai lầm có thể sẽ dẫn đến vô số những phiền phức, căn cứ Hổ Gầm tuy là không sợ chuyện phiền phức, nhưng hiện tại là khi nào, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, không nói gì mà phát tài, phát triển trong im lặng mới là chuyện quan trọng.
Lục Thiếu Hoa cũng lý giải được phương pháp của Lý Chí Kiệt, cho nên đối với Lý Chí Kiệt khi phản bác lời đề nghị của hắn, Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì, trầm ngâm một vài phút mới tiếp tục nói.
- Kế hoạch này có chút mạo hiểm, nhưng trước mắt xem ra, chúng ta không có cách lựa chọn nào khác, nếu muốn có được dầu mỏ, thì nhất thiết phải kiếm đất nước nào giống như Lybia mà ra tay.
Chưa hết, nói đến đây, Lục Thiếu Hoa ngẩng đầu lên nhìn Lý Chí Kiệt một cái, sau khi thấy biểu hiện không có chút gì chấn động, mới nói tiếp:
- Tuy là có hơi mạo hiểm, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể có hai bảo hiểm,ví dụ như nói có những tiểu xảo thì đây là bảo hiểm thứ nhất, còn cái bảo hiểm thứ hai là đổi dầu mỏ, nếu là khu dầu mỏ loại nhỏ cũng không cần phân chia ra nhiều nơi, đợi khi buôn bán giao dịch thành công, như vậy không sợ Gaddafi nữa.
Khai thác một khu dầu mỏ loại nhỏ, giả dụ dốc toàn bộ sức lực vào đó, lại có thêm máy móc tiên tiến nhất toàn cầu, hoàn toàn có thể hoàn thành trong vòng mấy tháng, mấy tháng này nên chiếm cả hai khu làm việc hết công suất, như vậy không sợ Gaddafi trở mặt nữa, đợi đến khi khai thác dầu thô hoàn thành và chuyển hết đến Châu Phi, lúc đó Gaddafi có muốn trở mặt cũng không kịp nữa rồi.
Đương nhiên, hợp tác cũng không phải là một lần duy nhất, giả dụ có lần hợp tác thứ hai, như thế phải xem biểu hiện của Gaddafi như thế nào, nếu Gaddafi không có động tĩnh gì, đôi bên sẽ tiếp tục duy trì mối quan hệ, như vậy thì có thể suy xét trong lần hợp tác sau.
Mà nếu biểu hiện của Gaddafi có chút bất đồng, như vậy hai bên sẽ ngưng hợp tác, chỉ buôn bán giao dịch một lần duy nhất, không có lần sau.
- Nếu là như vậy thì có cũng được, mạo hiểm không phải là rất lớn.
Lý Chí Kiệt cũng tán đồng.
Lý Chí Kiệt cũng tán đồng rồi, nhưng ngay lúc này, Lý Chí Kiệt cảm thấy bản thân mình có chút ấu trĩ, Lục Thiếu Hoa là người ra sao, hắn không phải là thông minh tuyệt đỉnh hay sao, hắn đã lên kế hoạch cho mọi việc, há có thể xuất hiện sai lầm ư.
Hiện tại cũng đã được chứng minh là anh ta đã nghĩ ngợi quá nhiều, Lục Thiếu Hoa sớm đã suy nghĩ cẩn thận từng bước một, tuy rằng có hơi nguy hiểm, nhưng lợi ích tương đối lớn,có nguy hiểm chút xíu cũng không đáng kể gì, đáng cười cho anh ta vì có những lo lắng như vậy
- Những sự việc này cứ tiến hành như vậy đi, anh ở Hồng Kông một thời gian, bố trí người lo mọi chuyện ở Lybia trước và tiến hành tìm hiểu Gaddafi, đợi sau khi có kết quả và lập kế hoạch đối phó, sau đó mới nghĩ cách tiếp cân với Gaddafi.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói.
- Được.
Lý Chí Kiệt gật đầu trả lời dứt khoát, lại hỏi thêm một câu:
- À phải rồi, nếu buôn bán giao dịch, là bán vũ khí hạt nhân tinh khiết hay là bán đầu đạn hạt nhân.
Vũ khí hat nhân chẳng qua là một cách gọi chung chung mà thôi, bị xếp vào vũ khí hạt nhân nhưng có rất nhiều loại, ví dụ nói đạn nguyên tử, bom Hydro, những thứ đó đều tính là vũ khí hạt nhân, chẳng qua đạn nguyên tử và bom Hydro thuộc về loại vũ khí hạt nhân tinh khiết.
Một loại khác nữa là hỏa tiễn, là một loại có thể mang theo đầu đạn hạt nhân,, chỉ cần trang bị đạn hạt nhân, như vậy cũng có thể tính là vũ khí hạt nhân, mà vấn đề của Lý Chí Kiệt là muốn bán vũ khí hạt nhân tinh khiết hat bán hỏa tiễn mang theo đầu đạn hạt nhân.
- Chúng ta không có khả năng bán vũ khí hạt nhân tinh khiết cho Gaddafi, chỉ có bán đầu đạn tên lửa xuyên lục địa thôi, có thể mang đầu đạn hạt nhân, ví dụ có thể bán được, có thể tách ra để bán, tên lửa xuyên lục địa riêng và đầu đạn hạt nhân riêng.
Đang nói Lục Thiếu Hoa còn lộ ra nụ cười gian trá.
Rất rõ ràng, Lục Thiếu Hoa vứa muốn phát huy tố chất gian thương, tính làm ăn phi pháp với Gaddafi.
Lý Chí Kiệt xem ra có vẻ thật thà hơn, Lục Thiếu Hoa lộ ra nụ cười như vậy là không thể nghi ngờ gì nữa, dao đã mài sắc, đợi cho Gaddafi đem đầu tới cắt cổ mà thôi.
Lý Chí Kiệt còn có thể nói được gì, không cần nói gì cả, cho dù Lục Thiếu Hoa không nói, Lý Chí Kiệt cũng sẽ chơi khăm Gaddafi một phen, dù sao vũ khí hạt nhân không phải là loại vũ khí đon giản, nói nó vô giá trên thị trường thì cũng chẳng sao, trên thế giới cũng không có nước nào bán vũ khí hạt nhân, gần như là không có quy định giá cả, cho nên, làm ra bán một phần, giá cả cơ bản là do Lý Chí Kiệt quyết định.
Sự việc đã quyết định làm như vậy, Lục Thiếu Hoa cũng không nói nữa, Lý Chí Kiệt cũng vậy, không có nói gì thêm, mà như có ký kết ngầm đều muốn chuyển sang chủ đề khác, nói chuyện phím cho nhàn nhã một chút, mãi cho đến mười một giờ khuya, Lý Chí Kiệt mới cáo từ Lục Thiếu Hoa trở về nhà.