Lục Thiếu Hoa không muốn lấy cương chọi cương, nếu như đụng đầu với Mỹ, bất luận cuối cùng ai thắng ai thua, đối với Lục Thiếu Hoa mà nói hại nhiều hơn lợi, không cần thiết phải như thế, đương nhiên rồi, nếu như chuyện phát triển đến một mức độ nào đó, Lục Thiếu Hoa sẽ không ngừng ngại lấy cương chọi cương, chỉ là bây giờ vẫn chưa đến mức độ đó.
Nhưng mà nói đi cũng nói lại, Lục Thiếu Hoa cử người qua đó giết Heber, đó là nghị sĩ của Quốc hội Mỹ, đồng nghĩa với khiêu chiến với Mỹ, chính phủ sẽ phản công không lại là một chuyện khác.
Nhưng Lục Thiếu Hoa đã ra lệnh, đã suy nghĩ cặn kẽ rồi, Lục Thiếu Hoa không sợ áp lực từ phía chính phủ, cuối cùng đã cử người đi giết Heber, ai biết là Lục Thiếu Hoa làm chứ, bây giờ là xã hội pháp chế, nếu không có chứng cứ, tất cả đều là nói suông.
Giết Heber, Lục Thiếu Hoa còn có một mục đích mà không muốn người ta biết đó là sự kinh hãi, làm cho những nghị sĩ của Quốc hội Mỹ hoang mang, là người ai cũng đều sợ chết, bao gồm cả Lục Thiếu Hoa cũng gồm cả những nghị sĩ Mỹ, bọn họ cũng sợ chết vậy, Heber vừa mới phát biểu với báo giới sẽ nhắm vào Tập đoàn Phượng Hoàng, không lâu sau bị giết, điều này có nghĩa là gì?
Rất rõ ràng, điều này có nghĩa khả năng do Tập đoàn Phượng Hoàng làm là rất cao, nhưng mà lại không có chứng cứ rõ ràng, muốn bắt Tập đoàn Phượng Hoàng cũng không được, chỉ có thể giương mắt nhìn, nhưng mà đối với những nghị sĩ của Quốc hội bị mua chuộc thì lại có cách nghĩ khác, Tập đoàn Phượng Hoàng dám giết một nghị sĩ của Quốc hội như Heber, thế thì những nghị sĩ khác có gặp nguy hiểm không?
Chính là sự kinh hãi này, Lục Thiếu Hoa muốn chính là hiệu quả này, sau đó hắn sẽ sắp xếp hàng loạt chuyện khác, giết toàn bộ gia đình của Heber. Đây là một sự kinh hãi cuối cùng, cộng thêm trước đó sẽ thành hai nỗi kinh hãi cùng lúc, hiệu quả đạt được không cần nói nhiều cũng biết được như thế nào.
Dĩ nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng không phải là không nghĩ qua, chính phủ Mỹ tuy là không có chứng cứ chính xác, ngoài mặt thì không thể làm gì với Tập đoàn Phượng Hoàng được, nhưng ngấm ngầm trong đó đang có nhiều động thái nhỏ, Tập đoàn Phượng Hoàng sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng mà, chuyện đã chuyển biến xấu đến nước này, Lục Thiếu Hoa cũng không nghĩ được gì hơn nữa, đi một bước tính một bước, ngăn Heber trước đã, không để hắn bước vào phòng họp của Quốc hội trình lên dự thảo trừng phạt Tập đoàn Phượng Hoàng mới là nên làm, còn sau này xảy ra chuyện gì thì không nằm trong phạm vi suy xét của Lục Thiếu Hoa.
Thời gian chầm chậm trôi, thời gian vài tiếng đồng hồ cũng trôi qua, buổi tối mười hai giờ, bốn tiếng đồng hồ cách lúc mà Lục Thiếu Hoa ra lệnh cũng đã qua, thời gian ở HôngKông đã là không giờ rạng sáng rồi, nhưng mà Lục Thiếu Hoa không hề buồn ngủ chút nào, lẳng lặng ngồi ở thư phòng, chiếc điện thoại đặt trên bàn làm việc, không ai điện đến quấy rầy hắn.
Reng reng
Tiếng chuông điện thoại reo lên lanh lảnh như thế, kéo Lục Thiếu Hoa về thực tại, nhấn phím nghe đặt điện thoại sát tai và nói:
-Là tôi, nói đi.
-Đã thành công, đã giết Heber.
Trong điện thoại vang lên giọng quen thuộc của Lý Chí Kiệt.
-Người của chúng ta thế nào? Có bị thương không? Có chạy thoát được chưa?
Lục Thiếu Hoa lo lắng hỏi
-Không ai bị thương, tất cả đã thoát được, bây giờ đã tìm được một chỗ an toàn để ẩn nấp rồi.
Lý Chí Kiệt tỏ ra hài lòng với những người được cử qua đó thực hiện nhiệm vụ, giọng có chút hoan hỉ, ngừng lát lại nói:
-Tôi chia năm mươi người thành hai nhóm, một nhóm giết Heber còn một nhóm giết gia đình Heber, đoán là không lâu nữa sẽ giết hết gia đình bọn họ.
-Tốt!
Lục Thiếu Hoa trả lời, chuyển chủ đề nói:
-Kín đáo theo dõi tình hình bên đó, đặc biệt là những nghị sĩ của Quốc hội, nếu thấy bất thường thì giết.
Lục Thiếu Hoa rất tức giận, một nghị sĩ Quốc hội cũng dám gây sóng gió, đây là điều mà Lục Thiếu Hoa không thể chấp nhận được, bây giờ đã giết Heber rồi, xem như đã thành sự thật, vậy thì giết thêm một người nữa thì có gì đâu.
-Tôi hiểu.
…
Điện thoại ngắt, mà Lục Thiếu Hoa không hề thấy vui, im lặng ngồi trên ghế, hắn không biết hút thuốc nhưng lúc này lại cầm bao thuốc đã để lâu lắm rồi lấy ra châm một điếu, hít một hơi thật sâu, kẹp vào ngón tay trỏ, dựa lưng vào ghế nhắm mắt hưởng thụ giây phút thư giãn này.
Phiền phức đã được giải quyết, cũng có nghĩa là khủng hoảng tạm thời được giải quyết, Lục Thiếu Hoa có thể nhẹ nhõm đi phần nào, nhưng mà áp lực trong lòng vẫn còn rất lớn, suy cho cùng khó khăn của Tập đoàn Phượng Hoàng chưa thể giải quyết triệt để được, Lục Thiếu Hoa sao có thể thả lỏng được chứ.
Đợi, chỉ một chữ, đó là đợi, Lục Thiếu Hoa không có cách nào khác, chỉ có thể đợi, đợi có kết quả kiểm nghiệm, hắn mới có thể tiến hành một bước tiếp theo, mà kết quả đó e rằng phải đợi đến tối ngày hôm sau.
-Phù...
Lục Thiếu Hoa thở dài một hơi, Lục Thiếu Hoa đứng dậy, rời thư phòng trở về phòng của mình, cũng không cố được nữa, chui vào chăn, cũng không để ý tới Tần Tịch Thần, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Thực ra Tần Tịch Thần cũng không ngủ được, bình thường, Lục Thiếu Hoa đi ngủ sớm, vậy mà hôm nay lại khác, hắn một mình cứ ngồi trong thư phòng, Tần Tịch Thần cũng không dám vào làm phiền hắn, càng không dám hỏi, chỉ có thể đợi ở phòng, đợi đến khi Lục Thiếu Hoa lên giường ngủ, lúc này chờ hắn, chuẩn bị hỏi xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà Lục Thiếu Hoa vừa lên giường liền nhắm mắt ngủ, khiến cho Tần Tịch Thần không thể nào mở miệng hỏi được, ôm chặt Lục Thiếu Hoa, muốn tiếp thêm sự an ủi, cũng nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau tỉnh dậy, Lục Thiếu Hoa đã trở lại bình thường, khuôn mặt tuy là có chút u sầu, so với hôm qua thì tốt hơn không bao nhiêu, chỉ là bớt đi một chút u ám, trở nên trầm tĩnh, khuôn mặt còn chút lo lắng.
Tần Tịch Thần đã đi làm, không ở biệt thự, Lục Thiếu Hoa cũng không nghĩ ngợi nhiều, ăn sáng xong rồi quay về thư phòng, một mình ngồi lặng lẽ, đợi điện thoại gọi đến.
Không lâu sau, chưa đến mười giờ, một cuộc gọi đến, nhìn vào hiển thị rõ ràng là Hướng Hoa Cường, Lục Thiếu Hoa biết Hướng Hoa Cường gọi đến vì chuyện gì, cũng không do dự bắt máy, không nói gì, im lặng nghe.
-Đã điều tra ra rồi, Tiểu bang hội đó bị người ta mua chuộc, bây giờ phục vụ cho tổ chức Yamguchi Nhật Bản, vụ bắt cóc kia là do tổ chức Yamaguchi sai khiến chúng làm.
Hướng Hoa Cường nói không nhiều, chỉ nói trọng điểm
-Cảm ơn chú Hướng.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa dừng lại một lát, sau khi suy tư xong lại nói:
-Không biết chú có hứng thú gì với bọn Tiểu bang hội không, nếu như có, chú chuẩn bị người trong hai ngày nữa tiếp nhận địa bàn của chúng.
-Sao cơ? Cháu định ra tay với Tiểu bang hội hả?
Hướng Hoa Cường đầu dây bên kia hỏi.
-Vâng, người ta đã ức hiếp như thế, làm gì có lí do gì không phản công lại.
Lục Thiếu Hoa lạnh lùng nói.
-Được, chú sẽ chuẩn bị người qua đó tiếp nhận địa bàn, nhưng mà không cần cháu ra tay để chú kêu người ở dưới làm được rồi.
Hướng Hoa Cường chủ động chấp nhận gánh vác trách nhiệm, ý không cần nói cũng biết, muốn góp sức giúp Lục Thiếu Hoa.
-Không cần đâu, cháu sẽ cho người đi làm.
Ngưng lát, Lục Thiếu Hoa sợ Hướng Hoa Cường hiểu lầm, liền giải thích:
-Chú Hướng, bây giờ là thời khắc quan trọng, chú chưa thích hợp để làm, chỉ cần tiếp nhận địa bàn là được rồi, mà cháu ra tay thì khác, người khác sẽ không biết là cháu làm, hơn nữa cháu mà ra tay, tốc độ sẽ rất nhanh, nhưng mà, cháu vẫn muốn nói một câu, cám ơn chú.
-Ai, cháu như thế này là đang xem thường chú đó.
Hướng Hoa Cường có chút tức giận, nhưng mà nghĩ lại lời Lục Thiếu Hoa vừa nói, Hướng Hoa Cường cũng không nói nhiều nữa chỉ nói:
-Được rồi, à, đợi mọi chuyện xong xuôi, chú mời cháu dùng cơm.
-Vâng, đợi Tập đoàn Phượng Hoàng thoát khỏi khó khăn này, cháu sẽ để chú mời.
Lục Thiếu Hoa cũng lém lỉnh đáp lại.
-À, đúng rồi, tư liệu về Tiểu bang hội cho người chuyển qua cho cháu, cháu cần dùng.
-Được, chút nữa chú sẽ cho người mang qua biệt thự của cháu.
-Vâng
Không lâu sau, người của Hướng Hoa Cường mang tư liệu đến, người mang tư liệu là người Lục Thiếu Hoa biết, chính là Đao Ba đã gặp qua vài lần, bây giờ Đao Ba đã biết rõ thân phận của Lục Thiếu Hoa rồi, trước mặt Lục Thiếu Hoa không dám lỗ mãng, ngoan như con mèo nhỏ.
Nhưng mà người nơi xa đến là khách, Đao Ba mang tư liệu đến, Lục Thiếu Hoa cũng không xem anh ta là thuộc hạ của Hướng Hoa Cường, tiếp đãi như với những người ngang hàng, khiến cho Đao Ba cảm thấy vừa mừng vừa lo.
-Tổng giám đốc Lục, đại ca tôi nói, tôi qua phối hợp, cần tôi làm gì anh cứ chỉ bảo
Đao Ba nghiêm túc nói.
-Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, một lát sau lại nói:
-Thế này, đợi đến lúc hành động tôi sẽ tìm anh, đến lúc đó làm theo như người của tôi là được rồi.
-Được!
Đao Ba cười sau đó đứng dậy, nói:
-Vậy tôi đi trước.
-Ừ.
Đao Ba đi rồi, Lục Thiếu Hoa cầm xấp tư liệu lên mở ra xem, tìm hiểu về tiểu bang hội, sau khi xem qua một lượt rồi, Lục Thiếu Hoa mới nhấc điện thoại lên điện qua chỗ Trần Quốc Bang.
-Anh Hai, giúp em điều tra tổ chức Yamaguchi Nhật Bản, à, còn ô tô Toyota và ô tô Honda nữa, xem xem thời gian trước họ có gặp nhau không.
Lục Thiếu Hoa nói.
-Ừ, chiều sẽ có kết quả.
Trần Quốc Bang từ trước đến nay không thích nói lời vô nghĩa, đáp ngay.
-Được, có kết quả điện cho em biết, em cúp máy đây.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa tắt máy.
Sau đó, Lục Thiếu Hoa lại điện thoại cho Tiền Khiêm, bảo anh ta đưa năm mươi lính đánh thuê qua HôngKông, mang theo vũ khí, chờ đợi sự sắp xếp của hắn, còn về bảo họ đến thực hiện nhiệm vụ gì, Lục Thiếu Hoa không nói, nhưng mà có một điểm có thể khẳng định đó là bảo họ để giết người.