Làm được hạm trưởng của con con tàu sân bay, đó là một nhân vật rất có trình độ và tài năng, đồng thời, quyền thế cũng rất không bình thường, không ngoại lệ, đều là người mang cấp tướng trở lên, có một số người còn có thể đạt tới cấp Trung tướng.
Lên được đến cấp tướng, là đã vượt qua nhiều thử thách to lớn, muốn lên đến cấp bậc này, vô cùng không dễ dàng gì, nhưng một khi đã đạt được, vậy thì quyền lực không cần nói nhiều, sẽ vô cùng mạnh mẽ.
Cũng chính là bởi vì sự mạnh mẽ của họ, hơn nữa bản thân họ chỉ huy tàu sân bay, là một phương tiện làm bá chủ trên biển, cho dù họ đến đâu, cũng đều được coi trọng, từ trước đến giờ không ai dám xem thường họ.
Nhưng mà, hôm nay thì khác, không nói có người dám nhằm vào họ, thậm chí còn dám nổ súng vào họ, từ khi mới bắt đầu cử ra máy bay chiến đấu bị tiêu diệt, ý thức được tình huống không đúng, tiếp đó họ liền bị mất đi sự liên lạc với tổng bộ, khiến họ ý thức được mối nguy hiểm.
Được rồi, là một mối nguy, nhưng mà vẫn chưa tiến thêm một bước diễn biến, chuyển biến xấu đi, bọn họ rút khỏi giới tuyến cảnh giới của căn cứ Hổ Gầm, sau đó nghĩ cách liên lạc với tổng bộ, làm rõ tình thế, xem tổng bộ có chỉ thị gì không, rồi làm theo là được rồi.
Nhưng mà, không thể ngờ được rằng, hành động của căn cứ Hổ Gầm lại nhanh như thế, và từ trước khi bọn họ đến đã bố trí tương ứng, lúc bọn họ đang chuẩn bị rời đi,tàu sân bay đang quay đầu, lại phát hiện mất liên lạc với các tàu ngầm hạt nhân.
Mất liên lạc với máy bay chiến đấu, nhận được tin tức chính xác là bị người ta tiêu diệt rồi, mà mất liên lạc với tàu ngầm hạt nhân, lại không có bất cứ câu trả lời nào, tuy nhiên trên cơ bản đã có thể đoán ra đã xảy ra chuyện gì rồi, e rằng cũng đa lành ít dữ nhiều.
Sau khi phát hiện tình hình, hạm trưởng của bốn chiếc tàu sân bay đều hạ lệnh nhanh chóng quay đầu, hạ lệnh rời khói đó với tốc độ nhanh nhất, nhưng mà mệnh lệnh của bọn họ vừa mớiđưa ra, lại một tiếng nổ lớn vang lên.
Hơn nữa, bọn họ đều đã nhận được báo cáo, đội hộ tống hạm đội đều bị đạn bắn trúng, chìm xuống một cách nhanh chóng, không thể cứu được.
Tư lệnh tay không!
Đúng vậy, thực sự là tư lệnh tay không, trong lúc này, bọn họ vô cùng sợ hãi, sợ sự lớn mạnh của căn cứ Hổ Gầm, sợ mạng sống của bọn họ bị uy hiếp.
Bọn họ đến đây từ xa ngàn dặm, vốn dĩ muốn làm ra vẻ, cũng không có dự định đánh nhau với người ta, nhưng mà bây giờ lại thôi rồi, áp chế không thành, người ta lại ra tay trước, dùng đến vũ lực.
Nhưng mà, đây vẫn chưa phải là chuyện mà bọn họ sợ nhất, dẫu sao tàu sân bay cũng không phải là vô dụng, bản thân tàu sân bay cũng có hệ thống tấn công, chở rất nhiều vũ khí, trong đó không thiếu tên lửa đạn đạo tầm xa.
Nhưng mà, có tác dụng không?
Bọn họ không phải không từng nghĩ sẽ phản kích lại, nhưng mà trong lúc bọn họ chuẩn bị đánh lại, mất liên lạc với tổng bộ, vệ tinh trên không mà bọn họ sử dụng cũng liên tiếp mất liên lạc, tên lửa tầm xa của bọn họ không thể định vị được.
Tên lửa tầm thấp lại có thể sử dụng, nhưng mà có tác dụng không? Dựa vào ra đa, bọn họ chỉ có thể tấn công mục tiêu tầm thấp thôi, căn bản không thể tấn công căn cứ Hổ Gầm, thậm chí bọn họ cũng không có cách nào đến đánh tới đất liền.
Thất vọng, bất lực, sợ hãi…đủ loại cảm xúc đều có!
Tuy nhiên rất nhanh, cảm xúc của bọn họ lại thay đổi, bởi vì trong lúc này, hệ thống thông tin của bọn họ đã nhận được một mẩu tin tức không rõ ràng, sau đó hệ thống phát thanh vang lên.
- Bây giờ các ngươi có hai sự lựa chọn, một là tất cả mọi người đều đứng ra bên ngoài, đầu hàng, sự lựa chọn thứ hai là diệt vong! Ừ, các ngươi chỉ có thời gian hai mươi phút, sau hai mươi phút nữa nếu như chưa quyết định, vậy thì ta sẽ ngầm thừa nhận là các ngươi đã lựa chọn cách thứ hai.
Âm thanh này không phải là của Lý Chí Kiệt thì còn là của ai?
Đúng vậy, sau khi xóa sạch đội thuyền bảo vệ, Lý Chí Kiệt đã phát ra thông điệp cuối cùng cho bốn chiếc tàu sân bay
Căm phẫn, hoảng sợ!
Bây giờ chỉ có hai loại cảm xúc này, ngoài hoảng sợ ra, thứ bọn họ còn lại là căm phẫn.
Đường đường là tướng của một quốc gia, trong quân đội có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, nhưng mà trong giờ phút này, bọn họ lại bị uy hiếp, điều này làm cho bọn họ không thể chịu đựng được, cho nên, bọn họ rất phẫn nộ!
Nhưng bên cạnh sự phẫn nộ là sự sợ hãi.
Cho dù là bọn họ có địa vị như thế nào đi chăng nữa, quyền thế như thế nào, nhưng mà đối diện với cái chết, bọn họ vẫn sợ hãi như thường.
Đầu hàng! Bỏ mạng!
Chỉ có hai sự lựa chọn này!
Là đầu hàng hay là bỏ mạng đây?
Nếu như đầu hàng, có lẽ trải qua sự thương thuyết của quốc gia, bọn họ vẫn có một con đường sống. Ừ, có lẽ cũng bị bồi thường một chút tiền, sau đó có thể trở về nước một cách bình yên vô sự, tiếp tục cuộc sống trước đó của bọn họ.
Mà nếu như chống lại, kết cục của bọn họ sẽ rất thê thảm, như kết cục của các máy bay chiến đấu, tàu ngầm hạt nhân, tàu hộ tống, bị đánh chìm, thân bọn họ sẽ bị chôn vùi trong lòng biển sâu.
- Làm sao bây giờ?
Hạm trưởng của tàu sân bay Washington ngầm kêu khổ, khuôn mặt u sầu. Rất rõ ràng, ông ta suy nghĩ rất căng, ở Mỹ, cho dù là phía chính phủ hay quân đội, đều không có sự công bằng, ông ta có địa vị ngày hôm nay, ngoài sự nỗ lực của bản thân mình ra, còn có sự đỡ đầu của cấp trên.
Nhưng mà, một khi ông ta đầu hàng, vậy thì tất cá nỗ lực trước đó của ông ta sẽ trở thành công cốc, ngay cả những người cấp trên của ông, e rằng cũng không cứu được ông ta. Dẫu sao ở Mỹ, vẫn có tình trạng đưa người ra chịu tội thay.
Mà nếu như không đầu hàng, e rằng ông ta sẽ bị vùi thân trong biển lớn. “Mất chức vẫn còn hơn là mất mạng!” Trong đầu hạm trưởng của chiếc tàu sân bay Washington hiện lên câu nói này.
Đúng vậy, ông ta nghĩ, mất chức thì mất, là người chịu tội thay, ông ta cũng nhận, công trạng nhiều năm như vậy, cứ coi như là cấp trên muốn xử trí ông ta, e rằng cũng sẽ không đưa ông ta vào con đường chết.
Không chết là được, giữ lại cái mạng sống, tương lai cũng có thể sống yên lành, đây là điều đáng quý, huống hồ, bây giờ tất cả vẫn còn chưa rõ ràng, không chừng ông ta có thể tiếp tục duy trì cũng không chừng.
Kỳ tích có thể xảy ra bất cứ lúc nào mà, ông ta cũng không thể chắc chắn rằng kì tích sẽ không xảy ra với mình!
Kết quả là, trong nháy mắt, hạm trưởng của tàu sân bay Washington đã quyết định đầu hàng, và đã thực hiện rất nhanh, hạ lệnh, toàn tàu đầu hàng.
Washington là tiên phong, cũng là người chỉ huy cao nhất của chiến dịch này, bây giờ đã đầu hàng rồi, một tàu sân bay khác của Mỹ dĩ nhiên cũng xin hàng.
Hai chiếc tàu sân bay đã đầu hàng, có nghĩa một nửa đội quân của Mỹ đã đầu hàng rồi. Chiến dịch này, là do Mỹ cầm đầu, bây giờ Mỹ đã đầu hàng rồi, bên còn lại là Pháp và Anh, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, hạm trưởng của tàu sân bay của bên Anh và Pháp rõ ràng khôn ngoan hơn nhiều, bọn họ có ý kéo dài thời gian, đợi sau khi bên Mỹ hoàn toàn đầu hàng rồi, bọn họ mới chần chừ lựa chọn sự đầu hàng.
Vì sao lại thế? Động tác chậm đi một chút? Thực ra bọn họ cố ý, mục địch rất đơn giản, đó chính là trốn tránh khỏi trách nhiệm, cũng là để tự bảo vệ chính mình!
Sau khi đội bảo vệ của bọn họ bị đánh tan tác, nhận được thông điệp cuối cùng của căn cứ Hổ Gầm, trong lòng bọn họ đã có suy tính, cách suy nghĩ gần giống với hạm trưởng của tàu sân bay Washington, bọn họ lựa chọn mạng sống. Nhưng mà, đồng thời lựa chọn mạng sống, bọn họ cũng muốn bảo vệ chức vị.
Thủ nghĩ một chút, lần này hạm trưởng của tàu sân bay Washingotn là người chủ đạo, là người lãnh đạo, tất cả đều là hành sự theo tàu sân bay Washington, bây giờ tàu sân bay Washington đã đầu hàng rồi, những người này đầu hàng theo, không phải là cũng hợp lý thôi sao?
Ngoài ra, sau này, bọn họ hoàn toàn có thể đổ trách nhiệm lên đầu của tàu sân bay Washington, có thể nói một cách hùng hồn rằng: nếu như tàu sân bay Washington không đầu hàng, bọn họ căn bản sẽ không đầu hàng, và có thể thuận lợi rút lui.
Chỉ cần lời này vừa nói ra, hạm trưởng tàu sân bay Washington sẽ chịu oan uổng, chỉ trích sẽ chuyển hướng, nhằm vào nước Mỹ, mà chức vị của bọn họ tự nhiên cũng được duy trì. Tất nhiên, chuyện này vô cùng phức tạp, cần các nhân vật cấp trên nói giúp cho bọn họ, nếu không thì, cũng rất khó xử.
Tuy nhiên, dù sao cũng phải nói, đây chẳng phải là một lý do rất tốt sao, cho nên, bọn họ cố ý chậm một chút, mục đích chính là muốn bảo vệ tính mạng, đồng thời cũng bảo vệ được chức vị của bản thân.
Kiểu tính toán này, bọn họ cho là rất kín kẽ! Nhưng mà, bọn họ thực sự có thể toại nguyện sao? Câu trả lời vẫn chưa có, tất cả đều có thể xảy ra.
Đầu hàng, kết thúc cuộc chiến đấu, bên ta giành được thắng lợi. Tin tức này khiến cho ba chỉ huy cao cấp nhất của căn cứ Hổ Gầm vô cùng vui mừng, những người ở trong phòng tác chiến cũng vô cùng vui vẻ.
Nhưng Lý Chí Kiệt không đắc ý quá mức, ít nhất, vui thì vui, bọn Lý Chí Kiệt vẫn kiềm chế không bộc lộ quá trớn.
- Bây giờ vẫn chưa phải là lúc vui mừng…
Lý Chí Kiệt như là đang lẩm bẩm nói một mình, nhưng không chừng đó là lời nhắc nhở chính mình, nhắc nhở Tạ Kiên Vĩ và Tiễn Khiêm, nói cho bọn họ, bây giờ vẫn chưa phải lúc vui mừng.
Vẫn là câu nói đó, chuyện còn chưa đến hồi kết, tất cả đều có thể xảy ra. Trong lúc chưa nắm giữ bốn chiếc tàu sân bay, tất cả đều có thể.
Tuy rằng đối phương đã đầu hàng và tập trung tất cả mọi người lên boong tàu rồi, nhìn bề ngoài, bọn họ không thể làm gì, nhưng cũng không hẳn là vậy, ít nhất, trước khi chưa hoàn toàn khống chế, không thể lơ là sơ xuất được, tất cả phải cẩn thận cho thỏa đáng.
- Tôi thấy như thế này đi, để tất cả tàu ngầm hạt nhân nổi lên, đem toàn bộ hệ thống vũ khí của bọn họ đi, bao vây bọn họ lại, và đồng thời chuẩn bị nổ súng. Ngoài ra, lại cử tàu ra, chuyển tất cả bọn họ về đất liền
Tiễn Khiêm đề nghị.
- Tôi đồng ý, phương pháp này rất tốt, tuy rằng hơi mạo hiểm, nhưng mà trước mắt đây là phương pháp tốt nhất.
Lúc này Tạ Kiên Vĩ cũng lên tiếng, tuy nhiên, Tạ Kiên Vĩ vẫn chưa kết thúc, anh ta tiếp tục nói:
- Nhưng mà tôi cảm thấy không cần thiết để tàu ngầm hạt nhân nổi lên khỏi mặt nước, chỉ nổi đến khoảng 400- 500 mét, để đề phòng.
- Ừ.
Lý Chí Kiệt gật đầu, nhìn về phía Tiễn Khiêm, dùng ánh mắt ngầm hỏi anh ta.
- Tôi đồng ý.
Tiễn Khiêm cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp gật đầu lên tiếng.
- Tốt lắm
Lý Chí Kiệt kêu lên một tiếng, sau đó liền bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh, đợi tất cả mệnh lệnh đã được truyền đạt xong và quân đội bên phía mình lên đường, Lý Chí Kiệt mới trầm ngâm một lát, lên tiếng hỏi:
- Bắt bọn họ làm tù binh, xử lý như thế nào?
Đối xử với tù binh, đúng vậy, đối xử với tù binh như thế nào đây?