Đúng vậy, không có gì cần phải nghi ngờ, Lục Thiếu Hoa sẽ dốc sức ủng hộ. Chỉ có điều trong giai đoạn này hắn sẽ chỉ ủng hộ về việc tình báo là nhiều, còn về trang bị vũ khí sẽ ít hơn vì dù sao bước đầu tiên trong kế hoạch của Nhị Hoàng tử sẽ là
Ảrâp không giống như bên Châu Phi. Châu Phi chỉ có nguồn khoáng sản phong phú, mà xét trên một vài phương diện nào đó thì vẫn không thể so sánh được với dầu mỏ, vì dù sao sự quan trọng của dầu mỏ chẳng có bất cứ thứ gì có thể so sánh được.
Mà một đất nước như thế thì không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhòm ngó vào. Nếu như Nhị Hoàng tử hành động không cẩn thận thì rất dễ để lộ mọi việc, tới lúc đó muốn thành công cũng khó. Vậy nên trong khi bàn kế hoạch hành động thì Lục Thiếu Hoa đã phải đặc biệt nhắc nhở Nhị Hoàng tử phải chú ý giữ bí mật.
- Điều này thì anh có thể hoàn toàn yên tâm, tôi cũng đâu mong cho sự việc đổ vỡ đâu. Không những phải bí mật cài người vào mà còn phải bí mật cho quân đội dần thâm nhập vào, phải rồi, tôi có cách này, chúng ta có thể bí mật thành lập một quân đội rồi tăng cường tập luyện để phòng cho lúc cần thiết.
Cục diện bên Ảrâp rất phức tạp, cho dù Nhị Hoàng tử đã cài một tổng thống và quân đội vào thế nhưng cũng không thể đảm bảo người trong quân đội đều phục tùng anh ta, hơn nữa trong quân đội có thể nói là tai vách mạch rừng, đến lúc nguy cấp họ có làm phản mà đứng về phe đối lập hay không thì không ai biết trước được.
Vậy nên Nhị Hoàng tử phòng bị như vậy là có lý. Thứ nhất, làm như vậy để đảm bảo không có bất chắc gì xảy ra, và tất nhiên đang còn một nguyên nhân khác, đó là nếu xây dựng được một đội quân hùng mạnh thì sự an toàn của Hoàng gia sẽ được đảm bảo hơn.
Lục Thiếu Hoa sao lại không biết Nhị Hoàng tử đang tính toán gì trong lòng chứ. Có điều hắn không quan tâm đến chuyện đó, dù sao là con người thì đều phải có chỗ ích kỷ, đến ngay cả bản thân hắn cũng vậy thì lấy tư cách gì mà ngăn cấm người khác.
- Tôi không có ý kiến.
Lục Thiếu Hoa khoát tay, có điều cuối cùng hắn còn nhấn mạnh một câu:
- Nhưng phải đảm bảo rằng, trừ khi rơi vào tình huống vạn bất đắc dĩ, còn không thì tuyệt đối không được để lộ ra quân đội này là của Hoàng thất
Dùng mười năm để tổ chức một quân đội thì Lục Thiếu Hoa không phản đối, nhưng nếu gặp phải chuyện lớn chuyện bé gì mà Hoàng gia cũng lôi quân đội ra giải quyết thì không được. Vậy nên Lục Thiếu Hoa buộc Nhị Hoàng tử phải cam kết, nếu không hậu quả là không thể lường được.
- Tôi có thể cam đoan với anh.
Nhị Hoàng tử thề.
Thế nhưng Lục Thiếu Hoa lại cười tỏ vẻ không tin tưởng. Không phải hắn không tin Nhị Hoàng tử mà là không tin tưởng người của Hoàng gia, tuy rằng hiện tại anh ta đang là người lãnh đạo nhưng tình hình bên trong thì phức tạp không ai biết được.
Mà đặc biệt là những anh em cùng cha khác mẹ của Nhị Hoàng tử, dạo này họ không ngừng chiêu binh bãi mã, dường như mỗi người đều muốn làm một ông vua có quyền thế, thậm chí có người còn hợp tác với một số tổ chức thế lực khác.
- Anh thì tôi có thể tin tưởng, nhưng người của Hoàng gia các anh thì tôi không tin nổi.
Lục Thiếu Hoa thẳng thắn nói.
- …….
Nhị Hoàng tử lại trầm ngâm suy nghĩ. Là một ông vua anh minh, Nhị Hoàng tử không thể không chú ý đến động tĩnh của anh em mình, gần đây thậm chí còn có một hoàng tử có ý đồ bán đi một mỏ dầu thuộc về Hoàng gia kia.
Nhị Hoàng tử biết Lục Thiếu Hoa không phản đối Hoàng gia hợp tác với các thế lực khác, thế nhưng làm ăn nhỏ thì được vì dù sao mua bán vài các mỏ dầu nhỏ cũng chẳng có ảnh hưởng gì, thế nhưng bán đi các mỏ dầu vừa và lớn là không được vì nó có ảnh hưởng đến lợi ích của cả hai bên.
Nếu như là bình thường thì Lục Thiếu Hoa có thể nhẫn nhịn cho qua, thế nhưng hiện tại thì không được vì Nhị Hoàng tử và hán đã vừa vạch định ra một kế hoạch mà kế hoạch này lại có liên đến mục tiêu cuối cùng nên hắn không thể không nói ra.
Vốn dĩ lần này Lục Thiếu Hoa để cho Nhị Hoàng tử đến Châu Phi cũng là có mục đích của hắn. Hắn muốn nhân dịp này để nhắc nhở Nhị Hoàng tử một chút để anh ta lo khống chế một vài chuyện không hay có thể xày ra. Dù sao thì cũng chẳng có ai biết được giờ họ bán đi một mỏ dầu nhỏ để thăm dò rồi đến một ngày nào đó lại bán đi những mỏ dầu lớn thì sao?
Hoàng tử của Hoàng gia đang được nắm trong tay một quyền lực lớn chưa từng có, thế nhưng Hoàng gia Ảrâp này thật sự rất kỳ lạ. Mỗi một thành viên cõ quan hệ huyết thống khi đến tuổi trưởng thành đều được phân chia sản nghiệp, sau đó thì số sản nghiệp đó do họ tự quyết định sử dụng, hoặc là giao cho công ty của Hoàng gia quản lý, hoặc là tự mình quản lý.
Nếu như họ đem số sản nghiệp mà mình được phân chia cho công ty của hoàng gia quản lý thì rõ ràng họ sẽ có quyền được hưởng hoa hồng, còn nếu tự mình quản lý thì họ sẽ hoàn toàn độc lập. Thế nhưng sự độc lập này cũng đặc biệt ở chỗ, trong một vài trường hợp nhất định nào đó thì họ vẫn phải nghe theo sự sắp đặt của Hoàng gia.
Nhị Hoàng tử khó xử chính là ở điểm này Tuy nói rằng có thể khống chế được các thành viên Hoàng gia tách ra làm ăn độc lập này thế nhưng đó không phải là việc mà tự nhiên có thể làm được. Giờ Lục Thiếu Hoa lại có chút bất mãn, thử hỏi Nhị Hoàng tử làm sao có thể không khó xử đây?
Còn nữa, những thành viên trong huyết thống Hoàng gia đều là những kẻ coi trời bằng vung, Nhị Hoàng tử hoàn toàn có thể nói trước được rằng nếu như họ thành lập được một quân đội thì sẽ khó mà ngăn cho những kẻ kia “cáo mượn oai hùm”, lôi quân đội ra để khoe khoang. Đây chính là chuyện Nhị Hoàng tử không giám nhắc tới đồng thời cũng là chuyện làm Lục Thiếu Hoa lo lắng.
Nhìn thấy Nhị Hoàng tử có vẻ suy nghĩ, Lục Thiếu Hoa biết rằng anh ta cũng có chỗ khó xử nên chủ động nói:
- Vấn đề này thực ra cũng rất đơn giản, anh chỉ cần bí mật mà hành động, đừng cho người trong Hoàng gia biết là được. Còn nữa, anh có thể tổ chức quân đội dưới hình thức một đoàn lính đánh thuê, như vậy không những có thể lấy lúc làm nhiệm vụ để luyện binh mà đến lúc cần thiết cũng có thể lấy ra dùng dưới danh nghĩa thuê là được.
Lục Thiếu Hoa đã nghĩ ra cách đó để giúp Nhị Hoàng tử gải quyết vấn đề nan giải thứ nhất, thế nhưng vấn đề còn lại không dễ dàng chút nào:
- Vấn đề bây giờ là tương lai, nếu như chúng ta còn muốn tính đến tương lai thì anh buộc phải khống chế được nội bộ Hoàng gia của anh, đừng để cho mấy người đó làm loạn, nếu không tất cả mọi cố gắng của chúng ta đều là công cốc đấy.
Đúng là trò cười! Nếu như những kẻ trong Hoàng gia kia cứ năm lần bảy lượt thi nhau bán đi các mỏ dầu đi thì còn nói đến tương lai làm gì nữa. Quan trọng hơn, khi các mỏ dầu rơi vào tay một vài tổ chức thế lực nào đó thì họ sẽ khia thác và bán ra thị trường, như vậy thì kế hoạch của hắn sẽ bị ảnh hưởng.
Lục Thiếu Hoa không cho phép, tuyệt đối không cho phép kẻ nào làm hỏng kế hoạch của hắn. Tất cả những kẻ có ý đồ phá hoại kế hoạch của hắn đều phải trả giá bằng cái chết.
Con người của hắn chính là như vậy, nếu như không phải hắn đang còn nể mặt Nhị Hoàng tử thì làm gì có chuyện hắn để yên cho những kẻ kia.
Nhị Hoàng tử có thể cảm nhận được sát khí trên người Lục Thiếu hoa, thêm vào đó là nhớ lại câu hắn vừa nói thì anh ta cũng hiểu được rằng Lục Thiếu Hoa là nể nặt mình mới chưa ra tay.
Người trong gia tộc đế vương thì thường không có tình cảm, thế nhưng Nhị Hoàng tử không không giống như vậy. Nếu như trước đây khi đang phải tranh giành ngôi vị thì anh ta có thể giết hại anh em của mình, thế nhưng giờ đây địa vị đã vững chắc, anh ta vẫn còn phải nghĩ đến tình thân.
Bỗng dưng Nhị Hoàng tử cảm thấy vô cùng biết ơn Lục Thiếu Hoa, anh ta gật đầu nói:
- Anh yên tâm, tôi sẽ không để họ làm loạn đâu, sau khi về nước tôi sẽ chỉnh đốn lại một lượt.
Lục Thiếu Hoa chưa bao giờ quên câu mà cha của Nhị Hoàng tử đã từng nói: “Không thể thiếu được căn cứ địa Hổ Gầm, nếu không thì Hoàng gia sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu là người khác thì có lẽ họ sẽ cảm thấy câu nói này chẳng có ý nghĩa gì, thế nhưng Nhị Hoàng tử thì khác. Sau khi lên kế vị thì anh ta là người hiểu rõ hơn ai hết, nếu không có sự bảo vệ của căn cứ Hổ Gầm thì Hoàng gia sẽ phải đối mặt với cái gì, vậy nên anh ta càng coi trọng tình hữu nghị với Lục Thiếu Hoa.
Chính vì vậy, nếu phải lựa chọn giữa Lục Thiếu Hoa và mấy người anh em cùng cha khác mẹ của mình thì Nhị Hoàng tử sẽ không do dự mà lựa chọn Lục Thiếu Hoa, tất nhiên đó chỉ là trong trường hợp xấu nhất khi những người anh em đó không chịu nghe theo lời khuyên của anh ta.
- Muốn thành việc lớn thì không thể câu nệ việc nhỏ, có đôi lúc buộc phải tàn nhẫn một chút. Thế nhưng tình thân thì cũng cần phải nương tay, không thể làm một kẻ vô tình. Còn nếu họ không nghe theo lời khuyên của ta thì xem như họ tự tìm đường chết thôi.
Lục Thiếu Hoa là một kẻ tàn nhẫn nhưng không phải là người vô tình.Chỉ cần không xúc phạm gì tới hắn thì hắn sẽ rất coi trọng tình cảm, còn nếu xúc phạm đến hắn thì không cần phải nói nữa.
- Yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết được chuyện này.
Nhị Hoàng tử gật đầu nói, không hề cảm thấy khó chịu vì Lục Thiếu Hoa lên giọng bề trên nói với anh ta.
-Được!
Lục Thiếu Hoa gật đầu sau đó lại khoát tay nói:
- Cứ như vậy đi. Tiếp theo đây thì phải chờ xem anh thế nào, căn cứ sẽ dôc sức ủng hộ anh.
- Tốt!
Nhị Hoàng tử ở lại Châu Phi thêm hai ngày nữa sau đó thì vui vẻ trở về Ả rập cùng đoàn tùy tùng.
Có một chuyện cần nhắc đến đó là, trong hai ngày cuối ở Châu Phi thì Nhị Hoàng tử đã rất nhiệt tình mà đi thăm quan khắp mọi nơi trong căn cứ địa, đến đâu cũng cười vui vẻ như bắt được báu vật.
Thực ra cũng không thể trách Nhị Hoàng tử, lúc mới đến Châu Phi thì anh ta đang có rất nhiều thứ phải lo lắng, mà đang lo lắng thì ai còn có lòng dạ nào mà đi thăm quan nữa. Giờ thì khác rồi, mọi chuyện đã được giải quyết, tâm trạng cũng sẽ tự nhiên mà vui vẻ lên thôi.
Đặc biệt là Nhị Hoàng tử đã phải dành ra hẳn một ngày để đi thăm quan đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm. Như vậy cũng không có gì lạ vì anh ta đã thỏa thuận với Lục Thiếu Hoa là sẽ tổ chức quân đội dưới hình thức một đoàn lính đánh thuê vậy nên phải quan sát kỹ để học hỏi chút kinh nghiệm.
Cuối cùng sau khi chào tạm biệt Lục Thiếu Hoa thì Nhị Hoàng tử vội vàng trở về Ảrập với hy vọng được nhanh chóng triển khai hành động. Thế nhưng hơn ai hết Nhị Hoàng tử hiểu rằng chuyện này không thể vội vàng cũng không thể sốt ruột được, dù sao thì trước mắt cũng đang còn rất nhiều chuyện cần giải quyết.