Đáp án là có, Lý Trạch Giai nhất định sẽ nói, nguyên nhân rất đơn giản, ngồi ở đây tất cả đâu phải là người ngoài, Lục Thiếu Hoa lại là cổ đông của Viễn thông Doanh Khoa, nói ra cũng để Lục Thiếu Hoa biết được tình hình của Viễn thông Doanh Khoa, nói không chừng biết đâu đấy có thể đưa ra chủ ý hay thay đổi được số phận của Viễn thông Doanh Khoa thì sao.
- Tình hình hiện tại của Viễn thông Doanh Khoa không lạc quan lắm, thoạt nhìn bên ngoài thì thấy ăn nên làm ra, nhưng thực chất bên trong chỉ là đống đổ nát!
Nói xong, ngưng lại trong phút chốc, Lý Trạch Giai tiếp lời:
- Tiểu Hoa, tập đoàn Phượng Hoàng thành lập đến giờ đã bao nhiêu năm rồi, có bao giờ gặp phải khó khăn gì chưa?
Lục Thiếu Hoa lắc lắc đầu, cười thản nhiên, nói:
- Không có, Tập đoàn Phượng Hoàng cho tới bây giờ vẫn chưa gặp khó khăn nào, ây, cho là có khó khăn thì cũng xử lý đâu vào đấy cả rồi.
- Ơ.
Lý Trạch Giai ơ lên một tiếng, nghĩ gì đó mới nói tiếp:
- Cậu cũng là cổ đông của Viễn thông Doanh Khoa, Viễn thông Doanh Khoa cũng có một phần của cậu, cậu xem có cách nào thay đổi cục diện hiện tại không?
Lục Thiếu Hoa lần nữa lại lắc đầu, nói:
- Tình hình Viễn thông Doanh Khoa tôi không hiểu rõ lắm, nhưng có thể khẳng định một điều, đó là vấn đề không xuất phát từ bản thân nó, cũng không phải vấn đề từ khâu quản lý, mà vấn đề xuất phát từ chỗ nhân viên.
Lý Trạch Giai có năng lực quản lý sao? Đáp án khẳng định là có, năng lực quản lý có, nguyên nhân không từ chỗ anh ta, bởi anh ta là con trai của Lý Gia Thành, Lý Gia Thành gây dựng nên một thực nghiệp Trường Giang to lớn như thế, năng lực quản lý dám khẳng định là có thừa, Lý Trạch Giai là con trai ông ta, tuy là triển khai hoạt động tư bản mới chính là sở trường trong tay anh ta, nhưng thủ pháp trong quản lý cũng tương tự không khác gì nhiều.
Vậy mà, lời Lục Thiếu Hoa nói ra lại có mâu thuẫn trong đó, nếu trong quản lý không có vấn đề cũng có nghĩa là nhân viên cũng không có vấn đề, nhưng Lục Thiếu Hoa lại nói ra một câu đầy mâu thuẫn, đây dường như không phải là phong cách của Lục Thiếu Hoa chút nào.
Lục Thiếu Hoa là người ra sao, hắn sao lại nói những lời vô bổ được chứ, giờ nói thì đã nói ra rồi, trong đó chắc chắn có cái lý của hắn
- Viễn thông Doanh Khoa trải qua bao nhiêu năm phát triển, đã trở thành một công ty lớn. Đặc biệt sau khi niêm yết trên thị trường New York, trị giá thị trường đã tăng lại càng tăng thêm, nhưng tình hình hiện tại không lạc quan chút nào, bên trong chắc chắn là có nguyên nhân của nó.
Ngưng lại tại đây, sau lại tiếp:
- Nói tới nói lui, đây vẫn là vấn đề từ nhân viên, nhân viên bước vào làm việc trong một công ty lớn, có được đồng lương cố định để nhận, cứ nghĩ rằng đây là nồi cơm Thạch Sanh, không có chí tiến thủ, không có cảm giác lo lắng, nghiệp vụ nhỏ thì có thể bàn bạc thương thảo được, nhưng nghiệp vụ lớn thì sao, không phải người nào cũng đều có năng lực.
Chưa hết, nói xong, ánh mắt Lục Thiếu Hoa lướt qua khuôn mặt của từng người một, nhìn thấy dáng vẻ họ đang chăm chú lắng nghe, Lục Thiếu Hoa không chút lưỡng lự, tiếp tục nói:
- Nhân viên không thiết tha tiến thủ, còn có một nguyên nhân căn bản nữa, đó chính là những người bất tài mà cổ đông bố trí vào công ty, bọn họ làm cản trở công ty phát triển cũng là một trong những gốc rễ của vấn đề.
Mỗi một công ty cổ phần đều gặp phải tình trạng như thế, người mà cổ đông bố trí vào công ty, mục đích họ vào công ty đều là vì theo dõi hướng đi của công ty, thường nằm trong ban quản lý lãnh đạo, đương nhiên, những người này cũng không thể nói bọn họ hoàn toàn đều là kẻ bất tài, nhưng Lục Thiếu Hoa có thể nói một cách chắc chắn rằng, đại bộ phận trong số họ đều là thế, họ ngồi vào những vị trí quan trọng trong công ty, nhưng năng lực thật sự thì rất có hạn.
Đúng vậy, đối tượng Lục Thiếu Hoa nói đến chính là bọn họ, những người mà những cổ đông bố trí vào công ty, do lúc đầu Lục Thiếu Hoa không nói rõ ràng, chỉ dùng từ nhân viên nói chung chung. Có điều, chỉ cần kết hợp thêm những lời nói lúc sau, tất cả đều sáng tỏ.
Tất cả những người ngồi ở đây không ai là kẻ ngốc cả, cha con nhà họ Hoắc càng là những người sáng suốt, thêm vào đó là tập đoàn Hoắc thị từng xảy ra vấn đề tương tự, chỉ là khi đó tình hình của Hoắc thị và tình hình của Viễn thông Doanh Khoa có chút khác biệt, vấn đề xảy ra của họ là người thân tín, chứ không phải người do cổ đông sắp xếp đưa vào. Nhưng về lý thì giống nhau cả, cho nên, ngay sau khi những lời của Lục Thiếu Hoa được nói ra không lâu sau đó, cha con Hoắc thị sớm đã đoán ra Lục Thiếu Hoa đang nói đến đối tượng nào.
Không phủ nhận, Lục Thiếu Hoa nói không sai chút nào, bất kể là Lý Gia Thành hay Lý Trạch Giai đều gật đầu đồng ý, Lý Trạch Giai còn cười chua chát, giơ giơ tay nói:
- Đúng vậy, chính là vấn đề này. Nhưng những tình huống này tôi không cách nào giải quyết được.
Lý Trạch Giai là chủ tịch của Viễn thông Doanh Khoa đúng là không sai, chiếm đại đa số cổ phần của Viễn thông Doanh Khoa, nhưng địa vị của anh ta cũng không phải là siêu nhiên, còn có một số đối tượng mà anh ta không thể quản lý được, đó cũng chính là một trong những vấn đề khó khăn lớn của anh ta.
Lý Trạch Giai thừa nhận, nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn chưa nói trọn lời, sau khi khoát khoát tay lại nói tiếp:
- Tình hình Viễn thông Doanh Khoa không chỉ có thế thôi, vấn đề anh ta gặp phải không chỉ có mỗi nhân viên, ây, đó chỉ là trực giác của tôi thôi, còn như có vấn đề gì khác nữa hay không, tôi cũng không rõ lắm.
Đích xác Lục Thiếu Hoa không biết là vấn đề gì, tuy nhiên hắn hoàn toàn có thể khẳng định, Viễn thông Doanh Khoa vẫn còn có vấn đề khác, chỉ là hắn không biết mà thôi.
Ngẫm lại cũng phải, Lục Thiếu Hoa tuy là cổ đông của Viễn thông Doanh Khoa, nhưng Lục Thiếu Hoa đến một số sự việc của Tập đoàn Phượng Hoàng còn không buồn quan tâm đến huống hồ gì là Viễn thông Doanh Khoa? Lục Thiếu Hoa đương nhiên là không làm sao quan tâm rồi, đó cũng là một trong những nguyên nhân hắn không biết.
Lục Thiếu Hoa lại nói đúng, bởi vì Lý Trạch Giai gật gật đầu, hai tay giơ ra, rất lúng túng, nói:
- Nguyên nhân rất nhiều, nói cũng nói không rõ, cho nên mới cảm thấy đau đầu đấy thôi.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười ha ha, tiếp sau là sắc mặt thay đổi, thay đổi có chút nghiêm túc, nói:
- Nói thật, những cái đó chỉ là việc nhỏ thôi, cũng là vấn đề trước mắt, ây, nói sao đây, lấy cách làm việc của tôi ra mà nói, đi một bước phải tính ba bước, phải nhìn xa một chút, này, tôi có thể nói rõ như vậy, không phải tôi tự mình khoe khoang, mà là muốn nói với mọi người, chúng ta cần phải hướng tầm mắt mình nhìn xa ra một chút, nghĩ đến những việc có khả năng xảy ra sau này.
Lục Thiếu Hoa chính là đang nhắc nhở, đang ám chỉ, còn như nhắc nhở vấn đề gì, ám thị vấn đề gì, Lục Thiếu Hoa không nói ra, để lại dấu chấm hỏi trong lòng mọi người, hồi hộp dõi theo.
- Về lâu về dài?
Lý Trạch Giai có chút suy ngẫm nhẹ giọng hỏi.
- Đúng, suy nghĩ xa một chút.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa không quên hành động nhìn quanh mọi người, nhìn những khuôn mặt mờ mịt trong đó có cả Hoắc Anh Đông, cười nhẹ nhàng, cũng không thèm úp mở nữa, nêu ra nói:
- Bây giờ đã là năm 1996 rồi, năm 1997 nhanh chóng cũng sẽ đến thôi.
Năm 97? Không một người Hồng Kông nào không biết con số 97 nói lên ý nghĩa gì, bao gồm cha con họ Lý và cha con họ Hoắc, họ đồng thời hiểu rõ ý nghĩa của con số đó nói lên điều gì.
Mang ý nghĩa ngày Hồng Kông được trả về, năm 1997, đây là việc cả thế giới đều biết đến, Hồng Kông vào ngày 1 tháng 7 năm 1997 sẽ được trả về cho Trung Quốc.
Qua sự nhắc nhở của Lục Thiếu Hoa, mọi người như được dọn thông thoáng đường tư duy, đặc biệt là Lý Trạch Giai, anh ta càng như bừng tỉnh ngộ, biểu hiện trở nên trầm tư hơn, vấn đề có tính thăm dò.
- Trả về? Viễn thông Doanh Khoa?
Lục Thiếu Hoa không nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu Lý Trạch Giai đoán không sai, suy cùng còn giải thích cho anh ta một hồi:
- Anh nghĩ xem, ngành nghề viễn thông vốn là một phần trong phòng vệ quân sự, còn anh chỉ là một doanh nhân, nghĩ thử thôi cũng đủ biết việc gì sẽ xảy ra rồi.
Đúng vậy, một doanh nhân, nắm trong tay việc kinh doanh trong lĩnh vực viễn thông này, chỉ có hai chọn lựa, thứ nhất khiến lãnh đạo bên trên cho rằng mình là người có thể tín nhiệm, sau đó vĩnh viễn luôn thuộc sở hữu trong tay mình, còn như chọn lựa thứ hai chính là bán đi, nhưng việc bán đi nói sao nghe dễ dàng quá, người mua cũng phải do lãnh đạo bên trên đồng ý mới được.
Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa thì khác, không nói đến việc hắn khoác trên người quân hàm trung tướng ra, còn có thân phận của một quan chức, một trong những điều quan trọng nhất chính là viễn thông Phượng Hoàng bên Thâm Quyến vốn là nhà nước cũng đã có cổ phần trong đó, nhìn vấn đề từ một góc độ nào đó mà nói, còn thuộc xí nghiệp bán quốc doanh nữa đấy chứ.
Lục Thiếu Hoa nói những lời này đúng là có ý đồ, từ trong biểu hiện của Lý Trạch Giai, Lục Thiếu Hoa phát hiện được một vấn đề, đó chính là Lý Trạch Giai có ý nghĩ muốn bán đi Viễn thông Doanh Khoa, cũng chính là điều mà Lục Thiếu Hoa nhìn ra được, mới nói ra câu như vậy.
Lý Trạch Giai chính xác là có ý nghĩ muốn bán đi Viễn thông Doanh Khoa, lại thêm sự nhắc nhở của Lục Thiếu Hoa, càng thêm ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Năm 97 chính là một ngọn lửa, còn những lời nói của Lục Thiếu Hoa giống như là việc châm ngòi cho ngọn lửa, khiến Lý Trạch Giai càng thêm quan tâm.
Lý Gia Thành cũng tương tự, ông cũng trở nên trầm tư, là cha của Lý Trạch Giai, Lý Gia Thành tất nhiên biết tình hình Doanh Khoa, bây giờ thông qua sự nhắc nhở của Lục Thiếu Hoa, thật sự bắt đầu có chút lo lắng, nhưng ông ta cuối cùng vẫn không phải là chủ tịch của Doanh Khoa, cũng không tiện nói gì, mấp máy đôi môi một chút, sau cùng vẫn im lặng không nói gì.
Lý Trạch Giai không như thế, anh ta rơi vào trạng thái ưu tư, gần mười phút trôi qua mà anh ta không nói gì cả, sắc mặc thay đổi bất thường, sau cùng như đã đưa ra được quyết định gì đó, lấy lại tinh thần, nhìn sang Lục Thiếu Hoa, hỏi:
- Cậu có hứng thú với Doanh Khoa không?
Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa biết, đi vào vấn đề chính rồi, dạo một vòng hết hơn nửa ngày, Lục Thiếu Hoa không phải là vì muốn mua lại Doanh Khoa sao? Bây giờ tốt rồi, Lý Trạch Giai cuối cùng cũng hỏi ra manh mối vấn đề, Lục Thiếu Hoa có thể chính thức đi vào vấn đề rồi.
- Có, không những có hứng thú, mà còn là rất hứng thú nữa.
Lục Thiếu Hoa thẳng thắn trả lời, cũng không thèm giấu diếm.
Lời của Lục Thiếu Hoa nói nói ra, khiến ánh mắt cha con Lý Trạch Giai và Lý Gia Thành cũng theo đó mà chớp liên tục, nhìn Lục Thiếu Hoa, dường như hiểu được chút gì đó, sau đó hai người nhìn nhau, dùng ánh mắt để trao đổi, sau cùng Lý Trạch Giai mở lời.
- Tôi muốn bán đi Viễn thông Doanh Khoa.
Một câu rất đơn giản, nói ra hết quyết định của Lý Trạch Giai.
Lục Thiếu Hoa không vội mở lời, trầm ngâm lúc lâu sau đó, mới khuyên:
- Doanh Khoa là tâm huyết của anh, anh chịu từ bỏ như thế sao?
Lục Thiếu Hoa rất muốn mua lại Doanh Khoa, nhưng đến lúc này, Lục Thiếu Hoa không thể không khuyên nhủ một câu, suy cho cùng thì Lý Trạch Giai đã vì Doanh Khoa mà bỏ ra rất nhiều, nói buông tay là buông tay, dường như có chút gì đó, ây, nên nói là Lục Thiếu Hoa cướp mất vậy yêu quý từ tay người khác.
- Không bán đi tôi còn có thể làm gì hơn? Bây giờ vấn đề của Doanh Khoa chồng chất ra đó, nếu sau khi đến năm 97, vấn đề dự kiến chắc sẽ còn nhiều hơn, hơn nữa nếu như đến lúc đó, tôi dự tính muốn bán cũng khó.
Lý Trạch Giai vô cùng bất đắc dĩ nói.
Lý Trạch Giai nói không sai chút nào cả, sau khi đến năm 97, muốn bán cũng khó.
- Ôi thôi, thật ra không phải chỉ có bán đi mới là con đường duy nhất, còn có một con đường khác có thể giải quyết tất cả các vấn đề.
Lục Thiếu Hoa ném ra một sự chọn lựa khác.
- Con đường nào?
Lý Trạch Giai gấp gáp hỏi dồn.
Thật ra làm người ai cũng thế, đặc biệt là Lý Gia Thành, càng cao khẩu khí hơn, mắt cũng không chớp nhìn Lục Thiếu Hoa, chờ đợi câu trả lời.