Còn Lục Thiếu Hoa thì nhất định phải trêu Lưu Minh Chương, thấy Lưu Minh Chương gấp gáp như vậy, trong lòng Lục Thiếu Hoa thấy rất buồn cười, cố tình không nhanh chóng nói ra, khiến Lưu Minh Chương càng bồn chồn.
Thấy Lục Thiếu Hoa không trả lời cũng không từ chối, Lưu Minh Chương càng thêm sốt ruột, chỉ có thể thúc giục lần nữa:
- Rốt cuộc là đi được hay không?
Lục Thiếu Hoa thấy Lưu Minh Chương lúc này vẽ nên hình ảnh chân thật của một người đang mong chờ thì sẽ thấy gấp gáp, lắc đầu nói:
- Bây giờ chưa được, chưa đúng lúc.
Theo trí nhớ, nguy cơ tài chính ở Mexico là giữa tháng 12 năm 1994, giờ còn chưa đến tháng bảy, nói cách khác, còn thời gian đến năm tháng, cho dù phải sắp xếp trước cũng không cần sớm như vậy. Năm tháng nữa, cho nên Lục Thiếu Hoa không đồng ý cho Lưu Minh Chương đi Mexico ngay lúc này
Nhưng nói đi còn phải nói lại, nếu Lục Thiếu Hoa không đồng ý cho Lưu Minh Chương đi Mexico, sao lại đem mục tiêu Mexico của mình nói ra?
Lưu Minh Chương khó hiểu, cảm thấy rất khó hiểu. Theo như lúc trước, lúc Lục Thiếu Hoa nói là có hành động thì gần đến lúc có thể hành động, nhưng lần này sao lại như vậy? Lục Thiếu Hoa vẫn nói là quá sớm, điều này làm Lưu Minh Chương rất khó hiểu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Lục Thiếu Hoa làm việc luôn kỳ lạ, thái độ khác thường cũng là bình thường thôi.
Nghĩ thông suốt được điều này, Lưu inh Chương cũng tỉnh táo lại, anh ta biết có thể Lục Thiếu Hoa còn chưa nói hết, cũng im lặng, nhìn Lục Thiếu Hoa chờ mong hắn nói.
Lục Thiếu Hoa cũng không để Lưu Minh Chương chờ lâu, không lâu sau hắn lên tiếng:
- Hiện tại công ty đang cầntài chính, cho dù chúng ta có hành động lớn cũng không thể điều động nhiều vốn ra ngoài để ứng phó với nguy cơ tài chính. Cho nên tôi nói với anh mục tiêu hành động để anh có thời gian tập trung vốn.
Lưu Minh Chương nắm trong tay toàn bộ tài chính của tập đoàn Phượng Hoàng, thu chi gì cũng phải qua tay anh ta, việc điều động tài chính cũng phải có sự đồng ý của anh ta, mà điều động nhiều tiền để tham dự cuộc chiến nguy cơ tài chính phải do Lưu Minh Chương điều động.
Nhưng vấn đề hiện tại là tài chính của tập đoàn Phượng Hoàng đang căng thẳng, trong thời gian ngắn không thể thu hồi được nhiều tiền, chỉ có thể từ từ tích lũy, đến lúc đó mới có thể bỏ vốn ra được.
Đây là mục đích của Lục Thiếu Hoa, tích lũy tài chính, chuẩn bị tất cả cho tốt, chờ mệnh lệnh của mình.
- Được.
Lưu Minh Chương cuối cùng cũng đã hiểu rõ, gật đầu hỏi:
- Lần này cần điều động bao nhiêu tiền?
Không có số liệu, cũng không có kế hoạch gì, Lưu Minh Chương không biết cần bao nhiêu tiền để tham gia cuộc chiến nguy cơ tái chính này, chỉ có thể hỏi Lục Thiếu Hoa.
Còn Lục Thiếu Hoa, hắn chì như cái thùng nước, cũng không hiểu rõ vấn đề tài chính lắm, nên không thể có câu trả lời. Nhưng ngược lại, có thể khẳng định, nguy cơ tài chính lần này không kém hơn khủng hoảng chứng khoán ở Nhật Bản năm 1989, có thể sẽ cần rất nhiều tiền. Đương nhiên Mexico không thể so sánh với Nhật Bản được, cho dù Mexico có phát sinh nguy cơ tài chính cũng không làm cho Lục Thiếu Hoa kiếm được nhiều tiền như Nhật Bản được
- Thế này vậy, anh có thể đi vay tiền. Cho dù bao nhiêu thì cũng phải thế chấp, đồng thời lúc vay tiền không làm ảnh hưởng đến vận hành bình thường của tập đoàn Phượng Hoàng.
Vì một nguy cơ tài chính mà ảnh hưởng đến tập đoàn Phượng Hoàng thì không đáng. Nếu phải chọn một trong hai thì Lục Thiếu Hoa chịn bỏ qua tham gia nguy cơ tài chính, lựa chọn bước phát triển ổn định cho tập đoàn Phượng Hoàng.
- Việc này tôi rõ rồi.
Cho dù Lục Thiếu Hoa không dặn dò, Lưu Minh Chương cũng biết nên làm thế nào. Trình tự đi vay tiền cũng rất khó khăn, mà còn chập chạp nữa, khiến Lưu Minh Chương không nén nổi lo lắng:
- Nếu nói như vậy, đi vay tiền cũng không phải là cách hay nhất.
Lục Thiếu Hoa gật gù, không nóng vội lên tiếng, suy nghĩ một chút mới hỏi:
- Bốn tháng, trong thời gian bốn tháng anh có thể vay được bao nhiêu tiền?
- Bốn tháng sao?
Lưu Minh Chương hỏi xong một câu cũng chìm vào suy nghĩ, thầm tính toán một lúc rồi nói:
- Nếu bán bớt một ít cổ phiếu mà lãnh đạo đang nắm giữ, ý tôi là thanh khoản toàn bộ ba chi nhánh thuộc tài chính Phượng Hoàng, đại khái có thể vay khoảng 25 đến 30 tỷ đô la Mỹ.
Ba chi nhánh của tài chính Phượng Hoàng gồm có Lưu Minh Chương nắm một, trực diện tài chính Phượng Hoàng, Lý Vân Thanh một, còn có Lý Tông Ân nắm một ở nước ngoài.
Lục Thiếu Hoa lặng lẽ, ngón trỏ gõ nhịp trên bàn làm việc, âm thần suy xét, nói:
- Anh đem hết cổ phiếu trong tay bán đi, Tông Ân cũng vậy, còn cổ phiếu Hong Kong mà Vân Thanh giữ cũng bán một phần đi.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa còn cảm thấy lo lắng, nhấn mạnh một lần nữa:
- Bên Hong Kong bán đi một ít cổ phiếu của các công ty hạng hai hạng ba, còn các công ty hạng nhất niêm yết trên thị trường thì không được đụng tới, phải giữ lại.
Công ty tài chính Phượng Hoàng kinh doanh nhiều năm như vậy, thật khó khăn mới mua được số cổ phiếu đó. Lục Thiếu Hoa không muốn công sức bao năm thành tro bụi, cho đến khi không cần thiết phải bỏ, thì Lục Thiếu Hoa sẽ không bỏ những công ty hạng nhất niêm yết trên thị trường này.
- Được, tôi hiểu rồi.
Lưu Minh Chương gật đầu nói.
- À, còn nữa, đúng vào thời điểm ra tay, nên khiêm tốn một chút, chầm chậm thôi, không cần khiến cho thị trường khủng hoảng, bằng không thị trường chứng khoán Hong Kong sẽ đi đến cảnh “ngày thứ hai đen tối”, sẽ không hay lắm.
Lục Thiếu Hoa dặn dò.
- Cậu yên tâm đi, bốn tháng đủ rồi, chầm chậm một chút, thị trường Hong Kong đang rất nóng, không xuống được đâu.
Lưu Minh Chương rất tin tưởng cam đoan.
- Ừ, vậy việc này anh và Vân Thanh bàn bạc giải quyết đi.
Lục Thiếu Hoa khoát tay nói, lại bổ sung thêm:
- Để Tông Ân qua bên đó ra tay trước đi, xong hết thì gọi nhau hỗ trợ. Nhiều người làm cho tốt, không sợ mắc lỗi.
Lục Thiếu Hoa là người Trung Quốc, Hong Kong là một phần của Trung Quốc, Lục Thiếu Hoa tuy chưa nói đến yêu nước nhưng cũng không phải chỉ lo cho mình, mà sự ổn định của thị trường chứng khoán Hong Kong là rất lớn, xem ra chưa có một tia sai lầm nào.
Có lẽ có người sẽ thắc mắc, Tài chính Phượng Hoàng chỉ là một công ty, nó bán tháo cổ phiếu thì sẽ ảnh hưởng toàn bộ thị trường chứng khoán Hong Kong sao?
Nếu để Lục Thiếu Hoa trả lời câu hỏi này, nhất định hắn sẽ nói nguyên nhân rất đơn giản. Tài chính Phượng Hoàng đầu tư vốn vào thị trường chứng khoán Hong Kong không ít hơn năm tỷ đô la Mỹ, nếu đột nhiên điều động một phần của năm tỷ đô la Mỹ đó, như vậy thị trường chứng khoán Hong Kong tất nhiên hoàn toàn có thể sụt giá.
- Ừ, bên kia Tông Ân phải rất nhanh. Không cần e dè gì, trong vòng một ngày bán hết ra ngoài cũng được, để anh ta nhanh đến hỗ trợ cũng không có vấn đề gì.
Lúc Lưu Minh Chương trả lời Lục Thiếu Hoa cũng không quên giải thích một chút then chốt trong đó.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật đầu đáp trả, lại nói:
- Còn anh ở bên này, sau khi ra tay toàn bộ thì làm cùng cũng được, nhưng không thể làm đường dài, chọn cái nào cung không đủ cầu thì làm, sắp xếp thời gian hợp lý một chút, đừng kéo dài chuyện vay tiền.
Thời gian còn bốn tháng, trong bốn tháng này, Lục Thiếu Hoa không ngại kiếm thêm tiền mà co lại toàn bộ hoạt động của tài chính Phượng Hoàng, chính là tạm dừng việc kiếm tiền, nên Lục Thiếu Hoa mới dặn dò một câu.
- Không thành vấn đề, thời gian bốn tháng cũng có thể làm được vài vụ.
Lưu Minh Chương cười nói.
- Vậy thì tốt.
Lục Thiếu Hoa cũng thản nhiên cười, nói thêm:
- Vay bao nhiêu tiền nhớ định kỳ báo cho tôi biết, à, còn chú ý đến Mexico một chút, nếu bắt buộc, anh thử tính xem có thể chịu đựng cực điểm tài chính của chúng ta không.
Tập đoàn Phượng Hoàng đang thiếu tiền, Thâm Quyến lại càng thiếu tiền hơn, còn mấy dự án chờ Lục Thiếu Hoa rót thêm tiền. Lục Tiếu Hoa cũng làm liều mang tất cả hy vọng đặt vào nguy cơ tài chính ở Mexico, muốn dùng mọi biện pháp để kiếm được số tiền lớn nhất. Lục Thiếu Hoa không tỏ vẻ gì, nhưng từ giọng điệu Lưu Minh Chương có thể nghe thấy Lục Thiếu Hoa muốn được ăn cả, ngả về không, nên gật đầu thật mạnh.
- Tôi sẽ.
- Tốt lắm, xem anh kìa.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa cũng thả lỏng, day day trán, nói sang chuyện khác, chuyện cuộc sống hàng ngày,
- Con anh thế nào rồi?
- Ha ha…
Nói đến đứa con của mình, bộ dạng của Lưu Minh Chương, phó Tổng giám đốc điều hành Tập đoàn Phượng Hoàng, trên nét mặt tràn đầy yêu thương và hài lòng, cười nói:
- Thằng nhóc đó giống tôi, thông minh lắm. Có thể nói 100% gien di truyền của chúng tôi đều tuyệt mỹ.
- Thôi đi anh, ngay cả gien của anh cũng tuyệt mỹ hả?
Lục Thiếu Hoa không nén nổi khinh bỉ Lưu Minh Chương một phen. Lại nói tiếp:
- Lần trước tôi nghe bà xã anh nói, đứa con của anh cũng di truyền của cô ấy 100%. Nếu tính ra, di truyền lên đứa con anh đến 200%. Ủa, vậy không phải quái vật sao?
- Thôi, thôi.
Lưu Minh Chương cũng không cư xử với Lục Thiếu Hoa như ông chủ của anh ta, đặc biệt là nói xấu con của mình, cho dù là Lục Thiếu Hoa anh ta cũng không nể tình. Nhưng anh ta cũng không dám nói đến chuyện gien nữa, bởi vì phương diện này có dính líu đến vợ anh ta, nếu Lục Thiếu Hoa mang chuện này nói với cô ấy, anh ta sẽ thê thảm. Mắt đảo một vòng, chuyển sang chuyện khác:
- Con tôi cũng sắp hai tuổi rồi. Ông chủ lớn như cậu không cho nói quà tặng hay bao lì xì sao?
“Xảo trá, lại xảo trá” Lục Thiếu Hoa không nhịn nổi liếc Lưu Minh Chương đến trắng cả mắt, nói:
- Này. Lúc con anh đầy tháng, tôi đã đưa qua một bao lì xì, còn nói không có hả?
- Có chuyện này sao?
Lưu Minh Chương giả ngu hỏi.
Năm đó, lúc con anh ta đầy tháng, mọi người đi nhiều lắm, tiền lì xì thu được cũng rất nhiều, đến nỗi không nhận ra bao lì xì nào là của ai đưa. Còn Lục Thiếu Hoa có đưa hay không, Lưu Minh Chương nhớ rất rõ ràng, chẳng qua anh ta xảo trá, không tiếc dùng chiêu giả ngu này.
- Cút đi, đồ quỷ, khẩn trương làm việc đi.
Lục Thiếu Hoa thật sự không nhìn nổi, chỉ có thể dùng phương pháp cực đoan là đuổi Lưu Minh Chương ra ngoài.