Còn trong khủng hoảng tài chính Mexico lần này, Lục Thiếu Hoa bị thiếu vốn, chỉ có thể bán tháo số cổ phiếu ngắn hạn kia, dốc toàn bộ tiền vốn để tham chiến vào khủng hoảng kinh tế, nhưng kết quả là Tập đoàn Phượng Hoàng bị tiêu tán hết toàn bộ cổ phiếu ngắn hạn, chỉ giữ lại những cổ phiếu của mười mấy công ty có vẻ khả quan đã được niêm yết trên thị trường.
Lúc cao điểm, số tiền vốn đầu tư của tập đoàn Phượng Hoàng chiếm 60% các công ty công ty niêm yết cổ phiếu ở Hồng Kông, Lục Thiếu Hoa vừa rút vốn, ngay lập tức số cổ phiếu giảm xuống còn 20%, khiến việc kinh doanh cũng giảm đáng kể, nhưng cũng không có nghĩa là Tập đoàn Phượng Hoàng rời bỏ thị trường chứng khoán Hồng Kông, mà chỉ là tạm thời rút vốn mà thôi.
Đúng thế, chỉ là tạm thời mà thôi, Lục Thiếu Hoa lúc đó đang thiếu hụt vốn nên mới phải đưa ra quyết định như vậy mà thôi, hiện giờ số tiền đầu tư sắp quay lại rồi, nhất định phải đầu tư lại một lần nữa, chỉ có điều Lục Thiếu Hoa không muốn cùng một lúc đầu tư cả dài hạn lẫn ngắn hạn như lần trước.
- Đợi mấy người Minh Chương trở về, sẽ đầu tư lại lần nữa, nhưng lần này chỉ đầu tư dài hạn mà thôi, mục tiêu là đầu tư dài hạn vào các công ty hàng đầu ngay từ đầu, không đầu tư ngắn hạn nữa.
- Không đầu tư ngắn hạn nữa ư?
Lý Vân Thanh nhíu mày hỏi
- Ừ, chỉ đầu tư dài hạn, không đầu tư ngắn hạn nữa, tăng cường thu mua cổ phiếu của mười mấy công ty.
Lục Thiếu Hoa gật đầu nói.
- Nếu như vậy, thì việc kinh doanh của công ty tài chính Phượng Hoàng sẽ giảm đi nhiều, có thể ảnh hưởng tới lợi nhuận của Phượng Hoàng không?
Lý Vân Thanh lo lắng hỏi.
Tập đoàn Phượng Hoàng đang hoạt động ở Hồng Kông, mỗi năm thu được khoản lợi nhuận khổng lồ, chiếm 30% tổng doanh thu của tập đoàn Phượng Hoàng, bây giờ Lục Thiếu Hoa muốn dừng đầu tư ngắn hạn, như thế đối với tập đoàn Phượng Hoàng mà nói sẽ là một tổn thất rất lớn.
Lục Thiếu Hoa sao lại không biết điểm này, chỉ có điều trong mấy năm phát triển liên tục, Tập đoàn Phượng Hoàng đã phình rộng ra, không thể cứ tiếp tục khuếch trương, cũng có nghĩa là không đầu tư thật lớn, mà lợi nhuận hàng năm của công ty ô tô Phượng Hoàng và công ty thiết bị điện Phượng Hoàng đã đủ để duy trì hoạt động bình thường rồi.
Không mở rộng thêm nữa, chỉ đầu tư vào những lĩnh vực đã có sẵn, hoạt động bình thường cũng sẽ không có vấn đề gì cả, thêm nữa sau khi cuộc khủng hoảng tài chính Mexico này kết thúc sẽ đem lại một khoản vốn khả quan hơn, Tập đoàn Phượng Hoàng trong vài năm tới, sẽ không gặp bất cứ khó khăn gì về tài chính.
Cũng chính vì như thế, mà Lục Thiếu Hoa mới quyết định không đầu tư ngắn hạn nữa, mà chuyển sang mục tiêu khác.
- Không ảnh hưởng gì cả.
Lục Thiếu Hoa khẳng định một câu, sau đó nói tiếp:
- Tôi không đầu tư ngắn hạn nữa, chính là muốn anh tập trung toàn bộ sức lực vào đối phó với chuyện đầu tư vào các tập đoàn nước ngoài.
Dừng lại một chút, Lục Thiếu Hoa cũng không đợi Lý Vân Thanh nói, mà lại tiếp tục nói luôn:
- Anh còn nhớ năm 89 tôi bảo anh sang Mỹ không?
- Nhớ chứ, làm sao mà không nhớ được.
Lý Vân Thanh nhìn Lục Thiếu Hoa một cách kì lạ nói.
Cũng năm 89, cuộc khủng hoảng thị trường cổ phiếu Nhật Bản chấm dứt, Lý Vân Thanh được Lục Thiếu Hoa phái đi Mỹ để mua lại cổ phần của mấy công ty, đến bây giờ cũng đã năm năm trôi qua rồi, nhưng Lý Vân Thanh vẫn còn nhớ như in.
Kí ức đó vẫn như còn mới là vì lúc đó anh ta mới vào Tập đoàn Phượng Hoàng chưa lâu, cũng không hiểu nhiều về Lục Thiếu Hoa, những hành động lúc đó của Lục Thiếu Hoa cũng có chút khó hiểu, nhưng đã năm năm rồi, anh ta hoàn toàn có thể hiểu được những hành động của Lục Thiếu Hoa.
Microsoft, IBM, Dell, Cisco, Apple, Pepsi, Coca Cola, MacDonald là những công ty phát triển rất nhanh, Lục Thiếu Hoa đều có trong tay cổ phiếu của họ, cũng chính lúc ấy, Lục Thiếu Hoa đưa cho Lý Vân Thanh toàn bộ danh sách đó, bây giờ tám công ty đó đã phát triển thêm mấy chục lần, đương nhiên là giá trị cổ phần của nó cũng tăng lên rất khủng khiếp.
Nói khó nghe một chút, cho dù Lục Thiếu Hoa hiện giờ không phải là chủ sở hữu của Tập đoàn Phượng Hoàng, mà chỉ là một người vô công rồi nghề, chỉ cần dùng số cổ phần của tám công ty kia, cũng đủ để hắn tiêu pha cả đời, sống một cuộc sống giàu sang.
- Đúng thế
Lục Thiếu Hoa đáp, sau đó mới nói:
- Sau này anh nên tập trung toàn bộ sức lực vào các công ty đó, không đầu tư ngắn hạn nữa, mà thay vào đó là chuyển hướng sang mấy người họ, tăng cường mua cổ phần của họ.
Một lúc sau, Lục Thiếu Hoa lại cảm thấy không yên tâm, dặn dò thêm một câu:
- Nên dùng cách mà trước đây đã dùng để thu mua thêm cổ phần của bọn họ, sử dụng công ty nước ngoài để mua, phải phân ra, nếu cần thiết có thể đăng kí thành mười mấy hai mươi công ty nước ngoài để mua.
Nước Mỹ giàu có chính là nhờ vào mấy công ty lớn đó, tốc độ tăng trưởng nhanh chóng của họ Lục Thiếu Hoa hiểu rất rõ, mặc dù giá cổ phiếu của mấy mấy công ty đó bây giờ tương đối cao, nhưng đối với Lục Thiếu Hoa mà nói, đó chỉ là một số tiền nhỏ mà thôi, hắn có thể lấy ra mấy chục tỷ đô la Mỹ là có thể mua được rất nhiều cổ phiếu của mấy công ty đó rồi.
- Tôi hiểu rồi.
Lý Vân Thanh gật đầu, nói một câu, sau đó mới hỏi:
- Lần này cần chuẩn bị một số tiền lớn để thu mua đúng không?
- Theo như tính toán trước mắt, cứ rút ra hai mươi tỷ đô la Mỹ.
Lục Thiếu Hoa nói ra con số xuất hiện trước mắt mình, con số này chính là con số mà không lâu trước đây Lục Thiếu Hoa đã xác định.
Nếu như dùng hai mươi tỷ đô la Mỹ để thu mua cổ phần của một công ty thì quả là rất nhiều, nhưng nếu mua của tám công ty, thì cũng không đáng là bao nhiêu, nhưng không quan trọng, Lục Thiếu Hoa cũng không định thu mua quá nhiều, muốn mua nhiều cũng không được, như thế chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, sẽ bị mấy người họ phát hiện.
Còn nữa, nếu thu mua được số cổ phần trị giá hai mươi tỷ đô la Mỹ rồi, nếu không có vấn đề gì xảy ra, Lục Thiếu Hoa có thể làm tăng số tiền đó lên, lúc đó lật ngược lại tình thế là điều không khó.
- Ừ
Lý Vân Thanh dường như hiểu được Lục Thiếu Hoa không muốn thu mua quá nhiều cổ phiếu, gật đầu, sau đó mới hỏi tiếp:
- Thế còn bên Nhật Bản thì sao? Bên Nhật Bản đã thu mua xong cổ phiếu của mấy công ty tốt rồi, là do Tông Ân ra mặt thu mua, hiện giờ đang nằm trong tay tôi, bên đó có cần mua nữa không?
Lục Thiếu Hoa không trả lời, chỉ thản nhiên cười, cười một cách rất xảo quyệt nói:
- Bên Nhật Bản cũng vậy, cũng nên thu mua, không chỉ là cần thu mua, mà là cần mua với số lượng lớn, tôi chuẩn bị rút ra mười tỷ đô la Mỹ để làm vốn.
Nhật Bản và Mỹ không giống nhau, bên Mỹ đầu tư vào tám công ty, còn ở Nhật Bản chỉ đầu tư vào năm công ty, đó là công ty ô tô Toyota, công ty ô tô Honda, Hitachi, Sony, Matsushita. Năm công ty so với tám công ty, số tiền vốn định bỏ ra lại chỉ kém mười tỷ đô la Mỹ, tỉ lệ số tiền là 20: 10, có thể thấy Lục Thiếu Hoa coi trọng các công ty ở Nhật Bản như thế nào.
Nhìn sắc mặt Lục Thiếu Hoa, hình như Lý Vân Thanh cũng nhận thức được điều đó, khi đã hiểu ra rồi, anh ta gật đầu thật mạnh, như muốn nói với Lục Thiếu Hoa rằng anh ta có thể làm tốt công việc được giao này.
Qua vẻ mặt và hành động của Lý Vân Thanh , Lục Thiếu Hoa hiểu ý của anh ta, rất hài lòng gật đầu, sau đó mới nói:
- Ngoài ra không còn việc gì nữa, những gì tôi nói phía trước hãy chuẩn bị cho tốt, mấy hôm nữa mấy người nhóm Minh Chương sẽ về.
- Tôi biết rồi.
Lý Vân Thanh thực ra đã muốn đi rồi, nhưng ngẫm nghĩ một lát, anh ta lại thôi, ngồi nguyên chỗ cũ, trầm ngâm nói:
- Tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta quy mô rất lớn rồi, có nên xem xét đến vấn đề niêm yết ra thị trường không?
Quy mô Tập đoàn Phượng Hoàng rất lớn, lớn hơn rất nhiều so với những gì người ta nhìn vào, nhưng cho đến tận bây giờ, Tập đoàn Phượng Hoang vẫn không niêm yết trên thị trường, thậm chí một công ty con cũng không niêm yết, điều đó làm Lý Vân Thanh thật sự không hiểu được, anh ta không rõ vì sao Lục Thiếu Hoa lại từ chối cơ hội để đưa tập đoàn Phượng Hoàng tiến thêm một bước.
Ở Hồng Kông, Tập đoàn Phượng Hoàng là một tập đoàn rất lớn, nếu nói nó đứng thứ hai, thì không tập đoàn nào dám nói là đứng thứ nhất cả, giả dụ, Tập đoàn Phượng Hoàng niêm yết ở thị trường Hồng Kông, thì hoàn toàn có thể đoán được kết quả sẽ như thế nào, khẳng định sẽ làm nóng cả thị trường, như vậy có nghĩa về mặt tài chính sẽ rất thành công, chắc chắn tập đoàn Phượng Hoàng có thể tiến thêm được một bước, vậy tại sao Lục Thiếu Hoa lại bỏ lỡ cơ hội này? Lý Vân Thanh thật sự không thể hiểu được.
Lý Vân Thanh không hiểu được, nhưng Lục Thiếu Hoa lại tính toán rất rõ ràng kế hoạch của mình, thở dài, rồi giải thích:
- Niêm yết lên thị trường có thể làm Tập đoàn tiến thêm được một bước, nhưng để làm gì cơ chứ? Tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta thiếu tiền sao? Đáp án đã rất rõ ràng rồi, Tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta không hề thiếu tiền, công thương nghiệp đều phát triển rất nhanh, thế chúng ta còn cần niêm yết ra thị trường làm gì nữa?
Lục Thiếu Hoa dừng lại một chút rồi tiếp tục nói tiếp:
- Tập đoàn Phượng Hoàng của chúng ta như cây đại thụ, bây giờ không biết bao nhiêu cặp mắt đang dòm ngó chúng ta, những người ghen tị với chúng ta cũng không ít, nếu Tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta niêm yết lên thị trường, có thể những người ghen tị với chúng ta sẽ tìm cách đối phó với chúng ta.
Phát triển công thương nghiệp không cần niêm yết trên thị trường, chính là dự định của Lục Thiếu Hoa, không niêm yết lên thị trường mặc dù cũng tạo ra kẻ thù, nhưng chỉ là kẻ thù cùng ngành mà thôi, không có quá nhiều, nhưng nếu niêm yết ra thị trường thì lại không như vậy, kẻ thù sẽ tăng lên, thủ đoạn đối phó với tập đoàn Phượng Hoàng sẽ tăng lên, có thể gây trở ngại cho Tập đoàn trên thị trường chứng khoán.
Còn một điều rất quan trọng nữa, đó chính là Tập đoàn Phượng Hoàng phát triển được như ngày hôm nay đã gặp phải biết bao khó khăn, niêm yết lên thị trường là điều không cần thiết. Đương nhiên cũng không phải là Lục Thiếu Hoa không muốn niêm yết, mà bây giờ chưa phải lúc thích hợp.
Nghe vậy, Lý Vân Thanh như hiểu hết mọi dự định của Lục Thiếu Hoa, gật gật đầu, nói thêm với Lục Thiếu Hoa vài câu nữa mới rời khỏi văn phòng của Lục Thiếu Hoa để trở về phòng làm việc của mình.
Lý Vân Thanh đi khỏi, Lục Thiếu Hoa cũng không nán lại văn phòng lâu, hắn cũng rời khỏi tòa nhà của Tập đoàn Phượng Hoàng, để vể biệt thự của mình.
Mấy ngày sau đó, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ ở lại trong biệt thự của mình, liền ba ngày, ba ngày sau, khi Lục Hiểu Nhàn cuối cùng cũng xong việc và có thể rời khỏi Hồng Kông, Lục Thiếu Hoa mới ra khỏi cửa, đến Tập đoàn Phượng Hoàng nói với Tần Tịch Thần vài điều, sau đó điều Luc Hiểu Nhàn về Thẩm Quyến, rồi hắn lại quay về nhà.
Ba ngày trôi qua, như vậy Lục Thiếu Hoa cũng đã trở về Hồ ng Kông được một tuần rồi. Sáng sớm, rốt cục, Lục Thiếu Hoa cũng nhận được tin tức của Minh Chương và Lý Tông Ân. Vì thế nên ngay lập tức đến Tập đoàn Phượng Hoàng, muốn biết kết quả cuối cùng của cuộc khủng hoảng tài chính Mexico, lần này Lục Thiếu Hoa mang đi năm mươi tám tỷ sáu trăm triệu đô la Mỹ làm vốn, vậy rút cuộc kiếm lại được nhiều hay ít?