- Tiểu Hoa! Hiện tại những kẻ đầu cơ đều hạ, chỉ có chúng ta là tăng, anh khẳng định những kẻ đầu cơ mua rẻ là không xem trọng thị trường chứng khoán Nhật Bản, cho nên mới hạ giá.
Nói đến đây Lưu Minh Chương ngừng lại, thoáng nhìn qua Lục Thiếu Hoa xem có phản ứng gì không, thấy hắn không có phản ứng, ngồi im như tượng, bộ dạng vẫn đang nghe, y mới tiếp tục nói:
- Anh thấy, hiện tại thị trường chứng khoán đã tăng tới một điểm cực hạn, nếu tình hình này cứ tiếp tục, khả năng sẽ lại tụt.
- Nói tiếp đi.
Lục Thiếu Hoa vẫy tay ra hiệu hắn đang nghe.
- Ừ! Em xem, sau khi những kẻ đầu cơ tài chính thanh khoản, thị trường liền giảm đến hai ngày, tới hôm nay lại tăng ngược trở lại, chỉ số Nikeei lại tăng 2.3%, hơn nữa hai sở giao dịch chứng khoán anh cũng vừa gọi điện hỏi qua, chỗ bọn họ cũng xuất hiện tình huống tương tự.
Nói một mạch, Lưu Minh Chương ngừng lại, thở hổn hển rồi mới nói tiếp:
- Tình huống này xuất hiện, hẳn là còn một ngân hàng lớn hơn đứng sau.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với cách nói của Lưu Minh Chương. Theo lẽ thường, mọi người đều cho rằng sau lưng có một ngân hàng lớn hơn nữa đang dở trò, bởi vì những kẻ đầu cơ tài chính quốc tế tung ra một lượng lớn, lại chỉ khiến thị trường chứng khoán hạ nhiệt hai ngày, vả lại mức độ giảm cũng không lớn, cho nên có lý do để tin rằng còn một ngân hàng lớn hơn nữa.
Lục Thiếu Hoa cũng không phủ nhận là không có ngân hàng lớn hơn, bởi vì hắn cũng không dám khẳng định là có hay không, tuy nhiên có hay không đối với hắn mà nói cũng không quan trọng. Hắn hành động chỉ biết rằng một tuần kế tiếp, thị trường chứng khoán sẽ lại dâng lên.
Lục Thiếu Hoa cũng không chú ý đến số liệu cổ phiếu, hắn chỉ chú ý đến chỉ số Nikeei, bởi vì hắn biết chỉ cần chỉ số Nikeei tăng lên, mấy chục loại cổ phiếu khác cũng sẽ tăng, theo xu thế nước lên thì thuyền lên, mà chỉ số Nikeei hạ, chỉ khi hạ quá thấp thì mới ảnh hưởng đến các loại cổ phiếu kia.
- Ha ha, anh Minh Chương, anh phân tích đúng là rất có lý lẽ, nhưng em nghĩ, một tuần kế tiếp thị trường chứng khoán nhất định sẽ lại tăng, điều đó anh hoàn toàn có thể yên tâm.
Lục Thiếu Hoa đứng lên, vỗ vai Minh Chương.
- Chúng ta chỉ cần tiếp tục kiên trì thêm một tuần, sau một tuần thì bắt đầu thanh khoản đi, cho nên tinh lực của anh nên để dành cho tuần sau, không cần lo lắng chuyện mấy ngày hôm nay.
Lục Thiếu Hoa bất đắc dĩ phải đem chính xác ngày thanh khoản nói cho Lưu Minh Chương, bằng không cả ngày nghe y khuyên thanh khoản, lâu dài cũng không phải là biện pháp.
“ …Còn muốn chờ một tuần nữa?” Lưu Minh Chương trán nhăn thành một dàn, vốn tưởng rằng hôm nay nói như vậy có thể thay đổi tính toán của Lục Thiếu Hoa, nhưng thật sự, y lại một lần nữa thất bại, có thể nói là bái phục Lục Thiếu Hoa.
- Thị trường chứng khoán mỗi phút mỗi giây đều có thay đổi, một tuần có phải quá dài không?
- Ha ha! Anh xem tính tình anh, bình thường cũng không điềm đạm, chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên.
Lục Thiếu Hoa cười ha hả nói.
Bị Lục Thiếu Hoa nói như vậy, Lưu Minh Chương mới để ý khoảng thời gian gần đây quả thật y có chút thấp thỏm. Tuy nhiên chẳng qua là lúc này tình hình thực tế tại Nhật Bản khiến y lo lắng, tưởng tượng đến cảnh Lục Thiếu Hoa lưng mang nợ hơn mười tỷ đôla, Lưu Minh Chương ước gì Lục Thiếu Hoa khẩn trương thanh khoản đi, lấy lại tiền vẫn hơn.
- Tốt lắm, chuyện khác không cần phải nói, chỉ chờ em nói xử lý thôi. Còn nữa, chuyện một tuần sau thanh khoản anh cũng đừng nói ra ngoài, một mình anh biết là được.
Lục Thiếu Hoa vẻ mặt nghiêm túc nói.
Nếu đem tin tức nói ra ngoài, không chừng người môi giới chứng khoán nào cũng cho rằng một tuần sau mới có chuyện để làm mà lơ là mất cảnh giác. Tuy rằng Lục Thiếu Hoa tính toán một tuần sau mới thanh khoản nhưng hắn sẽ không để cho người môi giới chứng khoán nào trầm tĩnh lại. Hay nói cách khác, một khi trầm tĩnh lại, đến lúc đó muốn khôi phục lại trạng thái như bây giờ thật không dễ dàng, tốt nhất là cứ để bọn họ duy trì tác phong sẵn sàng tác chiến.
- Ừ anh biết rồi!
Nhìn Lục Thiếu Hoa không giống như là đang nói chơi, Lưu Minh Chương cũng nghiêm túc nói.
Một ngày vội vã trôi qua, ngày 8 tháng 12 năm 1989 ( thứ Sáu), khi Lục Thiếu Hoa ra khỏi giường thì Lưu Minh Chương đã đi từ sớm, chỉ biết là đi ra ngoài. Chạy vòng quanh biệt thự vài vòng, người đẫm mồ hôi, tắm nước ấm xong, Lục Thiếu Hoa mới ngồi xuống đại sảnh, mở tivi lên, cầm điều khiển từ xa liên tục chuyển kênh, mãi đến chương trình phát tin thị trường chứng khoán hắn mới dừng lại, bỏ điều khiển xuống chăm chú xem.
Tuy tiếng Nhật hắn nghe không hiểu, nhưng con số và đồ thị biễu diễn thì có thể nhìn là hiểu.
…
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Lục Thiếu Hoa bất giác ngồi trong phòng khách suốt một buổi sáng, tới giữa trưa, Lục Thiếu Hoa cũng lười, kêu Trương Khánh Vân và Lý Thượng Khuê cùng ra ngoài đi ăn món Nhật.
Cũng không biết có phải lâu lắm không nếm qua đồ ăn Nhật Bản hay bởi vì bụng đang đói mà Lục Thiếu Hoa ăn nhiều hơn so với bình thường, thật sự là ăn rất ngon. Ăn xong rồi đi dạo hai vòng quanh đầu đường Tokyo, lúc này hắn mới trở lại biệt thự.
Khi tiến vào biệt thự, Lục Thiếu Hoa để ý nhìn đồng hồ treo tường. Đã là hai giờ chiều, gần đến ba giờ. Hắn thì thào tự nói: “ Lẽ ra nên trở lại rồi”
Lục Thiếu Hoa vừa dứt lời, phía sau một người đi đến.
- Cái gì nên trở lại?
- Ha ha! Nói anh đấy, là nói anh nên trở lại.
Lục Thiếu Hoa quay đầu lại, cười nói.
Người tới đúng là Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa cũng là đang nói y nên trở lại, bởi vì lúc này đã gần đến ba giờ chiều, thị trường chứng khoán Nhật Bản bắt đầu phiên giao dịch lúc 11 giờ, mà báo cáo cuối ngày là vào lúc 2 giờ, Lưu Minh Chương tác phong trước sau như một, đều nhận báo cáo cuối ngày rồi nhanh chóng báo cáo cho Lục Thiếu Hoa tin tức mới nhất.
Cũng là Lục Thiếu Hoa hiểu điểm này nên hắn mới tự nhủ một câu: “ Cũng nên trở lại”.
- Ha ha hóa ra là nói mình.
Lưu Minh Chương cười ha hả nói.
Lục Thiếu Hoa dừng lại, ngồi xuống trước rồi mới nói:
- Tốt lắm, anh ngồi xuống đi, xem vẻ mặt của anh thì hẳn là thị trường chứng khoán lại tăng, bằng không anh sẽ không lộ vẻ mặt tươi cười như thế.
- Ừ!
Lưu Minh Chương gật gật đầu, trên mặt vẫn còn lộ vẻ tươi cười, ngồi xuống ghế.
- Nói qua một chút đi, hôm nay kết quả thế nào?
- Chờ chút, số liệu nhiều lắm, anh nhìn lại rồi nói cho em.
Lưu Minh Chương nói xong, liền mở chiếc túi mang theo bên người, kéo khóa ra, bên trong lấy ra hai trang giấy tràn ngập số liệu.
- Khụ khụ! Trước mắt là cổ phiếu hôm nay đang tăng…
Lưu Minh Chương đang định nói ra tăng bao nhiêu thì Lục Thiếu Hoa liền ngăn lại:
- Anh không cần nói những cái đó, chỉ cần nói cho em chỉ số Nikeei là được.
- Ừ! Chỉ số Nikeei hôm nay tăng, từ từ để anh tìm xem, số liệu nhiều lắm, anh cũng không biết đã ghi ở chỗ nào nữa.