Nhưng, có một điều có thể thấy, lực lượng sau lưng Lục Thiếu Hoa quá hùng mạnh, an toàn của hắn cũng quá quan trọng, cho nên, việc này cũng là cần thiết. Mà rõ ràng, hôm nay, Lục Thiếu Hoa gặp phải thái tử đảng, người ta cũng có bối cảnh riêng, hiển nhiên là không phải người khác.
Khoảng cách hai mươi mét, cũng đủ để nhìn thấy rõ ràng, nhưng chắc chắn muốn nhìn thấy rõ hết thì không thể. Ví dụ nói vẻ mặt của Lục Thiếu Hoa, có thể nhìn thấy khái quát nhưng rõ ràng thì không có cách nào nhìn được.
Đương nhiên, việc này cũng có nhiều yếu tố khác, như vị thái tử đảng kia cũng không biết về Lục Thiếu Hoa. Thấy bên cạnh Lục Thiếu Hoa có nhiều vệ sĩ như vậy, anh ta cho rằng đó là vệ sĩ của bọn nhà giàu mới nổi. Dùng nhiều vệ sĩ như vậy chỉ là để phô trương mà thôi.
Ở Trung Quốc hình như đều là như vậy, mấy người có tiền đều thích có vệ sinh, không có việc gì cũng dùng vệ sĩ, tỏ ý phô trương.
Nếu là nhà giàu mới nổi thì đối với con quan, thái tử đảng mà nói, không đáng gì, trong lòng anh ta đầy khinh thường, không phải anh ta khinh thường nhà giàu mới nổi mà là anh ta vốn không coi trọng thương nhân, cũng chính là những người có tiền.
Cũng không coi trọng người ta, còn để ý đến người ta làm gì.
Nhưng mà lúc Lý Thượng Khuê đến thì mọi việc đều thay đổi.
Vẻ mặt Lý Thượng Khuê lạnh lùng, đi đến, bảo vệ sĩ sẵn dàng, đề phòng người khác ra tay, anh ta muốn đảm bảo an toàn.
Còn Hà Cường anh ta từng là cận vệ của Đặng lão, thấy đối phương cũng là bộ đội đặc chủng, thân thủ hẳn là không tồi, nhưng còn xa mới đạt đến trình độ của anh ta.
- Các anh đi đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí
Hà Cường lạnh lùng nói một câu.
Những lời này Hà Cường không phải nói lần đầu tiên, chính xác mà nói, đây là lần thứ ba, cũng chỉ nói duy nhất một câu. Hà Cường cũng không nói gì khác.
Nếu là người hiểu biết tính cách của Hà Cường, Hà Cường đến bây giờ chỉ cảnh báo hai lần, lần cuối cùng không hiệu quả thì Hà Cường sẽ trực tiếp ra tay, mặc kệ đối phương là ai.
Hà Cường đã cảm thấy tức giận, nếu không nghĩ nhiều cho Lục Thiếu Hoa, anh ta không cảnh báo đối phương như vậy.
Ở bên cạnh Đặng lão đã nhiều năm như vậy, người như thế nào mà Hà Cương không từng gặp qua, Thái tử đảng nào mà không đụng đến. Nói thật, ở thủ đô, đúng là không có Thái tử đảng nào khiến anh ta e ngại. Mặc dù là Hà Cường đã không còn ở bên cạnh Đặng lão, nhưng anh ta cũng không e ngại.
Khi Đặng lão còn sống, có tiếng nói mạnh mẽ, cứng rắn, người bên cạnh ông chắc chắn không cần e dè ai, mà khi ở bên cạnh Lục Thiếu Hoa, cứng rắn mạnh mẽ vì hắn có thực lực mạnh mẽ, Hà Cường không có sợ ai đâu.
- Nếu tôi nói không thì sao?
Người thanh niên kia lạnh lùng trả lời, sau đó vẫn không quên bổ sung một câu:
- Đi hay không là việc của các anh, đừng gây trở ngại cho tôi.
Rất kiêu ngạo, đúng là rất kiêu ngạo, hoàn toàn đúng với tiêu chuẩn là một Thái tử Đảng.
Điều này làm Hà Cường tức giận, nưhng nghĩ đến việc hôm nay Lục Thiếu Hoa đưa con trai đi dạo, không muốn có nhiều chuyện như vậy, nên bớt giận một chút, nhưng không thể hết giận hoàn toàn.
Hà Cường đã suy nghĩ hết mọi yếu tốt, Hà Cường lúc này trực tiếp ra tay, còn nói nhiều điều vô nghĩa làm gì.
Nhưng mà, Hà Cường cố nhẫn nhịn, nhưng Lý Thượng Khuê không có nhẫn nhịn được. Mới đây anh ta nghe người thanh niên đó nói hoàn toàn khinh thường. Đến tượng cũng phải tức giận, đi theo Lục Thiếu Hoa lâu như vậy, thật sự chưa bao giờ bị khinh như vậy.
Quan trọng hơn là Lục Thiếu Hoa đã mất hứng, Lý Thượng Khuê đã nhìn thấy, nhìn Lục Thiếu Hoa nhíu nhíu mày là biết. Hiện tại lại nghe người thanh niên nói vậy. Lý Thượng Khuê càng tức giận.
- Nói với nó làm gì, cứ ra tay đi
Lý Thượng Khuê lạnh lùng nói.
Lý Thượng Khuê là đội trưởng đội vệ sĩ bên cạnh Lục Thiếu Hoa. Mặc dù là Hà Cường hay các vệ sĩ khác đều phải nghe lệnh y, có thể nói, anh ta chính là lãnh đạo đội ngũ vệ sĩ của Lục Thiếu Hoa.
Đội trưởng ra lệnh, vả lại là mang mệnh lệnh của Lục Thiếu Hoa đến, như vậy thì Hà Cường còn cần gì phải khách khí, trực tiếp ra tay.
Một chiêu, gần như chỉ dùng một chiêu, người nhìn như bộ đội đặc chủng đã ngã ngay xuống đất. Nếu không phải Hà Cường đã nương tay thì anh ta đã không phải đang quay cuồng dưới đất, mà nằm không nhúc nhích.
Hà Cường ra tay, Lý Thượng Khuê càng không khách khí, bước tới gần người thanh niên kiêu ngạo, lạnh lùng nói:
- Tôi mặc kệ cậu có thân phận thế nào, cũng không quan tâm người đứng sau cậu là ai, tốt nhất là lập tức đi khỏi đâu, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí. Còn nữa, chỉ cần lời cậu vừa nói mà bắn cũng không có người quản.
Lục Thiếu Hoa hống hách, Lục Thiếu Hoa mạnh mẽ, cứng rắn, có thể thấy rõ, giống Lý Thượng Khuê, anh ta hoàn toàn kế thừa ý chí của Lục Thiếu Hoa. Lúc bình thường, có động thì rút súng, khó chịu liền nổ súng.
Trên thực tế, cũng rất phù hợp với tính cách của Lý Thượng Khuê. Đừng quên, Lý Thượng Khuê trước kia làm gì, là bộ đội bí mật đặc biệt, tình hình của họ, nổ súng trước, an toàn trước, nổ súng chậm là chết.
Có lẽ đây là thói quen, hơn nữa, ý chí mạnh mẽ, cứng rắn và hống hách của Lục Thiếu Hoa cũng ảnh hưởng đến anh ta, nên Lý Thượng Khuê cũng hình thành thói quen dùng súng.
Đây cũng không phải là thất lễ cũng không phải khoe khoang, mà là vì tranh thủ thời gian, vì dù sao thì từ lúc rút súng đến nổ súng mà chậm một bước thì người ta đã nổ súng trước.
Lý Thượng Khuê cũng không cho rằng một bộ đội đặc chủng làm vệ sĩ của Thái tử đảng sẽ tuân thủ pháp luật quốc gia không mang theo súng mà ngược lại đây là loại quan liêu, bọn họ mang súng là chuyện bình thường.
Nhưng mà hôm nay Lý Thượng Khuê không rút súng, nguyên nhân chủ yếu là người trong vườn bách thú rất nhiều, hơn nữa Lý Thượng Khuê cảm thấy không cần làm mọi việc thành to tát nếu không thì sẽ phiền toái.
Đáng tiếc, giọng điệu Lý Thượng Khuê, hành vi của Lý Thượng Khuê làm người thanh niên kia thực sự tức giận. Đối với anh ta mà nói, lớn như vậy, chưa có người nào dám nói với anh ta như vậy. Hôm nay đầu tiên nhìn thấy người vệ sĩ thoáng cái bị đánh ngã, không phải là mất mặt hay sao?
Nhiều lúc, với mỗi người thì thể diện là trên hết, đặc biệt Thái tử đảng, sinh ra trong gia đình có nhiều ưu đãi, bọn họ có thể vì thể diện mà sống chết.Người thanh niên này là như vậy.
- Có gan thì cứ chờ đấy
Người thanh niên lạnh lùng nói.
Đe dọa, đồng thời cũng cho mình thời gian.
Điều này làm Lý Thượng Khuê càng tức giận nhưng Lý Thượng Khuê cũng chỉ mỉm cười, đó là dấu hiệu cười giận dữ.
- Bốp1
Đó là âm thanh mà bàn tay Lý Thượng Khuê tiếp xúc với mặt của người thanh niên đó.
Lý Thượng Khuê ban đầu không muốn làm lớn chuyện, giờ người thanh niên gọi điện thoại cho người đến, sợ rằng việc không lớn không được. không người thanh niên đã lấy điện thoại ra chuẩn bị goi, nhưng điện thoại của anh ta chưa thông, đã bị Lý Thượng Khuê đánh.
Không ra tay thì không sao, ra tay là lớn chuyện, một gia đình có thế lực lứn, lại bị người khác đánh, tất nhiên khó chịu, nhất định phải trừng trị đối phương, thậm chí là còn muốn sau này trả thù.
Căm thù, hai mắt căm thù nhìn Lý Thượng Khuê.
Lý Thượng Khuê cũng thấy ánh mắt căm tức của người thanh niên này, nhưng Lý Thượng Khuê chọn cách không để ý, mặc kể đối phương hoàn cảnh hùng mạnh thế nào, đều không thể làm anh ta dao động, không vì điều gì khác, vì anh ta là vệ sĩ bên cạnh Lục Thiếu Hoa.
Nhưng, Lý Thượng Khuê vừa ra tay, các cảnh vệ đã chạy đến. Đây là cảnh vệ mà lãnh đạo nhà nước đã cử đến bảo vệ Lục Thiếu Hoa, hiện nay có việc đương nhiên là họ chạy đến rồi.
Thật ra, từ lúc Hà Cường tranh cãi với người thanh niên kai, các cảnh vệ đã đến. Nhưng họ nhân được mệnh lệnh, không có việc lớn, không cần quan tâm tới Lục Thiếu Hoa.
Tranh cãi không là việc lớn nên cảnh vệ không quan tâ, nhưng Hà Cường ra tay, sau đó Lý Thượng Khuê cũng ra tay, có nghĩa là mọi việc đã khác, họ không thể mặc kệ.
Vội vàng chạy đến, nhìn trên mắt đất có một tên vệ sĩ đang lăn lộn, khóe miệng có máu. Tiểu đội trưởng cảnh vệ nhìn Lý Thượng Khuê gật đầu.
Ý tứ rất rõ ràng, đó là viêc này đề họ lo, không cần mấy người Lý Thượng Khuê lo nữa.
Có người lo rồi, Lý Thượng Khuê rất vui, không nói nhiều, lạnh lùng nhìn người thanh niên kia, không nói gì, xoay người đi đến chỗ Lục Thiếu Hoa và Lục Khiếu.
Lý Thượng Khuê đi rồi, Hà Cường cũng không nói gì, coi như không có chuyện gì xảy ra. Tiếp tục đứng ở vị trí của mình, ánh mắt nhìn xung quanh, đề phòng mọi khả năng xuất hiện nguy hiểm.
Người thanh niên và vệ sĩ bị mang đi, không cần nói, Cục cảnh vệ trung ương mang người đi, còn xử lý thế nào cũng không ai biết.
Nhưng có thể khẳng định chuyện này xử lý không được. Vì hành động và lời nói của người thanh niên kia đã chứng mình đây không phải con một gia đình bình thường. Đến cục cảnh vệ không chừng người nhà vừa gọi điện thoại lền thả người.
Nhưng, chính vì cuộc điện thoại này mà xảy ra một loạt chuyện khác.