Trước kia khi Lục Thiếu Hoa bước vào căn cứ Hổ Gầm, hắn có cảm giác rất nghiêm túc, cẩn thận, nhưng phía sau vẻ nghiêm cẩn này là sự thoải mái. Bây giờ thì khác, vẫn là không khí nghiêm túc, cẩn thận ấy, nhưng sự thoải mái đã không còn nữa.
Nơi này càng ngày càng giống một khu bí mật do quân đội kiểm soát chặt chẽ. Đây là đánh giá sau cùng của Lục Thiếu Hoa, bất kể là về phương diện nào thì căn cứ Hổ Gầm vẫn là thế lực rất hùng mạnh, nhưng khác với sự thoải mái trước kia, bầu không khí hiện tại của nó khiến cho Lục Thiếu Hoa có cảm giác rất căng thẳng.
Là một căn cứ trấn giữ một phương, phải luôn đề phòng quân địch tấn công, nếu lơi lỏng, không tập trung, thì làm sao đối phó với kẻ thù? Nói ngắn gọn, sự thay đổi này là tốt, điều đó làm Lục Thiếu Hoa thấy vui mừng.
Trong lòng mặc dù vui nhưng Lục Thiếu Hoa không quên mục đích đến đây lần này của mình. Vào ban đêm, Lục Thiếu Hoa cho chép các tài liệu về các kho dầu mỏ bí mật vào đĩa CD đem tới cho hắn, sau đó cho vào máy tính, bắt đầu xem xét tất cả các bản ghi chép đó.
Mục đích của Lục Thiếu Hoa khi kiểm tra bản ghi chép các kho hàng là muốn có các số liệu chính xác, các số liệu này có liên quan đến kế hoạch cuối cùng của hắn, càng liên quan đến một số chi tiết cụ thể cần sắp xếp sau khi triển khai kế hoạch.
Lục Thiếu Hoa đã có sự ước lượng về số lượng dầu thô và giá cả của nó. Nếu số lượng dầu mỏ tồn trữ đạt được mức giá mà hắn mong muốn, thì lần tồn trữ dầu kế tiếp hắn sẽ tiến hành kế hoạch theo tốc độ bình thường.
Nếu không thể đạt được số lượng mà Lục Thiếu Hoa cảm nhận, thì hắn sẽ tập trung vốn vào việc phát hiện mỏ dầu mới, để số kho hàng dầu mỏ bí mật tăng lên thật nhiều. Nhưng nếu cảm thấy số lượng đã nhiều, hắn sẽ giảm tốc độ xuống.
Rõ ràng, dù là Lý Chí Kiệt, Tiền Khiêm hay Tạ Kiên Vĩ, mấy người này đều hiểu dầu thô quan trọng đối với Lục Thiếu Hoa như thế nào, họ không dám coi thường, tốc độ mua và khai phá mỏ dầu không hề giảm, do đó lượng hàng tồn trữ tiếp tục tăng lên.
Nhưng tăng lên là một chuyện, mà tiêu hao lại là chuyện khác, đừng quên, Lục Thiếu Hoa bảo mấy người Lưu Minh Chương đầu cơ vào kỳ hạn dầu mỏ, khống chế giá cả giao hàng, các kho dầu sẽ bị tiêu hao, bởi vì có lúc sẽ bị ép giá.
Hơn nữa, cả căn cứ Hổ Gầm đang không ngừng hoạt động, cần một lượng nhiên liệu nhất định, như vậy sau khi dầu mỏ được luyện thành nhiên liệu sẽ dành ra một phần để tiêu thụ. Với sự phát triển mạnh mẽ của căn cứ Hổ Gầm, mức tiêu thụ rõ ràng sẽ càng gia tăng, nếu trước kia tiêu thụ một ngày một thùng dầu thô thì bây giờ là mười thùng, thậm chí hơn mười thùng.
Vấn đề lượng tiêu thụ nhiên liệu cao làm Lục Thiếu Hoa thấy nhức đầu. Sau khi xem xét lượng dầu dự trữ một lần nữa, hắn rất buồn bực vì số lượng không được như hắn mong đợi.
- Ai…
Lục Thiếu Hoa thở dài, rồi lẩm bẩm nói một mình:
- Xem ra có lẽ phải gia tăng sản xuất thêm nhiều hơn nữa.
Quả thật, nếu không gia tăng tốc độ khai thác dầu mỏ, rõ ràng là không ổn. Lượng tiêu thụ còn có thể tăng lên theo sự phát triển mạnh của căn cứ, nếu không tăng mức độ khai thác dầu, về lâu về dài, lượng dầu giảm đi, có thể sẽ ảnh hưởng không tốt cho kế hoạch sau cùng của Lục Thiếu Hoa.
Trong lòng đã định sẵn kế hoạch, Lục Thiếu Hoa không do dự, liền đi vào căn cứ của đoàn đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, tìm Tiền Khiêm hỏi anh ta về tình hình khai thác mỏ dầu ở Trung Đông.
Gia tăng sản lượng khai thác là đúng nhưng còn chưa biết rõ tình hình cụ thể, làm sao Lục Thiếu Hoa có thể truyền lệnh? Nếu chẳng may sản lượng khai thác đã đạt đến mức tối đa thì không biết phải làm sao.
May mà câu trả lời do Tiền Khiêm đưa ra là khai thác ở mức trung bình, chưa đến mức khai thác tối đa khiến Lục Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên hắn cũng không vội truyền lệnh mà muốn nghiên cứu tình hình ở một số giếng dầu đang khai thác, rồi sau đó mới đưa ra phương án khả thi.
Suốt một buổi chiều, Lục Thiếu Hoa đều ở trong phòng nghiên cứu tình hình khai thác dầu mỏ ở căn cứ Hổ Gầm, phát hiện ra có hai mỏ dầu bị tạm dừng khai thác vì sản lượng dầu quá lớn.
Điều này làm Lục Thiếu Hoa thấy rất khó hiểu. Hắn đang cần tồn trữ một số lượng lớn dầu thô, thế nhưng ngược lại, không ngờ là nhóm Tiền Khiêm lại tạm thời ngưng khai thác.
Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa biết nhóm Tiền Khiêm làm vậy là có căn cứ, chứ họ biết rất rõ tầm quan trọng của dầu mỏ đối với Lục Thiếu Hoa, họ sẽ không chủ quan đến mức ra lệnh tạm ngưng khai thác.
Nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không hiểu hết được, để có thể tạo ra phương án hoàn chỉnh hơn, hắn gọi điện cho Tiền Khiêm hỏi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Tiền Khiêm nhanh chóng đưa ra câu trả lời, hoá ra việc tạm thời ngừng khai thác hai mỏ dầu là vì hai nguyên nhân, một nguyên nhân là mỏ dầu kia nằm ở vùng có tình hình an ninh tồi tệ, con đường vận chuyển cũng không được tốt lắm. Dầu mỏ khai thác được phải chở đến bến tàu rất phiền phức, hao phí rất nhiều sức người và sức của.
Nguyên nhân thứ hai là vì nâng cấp và đổi mới máy móc, tốc độ khai thác nhanh hơn, mỗi khu dầu thô đều đã đạt tới tốc độ bình thường, cho nên Tiền Khiêm liền tạm ngưng khai thác hai mỏ dầu đó. Dù sao hai mỏ dầu đó cũng mang tính lâu dài, là để bán.
Đã rõ nguyên nhân vì sao tạm dừng khai thác hai mỏ dầu, Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì thêm mà ngồi suy nghĩ. Vì số lượng kho dầu không đạt được như mong muốn, Lục Thiếu Hoa đang nghĩ cách tăng tốc độ khai thác lên thì phát hiện hai mỏ dầu bị tạm dừng khai thác, như vậy chỉ cần hắn dỡ bỏ lệnh tạm dừng, như vậy tất cả những vấn đề khó khăn này sẽ được giải quyết.
Tuy nhiên lúc này Lục Thiếu Hoa cũng cảm thấy cần phải làm một chút gì đó, chẳng hạn như thời điểm mua dầu mỏ phải tính toán lộ trình sao cho khéo, bằng không sẽ giống như hai mỏ dầu cỡ trung này, từ lúc khai thác đến lúc quay về châu Phi, chi phí sẽ tăng thêm gấp bội.
Lục Thiếu Hoa có tiền, đúng vậy, nhưng cái gì nên tiết kiệm thì tiết kiệm, cũng như chi phí không cần thiết này, tránh được thì nên tránh.
Trong đầu đã có kế hoạch, Lục Thiếu Hoa viết ra thành bản phương án chi tiết, chuẩn bị ngày mai dùng trong cuộc họp.
Một ngày nhanh chóng trôi qua, Lục Thiếu Hoa vẫn ở trong phòng, đến tận bữa cơm chiều, hắn mới lại đến căn cứ Hổ Gầm lần nữa, rèn luyện thân thể một chút rồi đi về phía căn cứ bí mật.
Lục Thiếu Hoa đến căn cứ Hổ Gầm đã hai ngày, trong hai ngày này, hắn dùng một ngày để xem xét tài liệu về các kho dầu mỏ, rồi viết phương án, vẫn chưa đến thăm căn cứ bí mật, vừa đúng lúc này có thời gian rảnh rỗi, hắn mới quyết định đến đây.
Lục Thiếu Hoa tới châu Phi là có mục đích, hắn không có thời gian để đi kiểm tra khắp căn cứ, vì còn phải làm nhiều việc khác, nhưng riêng với trung tâm của căn cứ Hổ Gầm - căn cứ bí mật, hắn hiển nhiên không thể bỏ qua không đến.
Toàn bộ hoạt động của căn cứ Hổ Gầm đều xoay quanh căn cứ bí mật này, giống như đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, chẳng qua là để che mắt người ngoài, mà mạng lưới tình báo ngoại trừ thu thập tin tức cho Lục Thiếu Hoa, còn phục vụ cho căn cứ bí mật.
Chưa hết, căn cứ bí mật là nơi khởi nguồn các hoạt động kinh tế, tiền tài của việc buôn bán vũ khí, ngoại trừ một phần được dành để nghiên cứu chế tạo các loại súng đạn mới, còn lại đều giao cho mạng lưới tình báo Hổ Gầm và đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm sử dụng.
Điều đáng nói chính là đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm cũng có thể làm ra của cải, nếu muốn thuê đoàn lính đánh thuê hạng nhất thế giới này, giá phải trả là rất lớn, cùng với sự phát triển, bây giờ đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm chỉ nhận những nhiệm vụ lớn và có tính thách thức, nếu không được như vậy thì không nhận.
Nói một cách ví von thì ngày nay đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm chỉ nhận những hợp đồng lớn và cao cấp, không thèm làm các loại hợp đồng cỡ nhỏ và trung bình.
Chính vì đảm nhiệm những hợp đồng có giá trị cực lớn, mang lại cho căn cứ những khoản tiền khổng lồ, nên căn cứ Hổ Gầm thường xuyên có nhiều tiền vốn, do đó Lục Thiếu Hoa mới có thể thường xuyên huy động.
Tuy nhiên hiện tại Lục Thiếu Hoa không cần phải huy động tài chính từ căn cứ Hổ Gầm nữa, ít nhất trong sáu, bảy năm sắp tới, hắn cũng sẽ không cần lấy một xu nào từ căn cứ Hổ Gầm, ngược lại, nếu có thể, hắn còn muốn đầu tư thêm vào nơi này.
Chỉ có điều việc này khó xảy ra, bởi vì trong vài năm tới, phải phát triển tất cả công ty con của Tập đoàn Phượng Hoàng, với tham vọng to lớn của Lục Thiếu Hoa, doanh thu của Tập đoàn chắc chắn không thể gánh nổi tốc độ phát triển nhanh như vậy, và sẽ cần rất nhiều tiền.
Tập đoàn Phượng Hoàng lớn như vậy, mỗi sản phẩm chiếm một thị phần lớn trên thị trường, lẽ ra toàn bộ Tập đoàn có thể tự cung tự cấp mới đúng, nhưng tình hình thực tế lại trái ngược, Tập đoàn không thể tự cung tự cấp, mà còn không ngừng đầu tư theo ý của Lục Thiếu Hoa.
Nguyên nhân vì sao? Câu trả lời rất đơn giản, Lục Thiếu Hoa muốn chỉ có một chữ: nhanh.
Tất cả đều phải nhanh, nói một cách ví von, một công ty vừa mới thành lập, còn đang củng cố khung sườn, nếu ở trong tay người khác, họ sẽ cho tiến hành từng bước một, một cách tuần tự. Thế nhưng, Lục Thiếu Hoa thì khác, hắn muốn không ngừng đổ thêm vốn vào, khiến công ty trưởng thành và phát triển nhanh hơn, chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể trở thành một công ty cỡ trung, thậm chí cỡ lớn.
Có lẽ có người sẽ hỏi, làm như vậy không phải là nóng vội đốt cháy giai đoạn sao? Nền tảng không chắc chắn sau này sẽ rất dễ sụp đổ.
Chẳng qua chuyện này sẽ không thể xảy ra ở Tập đoàn Phượng Hoàng, chưa nói nhân viên của Tập đoàn Phượng Hoàng đều xuất sắc, với thực lực của cả Tập đoàn, cho dù là đốt cháy giai đoạn, nền tảng vẫn sẽ rất chắc chắn, sẽ không dễ bị sụp đổ.
Cũng chính vì lý do này, Tập đoàn Phượng Hoàng mới không thể tự cung tự cấp. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu Lục Thiếu Hoa không ra sức đầu tư thật nhiều, làm sao Tập đoàn Phượng Hoàng có thể chỉ trong vài năm ngắn ngủi phát triển được thành như ngày hôm nay?