Mục lục
Thương Trường Đại Chiến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như là Trần Quốc Bang của ngày xưa thì quyết không bao giờ tính toán để biến sản nghiệp của đối phương thành tiền bồi thường, nhưng giờ Trần Quốc Bang đã nói ra rồi, chứng tỏ Trần Quốc Bang đã thay đổi, càng ngày càng giống một thương nhân chỉ biết đến lợi ích mà thôi.

Sự thay đổi này có thể đối với người khác mà nói thì là quá coi trọng lợi ích, nhưng Lục Thiếu Hoa thì lại thấy đây là một thay đổi rất tốt, dù sao bây giờ Trần Quốc Bang cũng không còn là quân nhân nữa, mặc dù thân phận là một đại tá nhưng chức danh chính của ông lại là Tổng giám đốc của công ty bảo an Phượng hoàng, có thể nói như thế này, hiện giờ Trần Quốc Bang trước tiên là Tổng giám đốc, sau đó mới là đại tá, đã có thể xem là một thương nhân chính thức rồi.

Nếu đã là thương nhân rồi, vậy thì không phải là tất cả đều phải bắt đầu từ thân phận sao, vậy nên, Lục Thiếu Hoa cảm thấy sự thay đổi này rất tốt, đương nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng biết, trong một thời gian ngắn muốn Trần Quốc Bang thay đổi hoàn toàn là điều không thể.

Muốn để Trần Quốc Bang trở thành một thương nhân đủ tiêu chuẩn thì trách nhiệm còn nặng nề lắm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bao năm đã trôi qua rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không ngại đợi thêm vài năm nữa, dù sao Lục Thiếu Hoa cũng còn nhiều thời gian.

Có lẽ là do sự thay đổi của Trần Quốc Bang đã làm Lục Thiếu Hoa vui, không nói ngay vào việc chính mà nói chuyện phiếm đến nửa tiếng Lục Thiếu Hoa mới kết thúc cuộc nói chuyện qua điện thoại với Trần Quốc Bang, trở về phòng đi ngủ.

Lúc tỉnh dậy đã là sáng sớm ngày thứ hai rồi, Lục Thiếu Hoa vẫn như trước, tập thể dục, sau đó mới ăn sáng, nhưng hôm nay Lục Thiếu Hoa không xem ti vi mà sau khi ăn sáng xong thì vội vã tới tòa nhà Phượng Hoàng.

Lục Thiếu Hoa vội vã đến tòa nhà Phượng Hoàng đương nhiên là có việc, mà việc này không bình thường chút nào, đó là cuộc họp báo mà Tập đoàn Phượng Hoàng và chính phủ Hồng kông cùng tổ chức, còn về nội dung cuộc họp báo thì vô cùng đơn giản, không gì ngoài việc điện thoại di động của Tập đoàn Phượng Hoàng bị làm nhái.

Chính phủ Hồng Kông cần phải giữ thể diện, Tập đoàn Phượng Hoàng cần ổn định tâm lý người tiêu dùng, hai bên đều có mục đích của mình, vì thế mới kết hợp với nhau để mở cuộc họp báo này.

Có thể nói lần này chính phủ Hồng kông đã bỏ ra không ít công sức, phái một vị quan chức quan trọng tới, mang thành tích tấn công điện thoại nhái công khai ra cho giới truyền thông biết, sau đó lại nói mấy lời cổ vũ lòng người, rất thành công.

Mà Tập đoàn Phượng Hoàng cũng không kém, ông chủ của Tập đoàn Phượng Hoàng là Lục Thiếu Hoa đích thân ra mặt đã đủ để bảo đảm với dân chúng, nói lên quyết tâm đả kích việc làm nhái, và hô hào người tiêu dùng phải cẩn thận, nhất định phải tới nơi có tư cách đại lý hoặc cửa hàng của Tập đoàn Phượng Hoàng để mua sản phẩm.

Ở Hồng kông, Tập đoàn Phượng hoàng đã có mặt trong nhiều ngành sản xuất, trong đó bao gồm cửa hàng của chính Tập đoàn Phượng hoàng, bên trong bán toàn sản phẩm của Tập đoàn Phượng hoàng, ví dụ như đồ điện gia dụng, DVD, điện thoại di động, máy tính, v.v...chỉ cần là sản phẩm do chính Tập đoàn Phượng hoàng sản xuất ra thì có thể mua được ở các cửa hàng độc quyền.

Hình thức kinh doanh này có chút giống với điện khí Quốc Mỹ và điện khí Tô Ninh thời kì trước, chỉ có điều Mỹ và Tô Ninh mở một cửa tiệm không, sau đó để cho nhà máy mua lại quyền bán hàng rồi mới bán ra sản phẩm đó.

Mà cửa hàng mà Tập đoàn Phượng hoàng mở ra lại khác, toàn bộ là sản phẩm do chính công ty mình sản xuất ra, có thể nói là từ chế tạo cho đến bản lẻ, toàn bộ đều hợp nhất lại với nhau mà tiến hành.

Mở xong cuộc họp báo, Lục Thiếu Hoa cũng không ở lại tòa nhà Phượng hoàng mà lập tức rời khỏi đó trở về chỗ ở.

Sở dĩ Lục Thiếu Hoa vội vàng như vậy hoàn toàn là để đợi một cuộc điện thoại, đợi điện thoại của Trần Quốc Bang, nói kết quả cho hắn, sau đó hắn mới ra quyết định thu lại mạng lưới.

Trần Quốc Bang cũng không khiến Lục Thiếu Hoa thất vọng, vào lúc gần mười giờ, anh ta đã gọi điện tới nói cho Lục Thiếu Hoa biết kết quả điều tra được, đồng thời còn báo cáo với Lục Thiếu Hoa, nói đối phương đã có dấu hiệu bỏ trốn, hỏi Lục Thiếu Hoa trước khi bọn chúng bỏ trốn có phải thông báo cho Lục Xương tiến hành bắt giữ.

- Giờ đã thu thập được chứng cứ xác thực của chúng, có thể ra tay rồi, còn về các cấp cao hơn thì đợi bắt được người rồi nói sau.
Lục Thiếu Hoa giọng điều rất bình thản, như là đang nói một chuyện không quan trọng vậy.

Đích thực, giọng điệu của Lục Thiếu Hoa rất bình thản, nhưng trong sự bình thản đó, Lục Thiếu Hoa lại quyết định số phận của một quan chức cao cấp của Bộ, khiến cho nửa quãng đời còn lại của ông ta đều phải ở trong căn phòng nhỏ u tối.

Điều này không thể trách Lục Thiếu Hoa được, muốn trách chỉ trách bọn chúng sinh lòng tham, lại còn có ý đồ đánh bại Tập đoàn Phượng Hoàng, tiếp theo đánh bại Lục Xương, tự tạo nghiệt thì không thể sống được, Lục Thiếu Hoa sẽ không khách sáo với chúng.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sở dĩ Lục Thiếu Hoa quyết định ra tay lúc này, hoàn toàn là vì tin tức tình báo mà Trần Quốc Bang điều tra ra được, vị Bí thư thành ủy đó đích thực là có chỗ dựa, chỉ có điều chỗ dựa đó dường như không vững chắc lắm, ông ta có được ngày hôm nay không thể không nói là nhờ phúc của Tăng Ái Dân.

Đúng thế, nếu không phải là Tăng Ái Dân đã được điều lên Quốc vụ viện, lý lịch của Lục Xương lại không đủ, cái chức Bí thư thành ủy thành phố Thâm Quyến sao có thể tới lượt ông ta chứ.

Rất may mắn, nhưng may mắn lại không theo ông ta cả đời, ông ta coi như là đã bại rồi, bại dưới tay của Lục Thiếu Hoa, mà bộ dạng ông ta thế này, chỗ dựa của ông ta có lẽ sẽ không đứng ra nói đỡ đâu.

Theo như tin tình báo mà Trần Quốc Bang thu thập được, chỗ dựa của vị Bí thư thành ủy này chính là nhân vật số một của Ủy ban kỉ luật Trung ương, có thể làm sếp của Ủy ban kỉ luật Trung ương, đó không phải là Tướng quân mặt đen, không phải là người căm hận tham ô coi thường luật pháp.

Giờ tất cả các chứng cứ đều cho thấy, vị Bí thư thành ủy này là một tham quan, không làm tròn trách nhiệm, ỷ quyền lực mà tư lợi cá nhân, những tội mà các quan chức hay phạm phải thì ông ta đều phạm phải, thử hỏi lãnh đạo của Ủy ban kỷ luật Trung ương có thể đứng ra mà nói đỡ cho ông ta được không?

Có lẽ sẽ không đứng ra nói đỡ cho ông ta mà còn trừng trị thẳng tay, ai bảo bọn họ là một hội với nhau, đã là một hội với nhau mà lại phạm lỗi trong tay ông ta, vậy thì thật đáng chết.

Trừng trị thẳng tay mới có thể cho mọi người thấy là ông ta vì đại nghĩa diệt thân.

Đây chính là quan trường, là chính trị.

Nhưng Lục Thiếu Hoa không biết rằng, hắn vừa ra lệnh thì không khí của cả Thâm Quyến cũng thay đổi luôn, trở nên rất kì lạ, đầu tiên là bến xe, bến tàu, sân bay xuất hiện một đám cảnh sát có trang bị vũ trang từ đầu đến chân.

Tiếp theo là một nhóm nhiều cảnh sát được điều động thành các đội chia nhau ra hành động, tỏa về các hướng khác nhau, không cần nói cũng biết, cảnh sát được điều động đi bắt người làm nhái.

Quả thật, cảnh sát chỉ có quyền bắt người, còn những cái khác thì đã có các tổ chức khác chịu trách nhiệm, như là tòa án ra pháp lệnh, niêm phong nhà xưởng, mà công thương phụ trách điều tra ăn cắp bản quyền và làm nhái, còn viện kiểm sát thu thập chứng cứ, chuẩn bị công tố.

Bốn bộ lớn kết hợp lại với nhau để hành động, đây là một việc hiếm có, nhưng giờ lại đang xảy ra, mà ngọn nguồn của tất cả mọi việc chỉ là phát hiện ra có người làm nhái điện thoại di động Phượng Hoàng, cuối cùng sự việc diễn biến thành như thế này.

Lúc này, quan trường trong nước không thể không phục Tăng Ái Dân, chính vì Tăng Ái Dân trước đây từng là Bí thư thành ủy của thành phố Thâm Quyến, mấy năm anh ta đương chức đã biến thành phố Thâm Quyến trở thành một chiếc thùng sắt.

Giờ anh ta đã rời đi rồi, nhưng Lục Xương lại xuất hiện, Tăng Ái Dân giao cả chiếc thùng sắt ấy vào tay của Lục Xương, Lục Xương ra lệnh một tiếng, gần như tất cả các bộ đều hành động.

Nhưng các bộ đó chỉ là tiên phong mở đường mà thôi, đội quân cuối cùng vẫn là do Ủy ban kỷ luật hợp thành, do quan chức cao cấp của Bọ dính líu vào vụ án này, là nhân vật số một của thành phố Thâm Quyến, Ủy ban kỷ luật của thành phố Thâm Quyến không có quyền trực tiếp ra tay mà cần một nhân vật cấp cao hơn một bậc phụ trách mới được.

Thâm Quyến là một thành phố cấp thành thị, trên một cấp là Trung ương rồi, vậy thì đương nhiên người được phái xuống là người của Ủy ban kỷ luật Trung ường rồi. Tuy nhiên Ủy ban kỷ luật của Thâm Quyến vẫn có tư cách nhất định, ai bảo người ta là dân bản địa, vậy nên mới kiếm được vị trí hỗ trợ bên cạnh.

Có được vị trí trợ giúp đã đủ rồi, Lục Thiếu Hoa có thể thuận lợi giao chứng cứ cho Ủy ban kỷ luật Trung ương, như vậy vị Bí thư thành ủy đó khó mà thoát được lưới pháp luật.

Khi Lục Thiếu Hoa nhận được tin người của Ủy ban kỷ luật Trung ương đã đặt chân đến Thâm Quyến, hắn gần như không cần suy nghĩ mà trực tiếp cho người giao chứng cứ cho người của Ủy ban kỷ luật Trung ương, còn tiếp theo họ làm thế nào thì điều đó phụ thuộc vào bọn họ.

Thành công rồi thì rút lui, Lục Thiếu Hoa có chút như vậy, nhưng liệu hắn có thực sự được như thế không?

Chuyện này có liên quan đến Tập đoàn Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa là người bị hại, sao hắn có thể giao chứng cứ lại rồi mặc kệ mọi chuyện được chứ?

Lục Thiếu Hoa vẫn còn chú ý đến tình hình ở Thâm Quyến, chỉ cần có chỗ xử lý không thỏa đáng để hắn không hài lòng, Lục Thiếu Hoa cũng không ngại đến chỗ Thủ trưởng số một làm náo loạn lên.

May sao, dường như người của Ủy ban kỷ luật Trung ương đã được nhắc nhở gì đó nên không nương tay chút nào, cái gì nên xét thì xét, xét được rồi lại lưu vào hồ sơ, chuẩn bị giao lại cho Viện kiểm sát để làm chứng cứ khởi tố.

Chính mắt thấy sự việc sắp được xác định rõ, cuối cùng Lục Thiếu Hoa cũng hành động, dựa vào lý do danh tiếng của Tập đoàn Phượng Hoàng bị tổn hại, yêu cầu công ty làm nhái sản phẩm của Phượng Hoàng phải đền bù thiệt hại.

Vậy là sắp bắt đầu kiện tụng, nhưng tất cả mọi người đều biết, vụ kiện này đã sớm được quyết định rồi, Tập đoàn Phượng Hoàng chắc chắn sẽ thắng kiện.

Việc Tập đoàn Phượng Hoàng thắng kiện đích thực là một tin tức tốt, nhưng đối với tầng lớp lãnh đạo cao cấp của đất nước thì lại không phải là tin tức gì tốt đẹp, bởi vì lần khởi tố này của Lục Thiếu Hoa khiến cho ý đồ mang sản nghiệp vô chủ đó xung công của tầng lớp lãnh đạo cao cấp tan theo mây khói.

Muốn đền bù thiệt hại cho Tập đoàn Phượng Hoàng, chỉ e rằng sản nghiệp vô chủ đó cộng lại cũng không đủ để đền bù, thử hỏi còn lấy cái gì để xung công nữa

Không còn cách nào khác, tầng lớp lãnh đạo cao cấp của đất nước chỉ còn cách từ bỏ ý đồ đó, hào phóng mang sản nghiệp vô chủ đó cho Tập đoàn Phượng Hoàng để bồi thường, cũng coi như bán lại thể diện cho Lục Thiếu Hoa.

Lục Thiếu Hoa cũng không từ chối, thoải mái nhận luôn, sau đó bảo người dừng lại một chút, những gì Tập đoàn Phượng Hoàng dùng đến thì nhận, nếu không dùng đến thì đem bán đấu giá, cuối cùng đến cả đất xây dựng của khu căn cứ đó Lục Thiếu Hoa cũng đem ra bán luôn.

Kinh tế của Thâm Quyến rất phát triển, thời gian trôi qua, nơi đây tấc đất là tấc vàng, đất rất có giá, Lục Thiếu Hoa mang đất đó ra bán đấu giá, có thể đổi lại được rất nhiều tiền của.

Nhưng, Lục Thiếu Hoa cũng rất rõ, so với tổn thất của Tập đoàn Phượng hoàng thì chút tiền đó không thấm vào đâu, nhưng cuối cùng Lục Thiếu Hoa cũng kiếm tạm một cái cớ đẻ an ủi bản thân.

- Có còn hơn không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK