Mục lục
Thương Trường Đại Chiến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại Lưu Minh Chương quản lý toàn bộ Tập đoàn Phượng Hoàng, nhưng cũng không có nghĩa là lâu dài, chỉ cần Tần Tịch Thần trở lại Hồng Kông, ông ta sẽ từ chức, trở về đúng với vị trí công tác. Chức vụ của ông ta là gì? Rất rõ ràng, vị trí công tác của ông ta là ở Công ty Tài chính Phượng Hoàng.

Hiện tại Công ty Tài chính Phượng Hoàng đang thực hiện kế hoạch của Lục Thiếu Hoa, nếu không phải bất đắc dĩ, ông ta sẽ không đứng ra quản lý Tập đoàn Phượng Hoàng, dẫu sao công việc ở Công ty Tài chính Phượng Hoàng cũng đã đủ làm ông ta bận rộn rồi.

Mà vào ngày thứ hai, cũng chính là ngày mai, Tần Tịch Thần sẽ quay về Hồng Kông, ông ta tự nhiên trở về đúng với vị trí công tác, hay nói cách khác, ông ta lại trở về như lúc trước, thực hiện hai kế hoạch lớn của Lục Thiếu Hoa là vàng và dầu mỏ.

Vàng và dầu mỏ là hai thời hạn giao hàng lớn mà Lục Thiếu Hoa ủy quyền cho ông ta, do ông ta đứng đầu, hai người Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân phụ giúp, nhưng Lục Thiếu Hoa hoàn toàn chưa có ý để ông ta đứng đầu, bởi vì hắn hiện tại vẫn đang tham gia vào thời hạn giao vàng mà.

Không sai, hắn đang tham gia vào thời hạn giao vàng, cũng không phải tham gia vào công việc bên Hồng Kông, mà là gia đình hoàng gia Ả-rập Xê-út. Nói thẳng ra chính là khi hành động, gia đình hoàng gia Ả-rập Xê-út bên đó vẫn do hắn tự đi chỉ huy, mà không phải là ông ta.

Đáng nhẽ quan hệ giữa Lục Thiếu Hoa và gia đình hoàng gia Ả-rập Xê-út là bí mật, nhưng Lưu Minh Chương không phải người ngoài, là một trong số những người mà hắn có thể tin tưởng, hắn không sợ ông ta biết hắn có quan hệ với gia đình hoàng gia Ả-rập Xê-út, cũng không sợ ông ta biết gia đình hoàng gia Ả-rập Xê-út cũng tham gia vào kỳ hạn giao vàng.

- Hành động lần này của chúng ta không đơn giản chỉ có Tập đoàn Tài chính Phượng Hoàng của chúng ta, còn có một thế lực khác, đó là gia đình hoàng gia Ả-rập Xê-út, ừm, không biết anh có biết hay không, tiền vốn của họ rất nhiều.
Lục Thiếu Hoa không nói thẳng ra mục đích của hắn, mà là thả con săn sắt, bắt con cá rô, hướng về phía Lưu Minh Chương hỏi dò.

- ...
Lưu Minh Chương ở đầu dây bên kia không vội lên tiếng, mà im lặng lúc lâu, sau đó mới nói:
- Việc này trước đây còn làm chúng ta phiền muộn một thời gian dài, trên thị trường, chúng ta đang là một thế lực hùng mạnh cùng với đầu cơ vàng, nhưng cuối cùng không tìm được ngọn nguồn, cũng không điều tra tiếp, bây giờ mọi chuyện cuối cùng đã rõ ràng.

Đúng vậy, đúng là mọi chuyện đã rõ ràng, có Lục Thiếu Hoa dẫn đầu, ông ta đã hiểu được, hóa ra thế lực kia là gia đình hoàng gia Ả-rập Xê-út, có lẽ chỉ có gia đình hoàng gia Ả-rập Xê-út mới có nguồn vốn lớn như vậy.

Trừ lần đó ra, ông ta vẫn hiểu ẩn ý trong lời nói của hắn, đó chính là hoàng gia Ả-rập Xê-út không phải là đối thủ, mà là bạn bè, là bạn cùng chiến tuyến với hắn, cũng là đối tác của mấy người họ.

Thực ra Lý Chí Kiệt đã sớm nghĩ tới, bởi vì từng chi tiết hành động của mấy người Lưu Minh Chương đều phải báo cho Lục Thiếu Hoa, miệng nói là để tham khảo, nhưng kỳ thực không phải, là hắn lấy đưa cho hoàng gia Ả-rập Xê-út, sau đó để hắn chỉ đạo mấy người họ làm theo từng khâu nhỏ trong kế hoạch.

Hiện tại hay rồi, mọi chuyện đã rõ ràng, Lục Thiếu Hoa cũng không giấu giếm gì, nói thẳng ra mục đích của hắn:
- Bọn họ sẽ luôn làm việc với chúng ta, mà nguyên là tôi đang chỉ huy họ làm vệc, nhưng công việc của tôi quá nhiều, không thể quản lý hết một số chuyện, cho nên, tôi muốn giao cho anh đi chỉ huy.

Ý của hắn rất đơn giản, đó chính là hắn sau này không tham gia vào việc này nữa, toàn bộ quyền hành giao lại cho Lưu Minh Chương, bao gồm cả hoàng gia Ả-rập Xê-út bên kia cũng giao cho ông ta chỉ huy, còn hắn chỉ cần nắm chắc khi nào xuất hàng và khi nào nhập hàng là được.

Cũng đúng, là một ông chủ, hắn căn bản không cần vất vả như vậy, chỉ cần nắm chắc lúc nào vàng chảy vào thị trường, khi nào tạm ngừng cung cấp hàng hóa, như vậy mới có thể kiểm soát sự tăng giá, sau đó mấy người Lưu Minh Chương căn cứ vào thời gian hắn giao cho mà tiến hành làm việc.

Lưu Minh Chương nhẹ nhàng nói:
- Chuyện là vậy, tôi chỉ cần sửa đổi một chút kế hoạch đã lập ra đưa cho họ là được, không có gì lớn lao cả.

Ông ta cũng không phải là người ngốc, chuyện có thể đơn giản ông ta tuyệt đối không làm cho phức tạp. Cứ theo như lời ông ta nói, chỉ cần sửa đổi một chút ở kế hoạch của ông ta là được, đỡ phiền.

- Được.
Lục Thiếu Hoa tỏ ý hài lòng, lập tức lại nói:
- Tôi sẽ bảo anh cách liên hệ với ông ta, ừm, ông ta là vua của hoàng gia ả-rập xê-út, biết tiếng Trung, sẽ không có trở ngại gì trong việc liên hệ giữa hai người.

- Được.

...

Sau khi cúp điện thoại cắt đứt liên lạc với Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa cũng không quan tâm đến chiếc điện thoại hơi nóng, lại gọi cho Tần Tịch Thần, trước tiên nói qua một chút về việc hắn quyết định việc giao vàng cho ngân hàng Phượng Hoàng xử lý.

Tần Tịch Thần không phản đối, không, nói chính xác, cô ta sẽ không phản đối, bởi vì hắn là chồng của cô ta, cũng là người mà cô ta tin tưởng và nghe theo nhất, hắn đã đưa ra quyết định, thì nhất định là có lý của hắn, cô ta sẽ không can thiệp vào.

Huống chi, cô ta cũng dự định đem vàng giao cho ngân hàng Phượng Hoàng xử lý, quyết định của hắn xem như không bàn mà trùng ý, cô ta còn có thể phản đối gì chứ.

Cứ như vậy, về cách xử lý vàng chính thức được quyết định, việc tiếp theo liền trở nên đơn giản hơn, cuộc trò chuyện đều là nói về vấn đề phía gia đình.

Nhưng cũng không nên quên, con gái của Tần Tịch Thần cũng là con gái của Lục Thiếu Hoa, lúc rảnh rỗi hắn đều gọi điện về nhà hỏi thăm tình hình, hiện tại cô ta đã về nhà, hắn là người làm cha đương nhiên không thể không quan tâm không hỏi thăm.

Hắn hỏi:
- Vũ Đình thế nào rồi?

Nhưng mà, lúc này không ai nhìn thấy ai, nếu nhìn thấy, nhất định sẽ bị dọa sợ giật mình, bởi vì nét mặt của hắn bây giờ rất kỳ lạ, loại biểu cảm này nhìn qua thực kỳ cục, song duy nhất một điểm có thể khẳng định, đó là một nét mặt hạnh phúc.

Nghĩ cũng đúng, Lục Thiếu Hoa là người thế nào, ông chủ của Tập đoàn Phượng Hoàng, lúc bình thường căn bản là không có biểu lộ tình cảm, đều là vẻ mặt lạnh lùng hà khắc, cho dù là với mấy người có thể tín nhiệm cũng chỉ mỉm cười thản nhiên, chưa bao giờ có vẻ mặt hạnh phúc.

Lục Vũ Đình thì khác, đó là con gái của Lục Thiếu Hoa, cũng là kết quả tình yêu giữa hắn và Tần Tịch Thần, có quan hệ huyết thống, hắn dĩ nhiên sẽ cảm thấy hạnh phúc rồi.

- Tình hình tốt lắm, đã biết tập nói rồi.
Tần Tịch Thần cũng mỉm cười hạnh phúc.

Đúng vậy, hắn tuy là đang nói chuyện qua điện thoại với cô ta, nhưng, không cần thấy tận mắt, hắn cũng biết lúc này cô ta đang mỉm cười hạnh phúc, dẫu sao nghe trong giọng nói của cô ta, hắn cũng có thể đoán được phần nào.

Hắn kỳ vọng:
- Là gọi cha hay gọi mẹ?

Làm cha làm mẹ, bao giờ cũng mong con cái gọi mình trước, hắn cũng không phải là ngoại lệ, hắn rất mong con gái gọi cha trước, mà không phải là gọi mẹ.

Chỉ có điều hắn phải thất vọng rồi. Ừm, Tần Tịch Thần cũng thất vọng, bởi vì tiếng đầu tiên mà Lục Vũ Đình nói không phải là gọi cha, cũng không phải là gọi mẹ, mà là gọi bà.

- Chúng ta không ở bên cạnh chăm sóc con, là mẹ giúp, tiếng đầu tiên con gọi là bà cũng là đúng.
Tần Tịch Thần thì lại nghĩ thoáng, không những an ủi chính cô ta, cũng an ủi hắn ở đầu dây bên kia.

Lục Thiếu Hoa đúng là thất vọng, nhưng ngẫm lại lời nói của Tần Tịch Thần, hắn nghĩ thoáng hơn. Đúng, Lục Vũ Đình sinh ra chưa được bao lâu thì đã về nhà, do bà nội, cũng là mẹ của hắn nuôi dưỡng, tiếng đầu tiên gọi bà nội cũng coi như là đền bù bà Trần Lệ đi, hắn còn thất vọng cái gì.

- Ôi...

Hắn thở dài một tiếng, rồi không nói gì thêm nữa, chuyển đề tài, nói về chủ đề bất kỳ, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

Cúp máy cũng không có nghĩa là đã kết thúc, hắn còn một cuộc điện thại chưa gọi.

Cuộc điện thoại này không phải gọi cho ai khác, chính là hoàng gia Ả-rập Xê-út, may mà, cuộc điện thoại này cũng không lâu lắm, chỉ cần nói quyền chỉ huy sau này giao cho Lưu Minh Chương, bảo ông ta nghe theo chỉ thị của Lưu Minh Chương là được.

Về việc Lục Thiếu Hoa tìm người đến chỉ huy tài chính quân đội Hoàng gia của họ, vừa mới bắt đầu hoàng gia Ả-rập Xê-út có chút lo lắng, nhưng nghe hắn nói là Lưu Minh Chương, trong lòng ông ta liền thấy yên tâm.

Lưu Minh Chương là ai, chỉ cần là người làm về lĩnh vực tài chính liền biết ngay, thiên tài tiền tệ được châu Á công nhận đó, cũng là người đã từng lãnh đạo Công ty Tài chính Phượng Hoàng, người như vậy chỉ huy tài chính quân đội hoàng gia Ả-rập Xê-út bọn họ dường như không có gì là không được.

Ờ, không, không phải không có gì là không được, mà là dư sức.

Tài chính quân đội dưới quyền của hoàng gia Ả-rập Xê-út họ là cấp bậc gì, thật chỉ dám nói là tập tễnh, còn Lưu Minh Chương là cấp bậc gì, ông ta là cấp cao nhất, để ông ta chỉ huy là hoàn toàn hợp lý.

Cứ như vậy, quyền chỉ huy vừa giao, Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng dàn xếp công việc ở phía thời hạn giao vàng, kế tiếp chính là thời hạn dầu mỏ và vấn đề của bảy quốc gia bên châu Phi.

Căn cứ địa vững chắc nằm ở vị trí vô cùng tốt, Lục Thiếu Hoa đã từng khen ngợi Lý Chí Kiệt và Tạ Kiên Vĩ nhiều lần, nói vị trí hai người họ chọn rất tốt. Sự thật cũng chứng minh, vị trí địa lý của căn cứ địa rất tốt, cách bến tàu chỉ có hơn hai trăm kilometre (km) mà thôi.

Mà dựa theo tưởng tượng của Lý Chí Kiệt, chờ sau khi khống chế được bảy quốc gia sẽ tu sửa con đường lớn nối thông từ căn cứ nòng cốt đến bến tàu, hiện tại cuối cũng đã khống chế được, tình hình cũng mau chóng ổn định, công việc tu sửa đường dường như nên đưa ra kế hoạch.

Bảy quốc gia, lấy căn cứ làm trung tâm, bốn quốc gia vây quanh bên cạnh, hai quốc gia còn lại kéo dài ra, hình thành một loại địa thế kỳ lạ, mặc kệ đường lớn tu sửa như thế nào, cũng sẽ không lãng phí, cho dù có tu đi sửa lại thì cũng là đi qua địa bàn của hắn.

Cũng chính là như thế này, Lục Thiếu Hoa mới nghĩ tu sửa cong đường này, mặc kệ là đầu tư bao nhiêu tiền vốn, dù sao con đường sửa cũng có ích cho căn cứ, đặc biệt là khi vận chuyển dầu mỏ lại càng thêm tiện lợi, hắn dường như không tìm thấy lý do nào để không tu sửa con đường này.

Một chữ – sửa.

Đúng vậy, hắn đã quyết định, con đường này nhất định phải tu sửa, mà lại là quy mô lớn, sửa thành con đường lớn, như vậy khi vận chuyển dầu mỏ sẽ nhanh hơn, cũng giúp cho bảy quốc gia phát triển.

- Kế hoạch thời hạn dầu mỏ, sửa đường.

Lập tức, trong đầu hắn đã có dự tính, công việc tiếp theo chính là làm việc xoay quanh kế hoạch thời hạn dầu mỏ và tu sửa con đường.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK