Vây Nguỵ cứu Triệu là kế sách của Lục Thiếu Hoa, đầu tiên làm giảm bớt áp lực cho hãng ôtô Phượng Hoàng, lại vừa có thể trả thù cho Tần Tịch Thần, xem như là một mũi tên trúng hai đích, nhưng mà đây chỉ là tạm thời mà thôi, theo như phong cách làm việc của Lục Thiếu Hoa, nếu nghĩ hắn sẽ tha cho gia tộc hãng ôtô Toyota và hãng ôtô Honda thì còn lâu, tốt nhất đừng nghĩ.
-Chờ ta rãnh rỗi ta sẽ tính sổ từng tên một! Hừ.
Lục Thiếu Hoa lẩm bẩm nói.
Sau đó Lục Thiếu Hoa rời khỏi phòng khách bước xuống lầu dưới, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, hắn gọi Lý Thượng Khuê đến bởi hắn có một vài việc quan trọng cần anh ta làm.
-Anh Lý, lát nữa anh cho vài chiếc xe đến sân bay đón người.
Nói xong hắn sợ Lý Thượng Khuê vẫn chưa hiểu ý nên đã giải thích lại cho anh ta nghe:
-Có năm mươi người từ châu Phi qua đây, à, khi anh đi đón họ cần phải nhớ kĩ là không được lộ mặt. Còn nữa khi điều xe cũng phải xe không phải là xe của mình, đón xong đưa họ đến một nơi bí mật ở, buổi tối chúng ta sẽ hành động.
Vừa nói đến người từ châu Phi qua thì Lý Thượng Khuê đã biết là người của đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm. Còn về việc tại sao Lục Thiếu Hoa lại tốn khoản tiền lớn để đưa bọn họ qua đây, không cần nghĩ cũng biết là để thực thi nhiệm vụ.
-Không vấn đề gì, chút nữa tôi sẽ sắp xếp.
Dừng một chút, Lý Thượng Khuê không kìm được sự tò mò liền hỏi:
-Phải thực thi nhiệm vụ gì vậy?
-Tiêu diệt một bang hội nhỏ.
Lục Thiếu Hoa cũng không giấu Lý Thượng Khuê nói một cách dứt khoát, sau đó bổ sung thêm một câu:
- Đó là bang hội đã bắt cóc Tần Tịch Thần mấy hôm trước.
Lục Thiếu Hoa đã bắt đầu báo thù rồi, đó là cảm nhận đầu tiên của Lý Thượng Khuê. Còn phần Lý Thượng Khuê anh đã nén cơn giận xuống từ lâu, bây giờ nghe bắt đầu trả thù thì lập tức cơn giận lại nổi lên. Anh ta chủ động:
-Hành động tối nay tôi cũng muốn tham gia.
-Không được, anh không thể tham gia, nếu như anh lộ diện thì nói không chừng sẽ có người biết là chúng ta làm, đến lúc đó phiền phức không ít đâu.
Lục Thiếu Hoa cự tuyệt thẳng thừng, lạnh lùng cũng không để ý gì đến Lý Thượng Khuê, hắn nói tiếp:
-Sau khi xong việc lập tức đưa họ rời khỏi HôngKông, à mà đợi chút, tôi sẽ điều một tàu ngầm hạt nhân đến gần HôngKông, trong đêm sẽ nổi lên mặt nước, khi đó anh tìm một chiếc thuyền đưa họ đến đó là được rồi.
Con đường rút lui Lục Thiếu Hoa đã nghĩ kĩ rồi, năm mươi tên lính đánh thuê này vào HôngKông bằng cách bình thường, nhưng khi đã giết người rồi mà rời khỏi HôngKông bằng con đường đó e là không được, chỉ có thể rời khỏi bằng cách vụng trộm thôi.
Về phần tàu ngầm hạt nhân đến đón họ rời khỏi HôngKông thì là ý tưởng mới nghĩ ra của Lục Thiếu Hoa. Để hộ tống con tàu vận chuyển dầu mỏ căn cứ Hổ Gầm có hai tàu ngầm hạt nhân, mà cũng trùng hợp, hai con tàu ngầm hạt nhân bây giờ đang nằm trong khu vực Trung Đông, kêu họ bên đó qua HôngKông chỉ cần mất mấy tiếng đồng hồ, thời gian này cũng đủ rồi.
-Được, tôi đi làm ngay!
Lý Thượng Khuê tuy có chút thất vọng nhưng mà nghĩ đến việc sẽ đem phiền phức đến cho Lục Thiếu Hoa thì Lý Thượng Khuê chỉ có thể đồng ý một cách bất đắc dĩ.
Sắp xếp xong chuyện Lý Thượng Khuê đi đón người, Lục Thiếu Hoa cũng không ra khỏi tầm kiểm soát của vệ sĩ trong biệt thự. Hắn cầm điện thoại lên điện cho Hướng Hoa Cường, nội dung cuộc thoại cũng rất đơn giản, tức là giao cho Hướng Hoa Cường làm tốt
mọi chuẩn bị, cử người đi tiếp nhận địa bàn của tiểu bang hội đó.
Đây là việc mà Lục Thiếu Hoa và Hướng Hoa Cường đã nói với nhau từ trước, nên Hướng Hoa Cường không nói gì nhiều chỉ hỏi rõ lúc nào hành động, người của ông ta lúc nào qua đó tiếp nhận địa bàn, Lục Thiếu Hoa trả lời chi tiết, sau đó hắn đưa ra yêu cầu nữa, đó là cho Đao Ba qua giúp một tay, Hướng Hoa Cường đồng ý, Lục Thiếu Hoa lúc này mới gác máy.
Tất cả đều nằm trong sự sắp xếp của Lục Thiếu Hoa, có thể thế giới bên ngoài rất yên tĩnh, nhất là bang hội nhỏ kia, bọn họ không hề hay biết rằng nguy hiểm đang cận kề với họ, đại ca của bọn họ đang ôm ấp hai cô em xinh đẹp và đang hưởng lạc, thật là vui vẻ vô cùng.
Đêm đến, khi gần đến thời gian để hành động, Đao Ba một mình lái xe đến biệt thự của Lục Thiếu Hoa, nhận lời theo sự sắp xếp của Lục Thiếu Hoa, và sau đó nhận liên lạc với Lý Thượng Khuê, rồi lái xe rời khỏi biệt thự của Lục Thiếu Hoa đến nơi hẹn với Lý Thượng Khuê, chuẩn bị cho hành động tối nay.
Đêm đã khuya, Lục Thiếu Hoa không ngủ sớm như thói quen hằng ngày mà hắn ngồi ở thư phòng một mình, còn tắt các các bóng đèn, ngồi trên ghế sô-fa, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm hơn nửa ly rượu. Thần sắc lạnh lùng nhưng lại nhìn chăm chú vào phía trước không hề chớp mắt.
Tần Tịch Thần chưa tới quấy rầy Lục Thiếu Hoa, có thể nói Tần Tịch Thần đã quen bộ dạng này của Lục Thiếu Hoa. Kể từ khi tập đoàn Phượng Hoàng rơi vào thách thức đối mặt với việc sống còn đến nay thì Tần Tịch Thần quá quen với hình ảnh Lục Thiếu Hoa im lặng ngồi một mình trong thư phòng.
Tần Tịch Thần không phải kẻ ngốc, ngược lại cô rất thông minh. Cô còn nhớ lần trước Lục Thiếu Hoa cũng ngồi một mình trong thư phòng, qua hôm sau, tên nghị sĩ của quốc hội Mỹ đề nghị phía chính phủ mang lực lượng đến trừng phạt tập đoàn Phượng Hoàng đã bị giết.
Đêm nay, Lục Thiếu Hoa lại lẳng lặng ngồi một mình trong thư phòng, hơn nữa lúc ăn cơm vẻ mặt của Lục Thiếu Hoa không hề có một chút cảm xúc, còn lạnh lùng hơn trước nữa, Tần Tịch Thần biết rằng tối nay nhất định xảy ra chuyện, không những thế mà còn là chuyện lớn.
Tần Tịch Thần đoán quả không sai, tiếng chuông đồng hồ điểm nửa đêm, điện thoại của Lục Thiếu Hoa cũng vang lên, không cần đoán cũng biết ai gọi đến.
-Tôi đây, anh Lý.
Lục Thiếu Hoa bình tĩnh nói.
-Đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu được chưa?
Lý Thượng Khuê ở bên kia đầu dây hỏi.
-Hành động đi.
Giọng nói của Lục Thiếu Hoa có vẻ bất đắc dĩ, thực ra hắn cũng không muốn giết người, nhưng mà hiện thực thường hay làm cho Lục Thiếu Hoa cảm thấy không có cách nào, chỉ là một vài người đui mù đến khiêu khích hắn, khiến cho hắn không thể không ra tay diệt trừ đối phương.
-Tên đại ca của bang hội và người đứng đầu phải chết, còn về phần bọn lâu la có thể buông tha thì buông tha, nếu như không thể buông tha thì cũng giết luôn một thể.
-Tôi hiểu rồi.
Giọng Lý Thượng Khuê vẫn luôn mạnh mẽ như thế mà bây giờ lại mang chất giọng phờ phạc xơ xác. Sau đó Lý Thượng Khuê không kìm được xin chỉ thị:
- Địa bàn của tiểu bang hội không nhiều, tôi đang đứng bên ngoài tổng bộ quán bar của bọn chúng, trong nơi này có rất nhiều thứ có giá trị, sau khi hành động xong có cần mang đi không?
Mượn gió bẻ măng vẫn luôn là thói quen của Lục Thiếu Hoa, lúc trước khi còn ở bên châu Phi, vào thời điểm xoá sạch ba đoàn lính đánh thuê, Lục Thiếu Hoa tiện tay mang những đồ vật có giá trị đi, nói một cách hoa mỹ thì là giúp cho việc tổn thất bớt đi một chút, nhưng kì thực chẳng khác nào đi cướp đoạt
Lý Thượng Khuê biết rõ thói quen này của Lục Thiếu Hoa, bây giờ lại muốn xoá sạch tiểu bang hội này, nhưng mà dù ít nhiều gì cũng có chút thu vào mà, sau khi tiêu diệt xong bọn này thì có thể thuận tay mang đi vài triệu tiền mặt, Lý Thượng Khuê sao lại bỏ qua cơ hội này chứ.
Nhưng mà lời của Lý Thượng Khuê đã nhắc nhở Lục Thiếu Hoa, bất ngờ Lục Thiếu Hoa đã nghĩ ra một cách tuyệt mỹ đánh lừa thiên hạ. Không sai, đó chính là cướp, biến trả thù thành hành động cướp, nhìn qua tuy rằng không mấy người tin nhưng mà cảnh sát HôngKông oán hận nhất là bọn Hắc Bang. Khi bọn Hắc Bang có người chết lại tìm không ra người nào làm, hơn nữa làm hiện trường giả là một trận cướp, bên cảnh sát sẽ cho rằng đây là cuộc đấu tranh và cướp bóc do bọn Hắc Bang làm, nhưng thật ra đây khiến cho cảnh sát tìm ra một cái cớ rất tốt.
-Có thể, cái nào đáng giá đều mang về cả.
Nói xong Lục Thiếu Hoa nghĩ ngợi một chút lại nói:
-Nếu như vậy, thì phải chuyến hướng hành động, hành động các nơi khác trước, còn tổng bộ bên đó thì hành động cuối cùng, à, khi mà xử bên tổng bộ thì kêu Đao Ba cùng hành động.
Nếu đã đánh lạc hướng của cảnh sát, Lục Thiếu Hoa nhất định phải làm đến cùng, để cho Đao Ba ra lộ diện, như thế mới trở thành cuộc hắc đấu giữa bang hội nhỏ và Tân Nghĩa An, tuy rằng lộ diện Tân Nghĩa An, nhưng mà không có chứng cứ hiện trường chính xác, cảnh sát cũng không làm gì được Tân Nghĩa An
-Vâng, tôi biết làm thế nào rồi.
Lý Thượng Khuê dường như hiểu được sắp xếp của Lục Thiếu Hoa.
-Thế thì như vậy đi, tôi cúp máy đây.
Nói xong Lục Thiếu Hoa cúp máy.
Sau đó, Lục Thiếu Hoa điện thoại cho Hướng Hoa Cường nói về sắp xếp của hắn, để cho Hướng Hoa Cường chuẩn bị tốt, đồng thời cũng nhắc nhở Hướng Hoa Cường trước hết nên tỏ ra quan tâm thăm hỏi tốt với cảnh sát bên đó, tránh việc đến lúc đó không kịp chuẩn bị.
Hướng Hoa Cường lăn lộn ở HôngKông nhiều năm rồi, Tân Nghĩa An không ngừng mở rộng, việc cướp đoạt địa bàn như thế này không phải là lần đầu, hơn nữa lần này quy mô rất nhỏ, đương nhiên là không có vấn đề gì, Hướng Hoa Cường luôn miệng nói còn nói phiếm vài ba câu rồi mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Mệnh lệnh về việc bắt đầu hành động đã truyền đi, Lục Thiếu Hoa lại không có chuyện gì để làm, liền đưa ly rượu lúc đầu rót một ngụm uống hết, và châm lửa hút điếu thuốc tiếp theo rồi hít một hơi thật ngon lành, đầu óc của hắn giờ trống rỗng, thoải mái vô cùng, và cũng cảm nhận được khoái cảm mà hương vị của thuốc mang đến.
Nửa giờ đồng hồ qua đi một cách im ắng, trong nửa giờ này có rất nhiều chuyện xảy ra. Tên cầm đầu Hắc Bang một thời lừng lẫy đã chết trong nửa giờ đồng hồ này, hơn nữa chết trong hoàn cảnh không hề có cảnh báo trước nào, ra đi mang theo nụ cười trên môi, người không biết họ sẽ nghĩ rằng đây là nụ cười của sự giải thoát.
Còn nửa giờ đồng hồ sau, điện thoại của Lục Thiếu Hoa reo lên, vẫn là điện thoại của Lý Thượng Khuê điện đến, mục đích của anh ta điện đến rất đơn giản chỉ muốn báo cáo nhiệm vụ đã hoàn thành, anh ta chuẩn bị đưa họ rời khỏi HôngKông, hỏi xem Lục Thiếu Hoa có dặn dò nào khác không.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, cũng có nghĩa là thù của Tần Tịch Thần đã được trả, Lục Thiếu Hoa sao lại còn có lời dặn dò nào khác nữa. Chỉ bảo Lý Thượng Khuê đưa mấy người lính đánh thuê này nhanh chóng rời khỏi, sau đó giải quyết sạch sẽ vấn đề xe rồi về biệt thự nghỉ ngơi. Đó chính là những gì hắn nói.
Kết thúc, vâng, kết thúc rồi, thù của Tần Tịch Thần đã được trả, Lục Thiếu Hoa như đã nhổ được cái đinh trong lòng, có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi…