- Anh hai, chuyện đã giải quyết như thế nào rồi?
Lục Thiếu Hoa mỉm cười hỏi.
- Tốt lắm!
Trần Quốc Bang thản nhiên lên tiếng. Dường như y rất là vui mừng tuy trên gương mặt vẫn còn có sự tiếc nuối. Để khai thông được mối quan hệ này, y đã phải tiêu hết mấy triệu đô la Mỹ thì người ta mới chịu gặp mặt. Tuy nhiên chuyện đáng ăn mừng là tiêu hết mấy triệu đó đã để lại cho đối tác một ấn tượng tốt dẫn đến việc thuận lợi kết nối mối liên hệ và còn cùng với đối phương nói chuyện với nhau, hứa hẹn một mối quan hệ làm ăn tốt đẹp.
Trần Quốc Bang không đề cập đến việc đã chi tiêu hết bao nhiêu tiền. Y biết Lục Thiếu Hoa không quan tâm đến vấn đề này. Y chỉ âm thầm tiếc rẻ trong lòng mà thôi. Cũng may là Trần Quốc Bang không nói ra, nếu không sẽ khiến Lục Thiếu Hoa cười đến chết luôn. Tiêu có một số tiền ít như vậy mà lại có thể cho Lục Thiếu Hoa một cơ sở tốt cho những kế hoạch tương lai, đầu tư nhỏ mà gặt hái kết quả to, có thể không giá trị sao? Điều này quả thực rất đáng giá mà.
Còn về phần mục đích của mình thì Lục Thiếu Hoa không có giải thích kỹ càng cho Trần Quốc Bang. Hắn cũng không vội làm điều đó, vừa mới kết nối quan hệ nên sống chung với nhau một thời gian, theo thời gian sẽ gia tăng sự tin tưởng lẫn nhau. Khi đó, hắn sẽ tự đề cập đến việc này. Còn bây giờ nếu như mạo muội giải thích rõ ràng quá thì người khác sẽ nghĩ rằng hắn lợi dụng mà thôi.
- Mối quan hệ được khai thông là tốt rồi.
Lục Thiếu Hoa mỉm cười gật đầu, xác nhận lại thông tin của Trần Quốc Bang. Sau đó hắn chuyển sang việc khác.
- Anh hai, chúng ta đi lên lầu đi. Em có việc cần nói với anh một chút.
Theo kế hoạch của Lục Thiếu Hoa, hắn không muốn ở lại Liên Xô trong thời gian quá dài, cũng không muốn xuất đầu lộ diện. Sau khi sắp xếp hết mọi việc, hắn sẽ lập tức quay trở về Hongkong. Đương nhiên, khi hắn đã an bài thì mọi việc phải đạt được mục đích của hắn. Tay không mà quay về thì không phải là nguyên tắc xử sự của Lục Thiếu Hoa.
- Ừ!
Trần Quốc Bang không biết Lục Thiếu Hoa muốn nói với y chuyện gì nhưng vẫn đi lên lầu cùng với hắn.
Ngồi trong phòng làm việc này cho dù là buổi sáng hay là buổi chiều đều giống nhau. Chỉ có điều là tâm trạng khác nhau mà thôi. Buổi sáng thì Trần Quốc Bang cảm thấy sốt ruột còn hiện tại thì thoải mái hơn. Lục Thiếu Hoa cũng tương tự như vậy. Buổi sáng thì tương đối nghiêm túc, còn hiện tại thì tươi cười hơn.
- Em đã đề nghị anh Lý Chí Kiệt tổ chức và thành lập một quân đoàn lính đánh thuê.
Lục Thiếu Hoa nói thẳng ra mục đích của mình.
- Quân đoàn lính đánh thuê?
Trán của Trần Quốc Bang nhăn lại, không hiểu tại sao Lục Thiếu Hoa lại đột nhiên muốn thành lập một quân đoàn lính đánh thuê. Một người cũng khá thông minh như y sẽ hiểu được rằng Lục Thiếu Hoa không chỉ đơn giản thành lập một lực lượng vũ trang cho chính mình đâu.
- Ừ, buổi sáng em cũng đã trao đổi qua với anh Chí Kiệt. Anh ấy cũng đã đồng ý rồi.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa gãi đầu có chút xấu hổ nói:
- Anh cũng biết em chỉ là một người bình thường. Cho nên cũng muốn tham khảo qua ý kiến của anh một chút.
Lục Thiếu Hoa không hỏi Trần Quốc Bang có đồng ý hay không đồng ý cho hắn thành lập quân đoàn lính đánh thuê. Bởi vì đây là việc mà hắn nhất định phải làm, không được phản đối.
Trần Quốc Bang dường như cũng nhìn ra được quyết tâm của Lục Thiếu Hoa. Đồng thời hắn cũng tránh đề cập việc Trần Quốc Bang có đồng ý hay không? Trầm ngâm một lát, y lên tiếng:
- Việc thành lập quân đoàn lính đánh thuê là khả thi. Nhưng anh không đồng ý sai Lý Chí Kiệt đi. Anh cảm thấy tự mình anh đi thì yên tâm hơn.
Sự thật, Trần Quốc Bang không đồng ý với việc sai Lý Chí Kiệt đi thành lập quân đoàn lính đánh thuê mà y muốn chính mình phải là người tiên phong đi trước. Trần Quốc Bân biết rõ Lý Chí Kiệt là người có cơ trí nhưng khả năng lãnh đạo lại có giới hạn. Phải điều hành cả mấy chục có khi mấy ngàn người là điều quá khó khăn. Hơn nữa, Lý Chí Kiệt từng là cấp dưới của y đồng thời cũng là bạn. Y không muốn Lý Chí Kiệt mạo hiểm làm điều đó, cứ để bản thân của mình gánh đỡ nguy hiểm thì hơn.
Lục Thiếu Hoa dường như đã sớm dự kiến Trần Quốc Bang sẽ xung phong làm việc này thì bật cười:
- Anh hai, chúng ta đã ở chung với nhau nhiều năm, việc đối nhân xử thế của em anh cũng nắm rõ. Không phải là em không cho anh đi. Nhưng em vẫn còn rất nhiều chuyện quan trọng cần anh giải quyết.
Trên thực tế, từ lúc sang Liên Xô cho đến này, tất cả công việc đều do Trần Quốc Bang giải quyết. Việc sai Trần Quốc Bang tiến hành thiết lập quân đoàn lính đánh thuê là hoàn toàn hợp lý, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ yên tâm hơn. Nhưng việc bên Liên Xô này cần có Trần Quốc Bang xử lý. Bất đắc dĩ lắm Lục Thiếu Hoa mới sai Lý Chí Kiệt đi.
- Anh biết nhưng....!
Dừng một lát, Trần Quốc Bang mới nói tiếp.
- Nhưng anh có cảm giác Lý Chí Kiệt không có năng lực lãnh đạo. Ngoài ra, anh còn lo lắng cho sự an toàn của cậu ấy.
Chà! Lục Thiếu Hoa thở dài. Hắn cũng không phải là gỗ đá mà không biết trân trọng người làm việc cho mình. Hắn không hề muốn người khác phải mạo hiểm vì hắn nhưng bây giờ không còn cách nào khác. Nếu không thành lập một tổ chức có thể bảo vệ cho hắn thì sau này, khi sự nghiệp đã phát triển đến một mức nhất định, hắn sẽ bị người khác ức hiếp. Lục Thiếu Hoa không muốn nhận lãnh kết cục đó cho nên hắn phải khiến thuộc cấp của mình mạo hiểm như vậy.
Hít sâu một hơi, Lục Thiếu Hoa mới nói:
- Năng lực lãnh đạo thì có thể từ từ rèn luyện. Còn về vấn đề an toàn thì khi vừa mới thành lập, em sẽ trang bị một số vũ khí tiên tiến nhất để đảm bảo an toàn cho mọi người.
Trần Quốc Bang biết y không thể rời khỏi Liên Xô lúc này. Dù sao thì y cũng phải mất ba năm để thiết lập mối quan hệ. Nếu như y bỏ đi thì cũng đồng nghĩa với việc mối quan hệ này bị chấm dứt. Ba năm thời gian sẽ hóa thành một đống tro tàn vô ích. Tuy nhiên, hắn không nghĩ lần này Lý Chí Kiệt đi là mạo hiểm, nhưng có chút lo lắng Lý Chí Kiệt không có năng lực lãnh đạo sẽ khiến cho việc thành lập quân đoàn bị thất bại.
Trong nội tâm của Trần Quốc Bang là trăm mối cảm xúc ngổn ngang khiến cho Trần Quốc Bang không thể không thận trọng suy xét, cuối cùng y nói một câu:
- Để anh suy nghĩ lại!
Rồi chìm vào yên lặng.
Lục Thiếu Hoa cũng không mở miệng quấy rầy, cẩn thận ngồi một bên nhìn sắc mặt Trần Quốc Bang.
Nửa giờ đã trôi qua nhưng Trần Quốc Bang vẫn không nhúc nhích duy chỉ có nét mặt là thay đổi. Chân mày của y nhíu lại, dựa lưng vào ghế sa-lông, cặp mắt khép hờ, hai bàn tay lồng vào nhau.
Cạch, cạch! Chiếc kim giây chạy vòng quanh như không bao giờ dừng lại. Mỗi bước đi cũng chính là một giây đồng hồ trôi qua.
Mội tiếng đã trôi qua. Lúc này Trần Quốc Bang mới mở to mắt, ngay sau đó há miệng thở dốc dường như không phải nói mà là hô lên:
- Anh cảm thấy một mình Chí Kiệt không thể làm được điều đó, phải tìm thêm một người nữa đi cùng cậu ấy. Trong thời điểm này, chúng ta tuyển người phải rất thận trọng. Tốt nhất là cần tuyển một người có thể bù đắp khuyết điểm của Lý Chí Kiệt.
Lục Thiếu Hoa mỉm cười gật đầu ra vẻ tán thành:
- Em cũng đã tính cử hai người đi. Cho nên em đã bảo anh Chí Kiệt đích thân tự mình tuyển dụng, làm việc ăn ý mới là quan trọng.
Nghe Lục Thiếu Hoa nói, Trần Quốc Bang không thể không gật đầu. Quả thật là y đã không suy xét được chu toàn. Nếu chỉ bù lại khuyết điểm của đối phương mà không có sự ăn ý trong lời nói và phong cách làm việc thì cũng không hay. Nếu đã có sự ăn ý rồi thì một khuyết điểm nho nhỏ cũng chẳng thành vấn đề. Trên đời này không có người nào là toàn mỹ cả nhưng phong cách làm việc cũng như đối nhân xử thế của Lý Chí Kiệt thì hoàn toàn không tìm thấy khuyết điểm nào.
- Em có biết Lý Chí Kiệt chọn ai để cộng tác không?
Trần Quốc Bang hỏi. Y nóng lòng muốn biết là Lý Chí Kiệt sẽ chọn ai.
- Em cũng không biết nữa. Em bảo với anh ấy nên đi nói chuyện với người ta trước. Nếu như người đó đồng ý thì sẽ thông báo với anh.
Lục Thiếu Hoa lắc đầu nói.
- Ừ, để anh hỏi lại cậu ấy!
Nói xong, Trần Quốc Bang đứng dậy bước ra cửa.
Không lâu sau, Trần Quốc Bang quay trở lại phòng. Tuy nhiên lần này y đi cùng với Lý Chí Kiệt và một người nữa tên là Tạ Kiên Vĩ. Lục Thiếu Hoa ấn tượng với cái tên của người này vì có người bạn học kiếp trước của hắn cũng tên là Tạ Kiên Vĩ. Điều này làm cho Lục Thiếu Hoa bỗng nhớ đến quê hương của mình.
Nhìn Tạ Kiên Vĩ, Lục Thiếu Hoa đã đoán được trong lòng. Hắn thầm nghĩ:
- Hóa ra người mà Lý Chí Kiệt chọn chính là y.
Tuy có ấn tượng với cái tên của Tạ Kiên Vĩ nhưng thật sự Lục Thiếu Hoa vẫn chưa biết rõ về con người này. Chỉ biết là lúc bình thường gã lạnh lùng, khô khan. Một ngày nói chuyện không quá năm lần. Vả lại mỗi lần cũng không quá mười chữ.
- Mọi người ngồi đi!
Lục Thiếu Hoa phất tay ra hiệu cho tất cả mọi người ngồi xuống. Sau đó dùng ánh mắt để hỏi Trần Quốc Bang đây có phải là người mà Lý Chí Kiệt đã chọn hay không?
Trần Quốc Bang dường như hiểu ý của Lục Thiếu Hoa nên gật đầu xác nhận.
Cả bốn người tự tìm chỗ ngồi cho mình nhưng không ai lên tiếng khiến trong phòng bao trùm một không khí yên lặng.
Một lúc sau, Lục Thiếu Hoa giả bộ ho khan hai tiếng, phá vỡ không khí yên lặng trong phòng, quay sang Tạ Kiên Vĩ nói:
- Anh Tạ, em nghĩ là anh Chí Kiệt cũng đã nói qua với anh. Lính đánh thuê là một công việc như thế nào anh cũng đã biết rõ. Anh có đồng ý hay không thì tùy anh quyết định.
Lục Thiếu Hoa hiểu rằng Tạ Kiên Vĩ đã đến đây tức là đã đồng ý nhưng hắn không thể không hỏi lại lần nữa, để xác minh xem có thật là gã đã đồng ý với lời đề nghị của Lý Chí Kiệt hay không.
- Đối với tôi thì không thành vấn đề gì!
Lục Thiếu Hoa quan sát Tạ Kiên Vĩ, thấy gã vẫn giữ vẻ mặt như bình thường, không hề có một tia phân vân, do dự nào. Nếu đã như vậy thì Lục Thiếu Hoa cũng không thể nói gì hơn. Hơn nữa, còn có Trần Quốc Bang dẫn dắt bọn họ thì Lục Thiếu Hoa cũng yên tâm hơn. Cuối cùng, Lục Thiếu Hoa cũng đã đồng ý:
- Vậy được rồi. Anh hai, anh nói trước đi.
-Ừ!
Trần Quốc Bang gật đầu, dựng thẳng người lên nói:
- Việc thành lập quân đoàn lính đánh thuê chỉ có hai người các anh. Để gia tăng việc đảm bảo an toàn cho mọi người, tất cả vũ khí tiên tiến nhất đều sẽ được trang bị.
Trần Quốc Bang nói tiếp:
- Công việc hai người làm rất đơn giản. Đầu tiên là tuyển dụng nhân viên, tiến hành huấn luyện, phát triển quân đoàn ngày một lớn mạnh.
Nói đến đây, Trần Quốc Bang liền đứng dậy, nhìn về phía Lục Thiếu Hoa giống như muốn hỏi hắn có muốn bổ sung điều gì hay không?
Bắt gặp ánh mắt của Trần Quốc Bang, Lục Thiếu Hoa hung hồn nói:
- Em đã chuẩn bị số vốn ba trăm triệu đô la Mỹ để thành lập quân đoàn này. Các anh muốn tuyển dụng bao nhiêu người, phải mua những loại vũ khí nào thì các anh cứ tự mình xử lý. Nếu số tiền đó vẫn không đủ thì em sẽ bổ sung sau. Mục tiêu duy nhất của các anh chính là nâng cao thực lực, phát triển quân đoàn ngày càng lớn mạnh.
Chà! Khi nghe Lục Thiếu Hoa đề cập đến số vốn ba trăm triệu đô la Mỹ, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc.
Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì thêm, chỉ yêu cầu Trần Quốc Bang đi sắp xếp một số việc.
Trước kia, Trần Quốc Bang cũng có một số quan hệ với binh lính đánh thuê nên cũng có những hiểu biết nhất định. Do đó y đã cùng bàn bạc, thảo luận với đám người Lý Chí Kiệt suốt nhiều giờ mới kết thúc. Nhưng y không về phòng nghỉ ngơi vì y biết chắc chắn Lục Thiếu Hoa vẫn còn việc cần nói với mình.