Đám người Lý Thượng Khuê là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, xe tăng đại bác họ đều đã từng lái qua, ngay cả máy bay trực thăng cũng vậy, đều lái được. Chỉ có điều là để điều khiển được hai chiếc trực thăng thì phải cần thêm hai kỹ sư chính và một kỹ sư phụ, tổng cộng là bốn người.
May mà những người bên cạnh Lục Thiếu Hoa đều là những nhân tài thực sự, tìm ra bốn người để điều khiển máy bay quả thật là quá dễ dàng. Cuối cùng, sau khi thăm dò và quyết định kỹ thuật, Lục Thiếu Hoa ngồi điều khiển trực thăng, kỹ sư chính do Lý Thượng Khuê đảm nhiệm. , còn Hà Cường làm phụ. Chiếc trực thăng còn lại do Dương Dương đảm nhận vai trò kỹ sư chính, phụ thì do lão Đại của Tam Bào Đài đến đảm nhận.
Phân bố xong vị trí cho các kĩ sư, Lục Thiếu Hoa đã cố ý gọi điên cho Lý Vân Thanh căn dặn anh ta sửa sang lại mái của toà nhà Phượng Hoàng một chút rồi thêm một khoá mật mã vào con đường dẫn từ tầng ba mươi lên đến tầng trệt, như thế thuận tiện cho việc đi đi về về của hắn.
Sau khi sắp đặt xong mọi thứ Lục Thiếu Hoa mới thở phào nhẹ nhõm tự nói với mình: “cuối cùng cũng ổn thoả” rồi mỉm cười hài lòng.
Có máy bay rồi không có nghĩa là Lục Thiếu Hoa không cần dùng đến ô tô. Trong kế hoạch của hắn, máy bay chỉ để dùng trong những chuyến đi đường dài hoặc trong những trường hợp khẩn cấp, còn bình thường thì hắn vẫn chỉ dùng ô tô. Ví như việc đi từ biệt thự đến toà nhà Phượng Hoàng chẳng hạn, vì lộ trình không xa nên hắn đương nhiên là không phải đi máy bay.
Có máy bay rồi hắn thực hiện theo đúng lời hứa với Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda, chiều thứ sáu mỗi tuần đều ngồi trực thăng bay về Thâm Quyến, ở Thâm Quyến hai ngày rồi sau đó lại bay về Hồng Kông.
Những ngày tháng như vậy cũng đã qua được hơn một năm, mưa to gió lớn cũng không cản trở được hắn kiên trì thực hiện lời hứa của mình. Bên cạnh nhau đã hơn một năm, tình cảm vốn dĩ đã rất thân mật nay lại càng gần gũi. Họ đã trở thành tình nhân, đúng vậy, là một cuộc tình tay ba mà ở giữa đã xuất hiện thêm một người: vợ hai Anten Chiyoda.
Tình cảm ngày càng gần gũi đương nhiên cũng có lợi cho Lục Thiếu Hoa. Tuy nhiên về chuyện nam nữ hắn vẫn một mực cố gắng kìm nén vì không chỉ hắn mà ngay cả Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda đều còn quá nhỏ, nếu sống theo kiểu đó thì chỉ có hại cho cơ thể.
- Anh tiểu Hoa, mấy ngày nữa là đến thi cuối kỳ rồi, thi xong là được nghỉ hè, anh có thể đưa chúng em đi Hồng Kông chơi được không?
Tăng Vũ Linh đột nhiên hỏi.
Lục Thiếu Hoa ở Hồng Kông có một công ty lớn, điều này Tăng Vũ Linh cũng biết. Từ khi nghe cha mình là Tăng Ái Dân kể thì việc được đến Hồng Kông đã trở thành ước muốn của cô trong mấy năm lại đây. Trước đây cũng đã có lần Tăng Vũ Linh nhắc tới chuyện đi Hồng Kông với hắn nhưng lúc đó hắn lấy lý do là cô còn nhỏ để từ chối. Giờ cô cũng đã mười sáu tuổi rồi, chứng minh thư cũng đã có, hộ chiếu xuất nhập cảnh thì có thể làm, thời cơ xem như đã chín mùi nên cô ắt sẽ đòi thôi.
- Em cũng muốn đi.
Anten Chiyoda giơ cả hai tay lên tán thành, giống như là đang ghi danh vậy. Lục Thiếu Hoa thấy khó xử quá, không phải hắn không muốn cho Tăng Vũ Linh đi mà là vì hắn sợ Tăng Ái Dân không cho phép cô đi.
- Có được không vậy?
Tăng Vũ Linh thấy hắn không nói gì nên cho rằng hắn không đồng ý, cứ lay lay cánh tay hắn mà làm nũng.
- Ừm!
Lục Thiếu Hoa khó xử lên tiếng. Thấy vẻ mặt đầy hy vọng của Tăng Vũ Linh hắn cũng không đành lòng từ chối, chỉ có thể làm giống như chơi bóng đá vậy, giao hết quyền quyết định cho Tăng Ái Dân.
- Anh có thể đưa các em đi nhưng mà phải được sự đồng ý của người lớn sau đó làm xong hộ chiếu mới có thể đi được.
- Anh nói rồi đấy nhá!
Tăng Vũ Linh cuối cùng cũng cười hớn hở.
- Ừ, là anh nói. Chỉ cần người lớn đồng ý thì anh sẽ đưa các em đi Hồng Kông chơi.
Lục Thiếu Hoa vội vàng hứa.
- Yeah!
- Yeah!
Hai cô đồng thanh hô, vui tới mức muốn nhảy lên, nhất là Tăng Vũ Linh. Cô cười đầy hân hoan cứ như thể việc này đã chắc chắn lắm rồi vậy.
Mà sự thật đúng là như vậy. Chỉ cần Lục Thiếu Hoa đồng ý đưa hai cô đi thì coi như việc này đã chắc như đinh đóng cột. Vì trước đó Tăng Vũ Linh đã từng nói với Tăng Ái Dân chuyện cô muốn đi Hồng Kông, còn Tăng Kiến Quốc mặc dù rất cứng rắn nhưng cũng đã phải chịu thua trước sự nhõng nhẽo của cô.
Anten Chiyoda cũng thế, chỉ có điều là cô không cần phải nhõng nhẽo mà chỉ cần nói một tiếng với Phó Trấn Hải - người thương yêu cô nhất- thì mọi chuyện xem như xong.
Tuy nhiên hai cô không tỏ ra là đã được chấp nhận mà vẫn làm bộ như còn phải hỏi ý kiến người lớn, cả hai đã đồng ý là tối hôm đó sẽ về xin phép sau đó mới cùng Lục Thiếu Hoa hẹn định ngày đi Hồng Kông.
- Anh tiểu Hoa, giờ chúng em sẽ về nhà, hỏi ý kiến người lớn xong thì sẽ quyết định hôm nào đi Hồng Kông nha.
Ngừng lại một chút, Tăng Vũ Linh vẫn còn chút gì đó không yên tâm nên lại nói thêm.
- Hay là thế này đi, giờ em về nhà xin phép luôn và sau đó sẽ gọi điện thông báo kết quả cho anh. Ngày mai là bắt đầu thi cuối kỳ rồi, lần lượt từng lớp một mà, như thế thì sẽ mất khoảng một tuần. Vừa hay là chủ nhật tuần sau bắt đầu nghỉ hè. Nếu như đi Hồng Kông chơi thì chọn ngày thứ sáu tuần sau đi.
Tăng Vũ Linh rõ ràng đã sợ hắn đổi ý nên đã cương quyết chọn ngày đi Hồng Kông. Chẳng còn cách nào khác, nếu Tăng Ái Dân cũng đồng ý cho cô đi thì chỉ còn thiếu mỗi việc làm hộ chiếu nữa là xong.
Lời đã nói ra rồi, cho dù nhận thấy việc này có chút không thích hợp thì cũng đã muộn, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể gật đầu nói.
- Được rồi, được rồi. Nếu đồng ý thì tuần sau anh sẽ đến Thâm Quyến đón các em đi Hồng Kông.
- Được, quân tử nhất ngôn. Chờ điện thoại của tụi em nghe.
Nói xong Tăng Vũ Linh kéo tay Anten Chiyoda chuẩn bị đi về, thế nhưng đi được hai bước cô bé dừng lại nói với hắn.
- Anh Tiểu Hoa, gọi xe đưa bọn em về đi.
Lần nào cũng vậy nên không cần nói hắn cũng biết. Hắn gật đầu nói với hai cô bé:
- Các em cứ đi ra cửa đi, anh sẽ gọi điện bảo người lái xe qua đưa các em về.
Cứ như vậy Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda đi về, còn hắn thì phải ở đây chờ điện của hai cô. Không thể lập tức bay về Hồng Kông, hắn chỉ đành ngồi trên chiếc ghế sofa cạnh điện thoại “nhắm mắt dưỡng tinh thần”, nhân tiện hồi tưởng lại một chút về những chuyện đã qua.
Thời gian đã trôi qua được hơn một năm, giờ đã là cuối tháng sáu năm 1994. Trong hơn một năm ở đây, tập đoàn Phượng Hoàng đã thu được rất nhiều thành quả, tất cả đều được khai triển theo đúng những phương hướng đại thể mà hắn đã vạch ra. Đặc biệt là việc công ty tiêu thụ Phượng Hoàng. Trong khoảng thời gian một năm này, chẳng những đã đưa được ôtô Phượng Hoàng ra thị truờng thế giới mà còn đưa được toàn bộ số Tivi và đầu đĩa VCD đã sản xuất trong hơn một năm trước ra ngoài, có thể nói là đạt được thành công vang dội.
Đúng thế, có ôtô Phượng Hoàng đi đầu tiên phong, khai thác thị trường, cùng với số Tivi màu và đầu đĩa VCD đã sản xuất trong đầu năm 1993, tổ hợp song song gặt hái, cứ theo đúng con đường như ôtô thì việc hướng ra thị trường thế giới cũng trở nên dễ dàng hơn.
Trừ lần đó ra, đất nước cũng có sự phát triển, biến đổi long trời lở đất. Công ty Bất động sản Phượng Hoàng ở các thành phố lớn trong nước đều có các chi nhánh công ty con, các con đường ở các thành phố lớn liên tiếp xuất hiện các siêu thị mới, nổi tiếng khắp toàn Trung Quốc.
Ở trong nước có lưu hành một câu như thế này: Tập đoàn Phượng Hoàng -Đương kim đệ nhất Trung Quốc.
Đúng vậy, tập đoàn Phượng Hoàng đã đứng đầu Trung Quốc, là doanh nghiệp tư nhân đứng đầu, thị giá chiếm 10 tỷ đôla, sản phẩm chất lượng tốt, giá cả lại hợp lý, quả nhiên là đã nhận được sự yêu thích của dân chúng.
Ở Trung Quốc nếu nhìn từ bên ngoài sẽ thấy mỗi người đều có thị hiếu riêng nhưng đứng trên lập trường yêu nước thì lại rất đoàn kết, ví như việc vận động ủng hộ hàng Trung Quốc chẳng hạn, đã nhận được sự đồng tình của số đông.
Nhớ ở kiếp trước, khi bước vào thế kỉ 21, mọi người có xu hướng thích mua sắm hàng ngoại. Theo như Lục Thiếu Hoa nhận thấy thì nguyên nhân của việc này là do chất lượng của hàng trong nước có vấn đề chứ tuyệt đối không phải vì người dân không ủng hộ hàng nội. Chất lượng hàng hoá thấp đến mức người dân không có cách nào chấp nhận được mới dẫn đến cục diện như ngày hôm nay.
Giờ thì đã khác rồi, tập đoàn Phượng Hoàng đã xuất hiện, chẳng những chất lượng tốt mà giá cả cũng hợp lí, không lo ủng hộ hàng nội còn đi nhập khẩu làm gì.
Mọi nguời ủng hộ hàng trong nước thì người được lợi nhiều nhất đương nhiên là Lục Thiếu Hoa. Sản phẩm của công ty hắn thông qua một hệ thống các siêu thị đã phát tán ra tất cả các thành phố lớn, bất kể là Tivi hay đầu đĩa VCD, máy tính cũng đều thông qua hệ thống các siêu thị của công ty tiêu thụ Phượng Hoàng ra ngoài.
Những thành tích mà hai công ty ở Thâm Quyến và Hồng Kông đã đạt được là không hề tầm thường, ở bên Châu Phi cũng thế. Cuối năm 1992 đã bắt đầu sử dụng máy móc để khai thác dầu thô và sau đó nhanh chóng vận chuyển đến Nga, chia làm bốn khu vực, bốn mỏ dầu cũng nhanh chóng được đưa vào quá trình khai thác.
Dầu mỏ đã bắt đầu được khai thác, việc sử dụng tàu thủy cỡ lớn để vận chuyển dầu cũng rất nhanh, cùng năm đó cũng nghiên cứu ra tàu thủy thành công và hạ thủy thành công, điều đó có nghĩ là dầu thô có thể từng thùng từng thùng một được vận chuyển từ Nga sang Châu Phi.
Về phần hộ tống thì có tàu bảo vệ cùng với tàu ngầm hạt nhân ẩn dưới đáy, không lâu sau đó cũng chế tạo được. Vốn dĩ công việc này cần một thời gian dài, chỉ là lúc ấy ở Liên Xô, Lục Thiếu Hoa đã mua sẵn kỹ thuật chế tạo, nên chỉ cần đối chiếu với kỹ thuật là có thể trực tiếp làm ra, căn bản không cần nghiên cứu từ đầu, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Bố trí ổn thoả xong mọi việc, cuối tháng mười năm 1993, chuyến dầu thô đầu tiên đã được vận chuyển thành công đến Châu Phi, như vậy đồng nghĩa với việc tuyến vận chuyển dầu của Lục Thiếu Hoa đã chính thức được xây dựng thành công.
Xây dựng tuyến vận chuyển thành công cũng có nghĩa là có thể thực hiện được bước tiếp theo của kế hoạch. Vì vậy, vào khoảng cuối tháng mười một, cùng với chuyến tàu trở về Nga, một số lượng lớn súng ống đạn dược đã được vận chuyện đến khu vực Trung Đông.
Việc buôn lậu súng ống đạn dược nói khó thì là khó, nói dễ thì được dễ. Chỉ cần thành công trong vụ đầu tiên thì những vụ tiếp theo cứ như nước chảy thành sông, không cần phải ra ngoài rao mời nhiều cũng có khách tự tìm đến cửa.
Tình hình hiện tại của căn cứ ở Châu Phi là như thế, qua hơn nửa năm phát triển, đơn đặt hàng súng ống đạn dược đã chất cao như núi, chỉ có điều là không thể sản xuất kịp để giao hàng đúng hẹn. Thế nhưng không biết vì sao các vị khách kia lại không hề huỷ hợp đồng mà ngược lại họ còn chấp nhận chờ đợi đến khi hàng sản xuất kịp.
Nhận được báo cáo của Tạ Kiên Vĩ, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ cười cười, giải thích chuyện không hiểu về căn cứ sản xuất bằng chỉ một từ…