Mục lục
Thương Trường Đại Chiến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thiếu Hoa cơ bản đã biết rõ lai lịch đối phương, điều này làm cho Lục Thiếu Hoa đang thất vọng cũng cảm thấy buồn cười, không sai, Lục Thiếu Hoa đang thất vọng, vốn dĩ cảm thấy lần này sẽ đụng ngay một đối thủ khá mạnh nhưng thật sự rất yếu, còn về buồn cười thì Lục Thiếu Hoa thật cảm thấy buồn cười vì đối phương bất kể là về thế lực hay tài sản đều không bằng một góc của Lục Thiếu Hoa, hoàn toàn không đáng là vật cản của hắn nhưng người ta cũng đã tìm tới nhà rồi thì Lục Thiếu Hoa làm sao không cảm thấy buồn cười cho được.

Nhưng buồn cười thì buồn cười, Lục Thiếu Hoa không phải thấy đối phương yếu mà xem thường, ngược lại, Lục Thiếu Hoa quan sát rất kỹ mỗi đối thủ, mặc dù đối phương không cùng đẳng cấp với mình nhưng hắn vẫn không xem thường.

Là vì Lục Thiếu Hoa hiểu rõ một đạo lý, đạo lý này chính là hậu quả của việc xem thường kẻ địch sẽ rất thê thảm, đây là kết quả có được từ kinh nghiệm trước, Lục Thiếu Hoa là một người tái sinh, sự sơ suất như vậy không thể mắc phải.

Lúc Lục Thiếu Hoa biết chú của đối phương là bang chủ bang Trúc Liên thì hắn liền gọi cho Tiền Khiêm bảo anh ta cử một số người qua đây, đồng thời lại dọi cho Trần Quốc Bang kêu anh ta cho người theo dõi kĩ tên bang chủ đó, đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Sau đó, sau khi làm xong mọi chuyện, Lục Thiếu Hoa liền rời khỏi phòng sách, chỉnh điện thoại ở chế độ rung, sau đó chạy qua phòng Anten Chiyoda, ngồi xuống đầu giường cô, để Anten Chiyoda thức giấc người đầu tiên cô thấy sẽ là hắn.

Thời gian trôi qua thật nhanh, từ lúc Lý Thượng Khuê đi thực hiện công việc cũng hơn một giờ rồi, lúc trời chập tối khoảng 7 giờ, Lý Thượng Khuê gọi cho Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa lúc đó đang nằm cạnh Anten Chiyoda, sợ rằng tiếng chuông lớn quá làm cô tỉnh giấc nên nhẹ nhàng cầm điện thoại, lại nhẹ nhàng “ a lô” một tiếng, sau đó không nói lời nào nữa.

Còn Lý Thượng Khuê tuy cảm thấy có chút kì lạ nhưng sự việc trước mắt đang gấp nên cũng không nói gì, nói trực tiếp vào việc chính, báo cáo với Lục Thiếu Hoa tình hình bên đó, nói là người đã bắt rồi hơn nữa còn nhốt ở dưới tầng hầm trong quán bar của anh Đa Bao.

Nghe xong Lý Thượng Khuê báo cáo, Lục Thiếu Hoa không nói gì chỉ nói nhẹ một câu
- Tôi biết rồi

Sau đó liền gác máy, trở về trạng thái ban đầu, ngồi cạnh Anten Chiyoda đang say giấc nồng.

Lần này Anten Chiyoda ngủ một giấc thật dài, ngủ một mạch tới 9 giờ tối mới tỉnh, lúc đầu còn có chút sợ hãi nhưng khi thấy Lục Thiếu Hoa bên cạnh cô liền bình tâm trở lại.

Nhưng Anten Chiyoda đã bị kinh sợ nên trong thời gian ngắn không thể trở lại như bình thường được, đặc biệt là sắc mặt cô, đến giờ vẫn trắng bệch khiến Lục Thiếu Hoa thấy nao lòng.

Tăng lên, lửa giận của Lục Thiếu Hoa không ngừng tăng lên nhưng trước mặt Anten Chiyoda, hắn không thể hiện ra, giả vờ mỉm cười, muốn để Anten Chiyoda có cảm giác an ủi, trên miệng luôn chọc cho cô cười để giảm bớt sự sợ hãi trong lòng cô.

May là Lục Thiếu Hoa không cần phí nhiều thời gian thì Anten Chiyoda cũng đã bình tâm hơn nhiều, lúc này mới dẫn Anten Chiyoda xuống lầu ăn tối, sau đó mới giao Anten Chiyoda cho Tần Tịch Thần, Tằng Vũ Linh và Hoắc Tiểu Nguyệt.

Trong biệt thự Lục Thiếu Hoa chỉ có ba người con gái, đó là Tần Tịch Thần, Tằng Vũ Linh và Anten Chiyoda, bây giờ Anten Chiyoda gặp chuyện kinh hãi, hai người còn lại tất nhiên phải có nhiệm vụ an ủi Anten Chiyoda rồi.

Còn Hoắc Tiểu Nguyệt là do nghe được tin nên mới đến.

Đúng là nực cười thật, Hồng Kông nhỏ như vậy, mấy người Lý Thượng Khuê gây ra chuyện náo động như vậy, dùng cả máy bay chiến đấu đánh kẻ thù, nếu muốn giấu kín thì là chuyện không thể nào, mà những nhà truyền thông Hồng Kông cũng không phải là hiền lành gì, khi đánh hơi thấy có động tĩnh gì liền ra tay.

Khi nhà truyền thông đã hành động thì cả Hồng Kông đều biết tất cả mọi chuyện, Hoắc Tiểu Nguyệt cũng chính là xem tin tức mới biết chuyện này.

Ở Hồng Kông, những nơi có máy bay chiến đấu thì không nhiều, ngay cả hải quân Hồng Kông cũng không có máy bay chiến đấu, hải quân Hồng Kông nhiều nhất cũng chỉ có trực thăng là cùng, còn nơi có cả máy bay chiến đấu thì chỉ có một nơi, đó chính là chỗ của Lục Thiếu Hoa.

Nghĩ kĩ một chút, Hoắc Tiểu Nguyệt liền biết là chỗ của Lục Thiếu Hoa xảy ra chuyện, hơn nữa sự việc rất lớn, nếu không Lục Thiếu Hoa sẽ không dùng tới máy bay chiến dấu, lúc Hoắc Tiểu Nguyệt nghe được tin đến nơi liền nghe Tần Tịch Thần và Tằng Vũ Linh nói đến chuyện này, cô liền hiểu rõ toàn bộ câu chuyện.

Có Ba cô gái chuyện an ủi người thật đúng là rất có hiệu quả, chưa được một lúc thì Anten Chiyoda đã đỡ hơn rất nhiều, khiến Lục Thiếu Hoa nhẹ nhõm hẳn, lúc đó hắn cũng không nói gì, liền chào Anten Chiyoda một tiếng rồi ngồi vào xe đi mất.

Nơi Lục Thiếu Hoa muốn đến chính là quán bar của anh Đao Bao, Lục Thiếu Hoa muốn tận mắt thấy rốt cuộc người đó có mặt mũi thế nào mà dám động thủ với Anten Chiyoda, ngoài ra Lục Thiếu Hoa qua đó cũng là muốn căn dặn họ thêm một vài điều nữa.

Đến nơi, anh Đa Bao dường như được thông báo trước rồi, đã đợi trước cửa quán, thấy khuôn mặt hắc ám của Lục Thiếu Hoa, anh ta không nói nhiều, cẩn thận đưa Lục Thiếu Hoa qua nhiều khúc quanh co để đến tầng hầm.

Nơi cửa phòng tầng hầm, Hướng Hoa Cường đã đợi trước ở đó, thấy Lục Thiếu Hoa đến, anh gật đầu nhẹ xem như chào hỏi rồi không nói nhiều, chỉ thể hiện là người đang ở bên trong.

Lục Thiếu Hoa lúc nói không còn tâm trạng để nói thêm câu nào với Hướng Hoa Cường, cũng chỉ gật nhẹ đầu, xem như là chhao2 lại rồi đi vào bên trong.

Căn phòng thật nhếch nhác, bên trong nhốt một người, không cần nhìn cũng biết đó chình là tên ngôi sao điển trai thường xuất hiện trên báo chí với các tin đồn tai tiếng, nhưng anh ta lúc này không thể được gọi là chàng ngôi sao điển trai nữa, vì mặt của anh đã bị hủy, cả khuôn mặt bê bếch máu, cả người dựa vào góc tường, nếu không phải đôi mắt vô thần đó đang mở ra thì Lục Thiếu Hoa cũng nghi ngờ không biết anh ta là người hay là xác chết nữa.

Đối với anh ta, Lục Thiếu Hoa không có chút gì gọi là thương xót, hắn đi đến trước mặt anh ta rồi ngồi xổm xuống, Lục Thiếu Hoa chăm chú nhìn anh ta một lúc rồi hỏi
- Biết tao là ai không?

- Biết…là…ông chủ…Tập đoàn…Phượng Hoàng….

Giọng nói rất yếu ớt, rõ ràng là chịu nội thương rất lớn, còn về tại sao lại bị nội thương, không cần nói cũng biết, đó là do vệ sĩ của Lục Thiếu Hoa đánh.

Tại sao Lục Thiếu Hoa lại khẳng định là do vệ sĩ của hắn đánh mà không phải ai khác? Nguyên nhân rất đơ giản, bị nội thương như vậy mà lại có thể mở miệng nói chuyện thì hoàn toàn là do đánh vào điểm huyệt mà ra, người của Hướng Hoa Cường chắc chắn sẽ không làm được như vậy nên Lục Thiếu Hoa mới khẳng định là do vệ sĩ của hắn đánh.

Thật ra người đánh anh ta không phải ai khác mà chính là đích thân Lý Thượng Khuê ra tay, còn về chuyện tại sao Lý Thượng Khuê lại ra tay thì hoàn toàn là do tên ngôi sao điển trai này không biết điều, đã bị bắt rồi mà còn không ý thức được nguy hiểm, ngược lại lại còn la hét om sòm, điều này khiến cho Lý Thượng Khuê đang bình tâm trở lại phải ra tay thôi.

- Biết tao là ai thì tốt, nhớ cho kĩ, nhớ kĩ mặt tao, để mày biết lần này mày đã đắc tội với ai, để đến lúc gặp diêm vương còn biết ai là người đã tiễn mày đi
Lục Thiếu Hoa lạnh lùng nói

Sợ, tên ngôi sao điển trai đó đã sợ rồi, anh ta không phải đồ ngốc, Lục Thiếu Hoa đã nói tới mức này thì anh ta cũng biết là Lục Thiếu Hoa muốn giết anh ta.

- Xin… xin…

- Mày không cần cầu xin tao đâu, đắc tội với người của tao thì sẽ không có kết cục tốt đâu, mày cũng không phải là ngoại lệ, còn nữa, bây giờ tao chưa giết mày, tao sẽ đợi ba mẹ mày tư nộp mạng tới rồi để gia đình mày đi cùng một lúc, như vậy mới không sợ buồn.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa không nán lại, đứng dậy quay người rời khỏi phòng.

Lúc Lục Thiếu Hoa đi ra, ánh mắt sắc bén của Hướng Hoa Cường đã kịp trông thấy, lập tức đi lên đón, nét mặt lạnh lùng nói
- Bên Đài Loan đã nhận được tin rồi, biết được sự việc là do tôi làm, chú của anh ta cũng đã trực tiếp gọi cho tôi, muốn tôi thả cháu ông ta ra.

- Ừ
Lục Thiếu Hoa ậm ừ, hắn sớm biết rõ sự việc sẽ thế này
- Vậy anh nói sao?

- Tôi bảo ông ta đến Hồng Kông nói chuyện, ông ta đồng ý rồi, nói là ngày mai sẽ tới.
Hướng Hoa Cường thành thật trả lời, nhưng một lúc sau mới nói tiếp
- Phó bang chủ của bang Trúc Liên cũng biết chuyện này, ông ta cũng gọi cho tôi, ý ông ta là muốn hợp tác với tôi.

- Âm mưu chiếm ngôi sao?
Lục Thiếu Hoa nói một câu

- Ừ

- Ha ha

Lục Thiếu Hoa cười ha hả, một lúc sau mới nhả ra một câu
- Câu chuyện ngày càng thú vị rồi.

- Chắc chắn là vậy rồi
Nghe Lục Thiếu Hoa nói vậy, sắc mặt của Hướng Hoa Cường khá hơn rất nhiều, thở phào một cái, cười nói

- Đúng vậy, sẽ rất thú vị đây
Lục Thiếu Hoa dường như đang tự nói với mình nhưng rất nhanh, hắn đã nghiêm túc trở lại nói
- Chú Hướng, gọi điện cho Phó bang chủ bên đó đi, nói với ông ta, sẽ cho ông ta một buổi tối để chuẩn bị, nếu ông ta muốn ngồi lên chiếc ghế bang chủ thì ngày mai phải ổn định tình hình bên trong bang Trúc Liên, còn về chiếc ghế bang chủ của ông ta, không cần ông ta ra tay thì tôi cũng sẽ cho người đi xử lý.

Có người có mưu đồ chiếm ngôi, đây là chuyện không gì có thể tốt hơn nữa, ít nhất, nếu chiếm ngôi thành công thì Tân Nghĩa An của Hướng Hoa Cường sẽ không nhúng tay vào, hai bang phái có thể giúp đỡ lẫn nhau, sẽ không để mất một cơ hội tốt như vậy.

- Ừ, tôi sẽ gọi cho ông ta
Hướng Hoa Cường bình thản nói

Năng lực của Lục Thiếu Hoa thì Hướng Hoa Cường biết rất rõ, nếu muốn giết một người đối với Lục Thiếu Hoa chỉ là chuyện nhỏ, đừng nói chuyện khác, Lục Thiếu Hoa chỉ cần phái một trong số bốn mươi vệ sĩ của hắn cũng có thể hoàn thành công việc.

Còn bây giờ Lục Thiếu Hoa đã có sắp xếp rồi, Hướng Hoa Cường cũng không nói nhiều, tính cách của Lục Thiếu Hoa đã như vậy, những chuyện đã quyết rồi thì sẽ không dễ dàng thay đổi.

Hướng Hoa Cường gọi điện nói thầm gì đó, sau đó gác máy, trở lại bên cạnh Lục Thiếu Hoa, nói
- Sự việc thành công rồi

- Được
Lục Thiếu Hoa đáp lại, sau đó chuyển đề tài, nói
- Chú Hướng, gọi thêm một cuộc cho bang chủ của họ đi, để ngày mai ông ta không cần tới, tôi muốn gặp cha mẹ tên ngôi sao đó, để ngày mai cha mẹ anh ta đến Hồng Kông.

Hướng Hoa Cường thật không hiểu, không biết Lục Thiếu Hoa sắp xếp như vậy là có ý gì nhưng Hướng Hoa Cường cũng không nói gì, chỉ gật đầu, đi gọi điện.

Lúc này Lục Thiếu Hoa cũng không rảnh, bình thản nói với Lý Thượng Khuê
- Anh Lý, gọi điện cho luật sư Trương, bảo ông ta đến, cứ nói là tôi muốn gặp ông ta, ừ, ngay bây giờ.

- Được

Lý Thượng Khuê cũng thấy lạ, Lục Thiếu Hoa lúc này muốn gặp luật sư Tập đoàn Phượng Hoàng, không phải muốn dùng luật pháp để giải quyết chuyện này chứ?

Đây là nghi vấn trong lòng Lý Thượng Khuê, nhưng chắc chắn không nhận được câu trả lời của Lục Thiếu Hoa, nếu muốn biết câu trả lời thì phải đợi luật sư tới mới biết đáp án.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK