Có tiền, có được nhiều kỹ thuật tiên tiến so với quốc gia, còn có quân hàm một thiếu tướng. Bây giờ, đáng buồn cười còn có một người từng là vệ sĩ bên cạnh ông Đặng bảo vệ.
So sánh với ông ta, mặc dù giữ chức vụ Tư lệnh quân khu Quảng Châu nhưng cũng không phải dễ dàng như vậy. Ít nhất ông ta không thể tác động đến nhiều người như Lục Thiếu Hoa. Cho nên Lý Trường Thắng đối với Lục Thiếu Hoa tỏ thái độ bình đẳng, không giở giọng trịch thượng.
Còn hắn, tuy cũng mang quân hàm thiếu tướng nhưng không thể so với Lục Thiếu Hoa được, nên sau khi nhìn Lục Thiếu Hoa, Lý Trường Thắng nhìn con trai mình và giới thiệu với Lục Thiếu Hoa:
- Đây là con trai tôi, Lý Phi, cũng là thiếu tướng.
Từ khi bước vào cửa Lục Thiếu Hoa đã đoán được đây là con trai của Lý Trường Thắng, nhưng bây giờ khi Lý Trường Thắng chủ động giới thiệu, mới có thể xác nhận.
- Xin chào, chú Lý!
Lục Thiếu Hoa cũng không xưng hô giống giọng điệu của cán bộ để chào hỏi Lý Phi mà lấy tư cách cá nhân chào hỏi.
Lý Phi gật gật đầu, đến giờ anh ta chỉ biết đứa trẻ hơn mười tuổi đứng trước mặt anh ta là chủ tịch Tập đoàn Phượng Hoàng, còn ngoài ra anh ta không biết gì về hắn. Cho nên anh ta không biết làm thế nào cất tiếng.
- Hắn là chủ tịch Tập đoàn Phượng Hoàng, cũng mang quân hàm thiếu tướng giống con. Ừ, hình như cũng có một công ty ở Hồng Kông, tên là Tập đoàn Phượng Hoàng, tài sản hơn một trăm tỷ đô la Mỹ.
Lý Trường Thắng giới thiệu Lục Thiếu Hoa hai thân phận, thiếu tướng và chủ tịch Tập đoàn Phượng Hoàng. Nhưng chỉ hai thân phận này thôi cũng thực sự rất sợ.
- Cái gì? Chủ tịch Tập đoàn Phượng Hoàng?
Phải nói trong nước Tập đoàn Phượng Hoàng không có gì, nhiều nhất cũng là nhà sản xuất ô tô và một tập đoàn sản xuất, giá trị thì cũng chỉ mấy trăm triệu nhân dân tệ. Nhưng nhắc đến Tập đoàn Phượng Hoàng ở Hồng Kông thì khác, giá trị có thể tới mấy trăm tỷ đô là Mỹ.
Mà hiện tại đáng buồn cười, hai người lãnh đạo của hai tập đoàn đó chỉ là một người, không phải hai người. Huống chi còn là một người mang quân hàm thiếu tướng, một thiếu tướng hơn mười tuổi!
Là một thương nhân, nhưng cũng lại là người trong chính phủ, nghĩa là sao vậy? Không ai biết. Nhưng Lý Phi lại biết rõ, quân hàm thiếu tướng của hắn không phải dễ dàng như vậy được. Nếu Lục Thiếu Hoa không có cống hiến cho đất nước, thì sẽ không có được thân phận thiếu tướng kia.
- Xin chào!
Lý Phi sửng sốt một lúc mới cất tiếng được. Lúc này hắn mới biết tại sao bố mình Lý Trường Thắng phải khách khí như vậy.
Sau khi chào hỏi, Lý Trường Thắng không để Lục Thiếu Hoa đứng, vỗ vào vai Lục Thiếu Hoa, như bề trên đối với người dưới. Nhẹ nhàng nói với Lý Phi:
- Con đưa mấy người thiếu tá dẫn đến qua phòng khách nhỏ xem ti vi đi, sau đó quay lại đây.
Lý Phi gật đầu, đưa bọn Lý Thượng Khuê và đội vệ sĩ của Lục Thiếu Hoa đi sang bên cạnh.
Lục Thiếu Hoa muốn cùng Lý Trường Thắng đàm đạo sự tình, có mấy người Lý Thượng Khuê hình như không thích hợp, nên không để ý đến sự sắp xếp của Lý Trường Thắng, đi theo Lý Trường Thắng tới salon phòng khách.
Ngồi vào chỗ của mình, Lý Trường Thắng cười liếc nhìn Lục Thiếu Hoa hỏi:
- Những người bê cạnh cháu, trừ thiếu tá Hà Cường những người khác cũng không đơn giản?
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười ha hả. Mấy người Lý Thượng Khuê từng là quân nhân, cho dù hiện tại đã không ở trong bộ đội nhưng khí chất bên trong con người họ vẫn không thay đổi. Lý Trường Thắng đã nhiều năm quân ngũ, nhìn ra mấy người Lý Thượng Khuê không đơn giản cũng là việc dễ hiều.
- Đúng vậy, bọn họ đều từng là bộ đội chuyên nghiệp, hiện nay đã xuất ngũ, có điều vẫn có vẻ giống bộ đội.
Mấy người Lý Thượng Khuê mỗi người đều có chức vụ trong chính phủ, còn quân hàm thiếu tá là do ông Đặng sắp xếp cho bọn họ. Cũng tốt vì bọn họ có thể mang súng để dùng.
- Thảo nào, ta có cảm giác là lạ.
Nói xong Lý Trường Thắng giống như lầu bầu nói:
- Người tới là bộ đội chuyên nghiệp xuất ngũ như thế này là được rồi.
Lục Thiếu Hoa cười đáp lại lời Lý Trường Thắng. Thật sự không biết trả lời như thế nào nên đành cười.
Lục Thiếu Hoa không nói tiếp nữa nên Lý Trường Thắng cũng không nói tiếp mà chuyển qua chuyện khác:
- Cháu lần này đến đây tìm tôi hẳn có việc gì.
Nói xong, Lý Trường Thắng cảm thấy vẫn chưa rõ ràng, lại nói thêm một câu:
- Trước tiên là nói về công việc, nói xong công việc chúng ta cùng nhau uống vài chén.
- Được.
Lục Thiếu Hoa rất thích những người lính thẳng thắn, lập tức cũng không ngần ngại nói thẳng:
- Cháu muốn xin một đường hàng không từ Thâm Quyến đến Hồng Kông.
- Ồ!
Lý Trường Thắng rõ ràng là rất sửng sốt. Đưa mắt nhìn Lục Thiếu Hoa chăm chú, ý hỏi xem hắn nói thật hay đùa. Đáng tiếc là ông ta thất vọng rồi. Lục Thiếu Hoa gật mạnh đầu tỏ vẻ rằng mình đang nói rất thật.
- Ông Lý, đường hàng không tư nhân ở nước ta chưa có tiền lệ cho nên muốn xin gần như không có khả năng.
Bỗng nhiên Lục Thiếu Hoa lại giải thích tiếp:
- Nếu đường hàng không tư nhân không thể, cháu muốn xin một đường hàng không quân dụng. Cháu tuy rằng chỉ giữ chức thiếu tướng, nhưng dành cho một chút ưu đãi về phương tiện hẳn không có vấn đề gì.
Lục Thiếu Hoa đặc biệt nhấn mạnh quân hàm thiếu tướng của mình, ý tứ không cần phải nói cũng biết.
Lý Trường Thắng không phải kẻ ngốc, sao có thể không hiểu ý Lục Thiếu Hoa, đây là hắn thử chính ông ta, thử đất nước xem có cho hắn phương tiện hay không.
Lúc trước vì kỹ thuật tên lửa đạn đạo tầm xa ông ta đã hứa hẹn quá nhiều với Lục Thiếu Hoa, nên Lục Thiếu Hoa dựa vào ông ta và xin phương tiện. Hiện tại thì tốt rồi, hắn đã tìm đến chỗ ông. Lý Trường Thắng bắt đầu cảm thấy khó xử.
Tuy nhiên nghĩ lại, Lục Thiếu Hoa dù sao cũng là sĩ quan mang quân hàm thiếu tướng, phê duyệt cho hắn một đường hàng không quân dụng, rốt cuộc gần giống tính chất của đường hàng không tư nhân nhưng không phải. Gật gật đầu, nói:
- Việc này không có vấn đề gì
Lý Trường Thắng đồng ý rồi, Lục Thiếu Hoa tất nhiên rất vui vẻ, vẻ mặt hớn hở, nói một câu chân thành:
- Vậy cảm ơn ông Lý rất nhiều.
- Đừng khách sáo.
Lý Trường Thắng cười, khoát tay. Đúng lúc đó Lý Phi cũng đi vào. Thấy vậy, Lý Trường Thắng liên đưa tay vẫy Lý Phi, sau đó nói:
- Con đến quân khu, làm thủ tục xin một đường hàng không, à, đúng rồi tên ghi là thiếu tướng Lục Thiếu Hoa.
Lý Phi gật đầu, nhưng trở về chỗ cũ một lúc, cảm thấy có chút thắc mắc, quay ra hỏi:
- Thưa cha, là cấp đường hàng không sao?
- Ừ, cấp đường hàng không.
Lý Trường Thắng gật đầu trả lời. Nhưng vẫn cảm thấy câu nói của mình chưa đủ rõ ràng, nên nói tiếp:
- Cấp một đường hàng không quân dụng, nhưng đường hàng không này thuộc thiếu tướng Lục Thiếu Hoa.
Có đôi khi không cần nói nhiều vẫn hiểu được. Cho dù đường hàng không của công nhưng cá nhân dùng là ý câu nói nhưng không nói ra thì tốt, ngược lại, nói ra sẽ làm cho Lục Thiếu Hoa cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Lý Phi rõ ràng là người thông minh, thấy cha mình nói như vậy, gật gật đầu, không do dự, xoay người đi ra.
Lý Phi đi rồi, Lục Thiếu Hoa biết việc xin mở đường hàng không đã xong, cũng không nói thêm gì nữa. Rất phấn khích nhìn Lý Trường Thắng nói:
- Phiền ông quá!
- Không cần khách sáo như vậy. Tôi và ông Đặng là chiến hữu lâu năm, đại nạn không chết, có thể sống không bao lâu nữa, mà cháu lại là cháu trai của ông Đặng. Giúp cháu là điều nên làm.
Lý Trường Thắng cũng không nói là thực hiện lời hứa của mình mà cấp đường hàng không cho Lục Thiếu Hoa, ngược lại ông chỉ nhắc đến quan hệ cá nhân.
Thấy vậy, Lục Thiếu Hoa cũng không biết phải nói thêm gì nữa. Chỉ gật gật đầu, im lặng không nói gì.
Lục Thiếu Hoa im lặng nhưng Lý Trường Thắng không vì vậy mà không nói gì:
- Tôi có một con trai là Lý Phi , nó rất hoàn hảo, làm lính, hiện tại cũng là một thiếu tướng. Tôi có hai cháu trai, cũng giống cha chúng, tham gia quân đội, hiện tại cũng có quân hàm thiếu tá, nhưng ngoài ra vì cả ngày không có việc gì nên cũng làm liều, bây giờ còn học người ta làm kinh doanh nữa.
Lý Trường Thắng ngắn gọn giới thiệu cả nhà ông ta.
Lục Thiếu Hoa không phải kẻ ngốc, nghe xong tự nhiên đã hiểu, gật đầu tỏ vẻ đang nghe. Hơn nữa Lý Trường Thắng càng nói càng chi tiết. Ở địa vị của Lý Trường Thắng hiện tại, ông ta không có khả năng tùy tiện nói ra những lời này.
Sự thật đúng là vậy, Lý Trường Thắng không thể tùy tiện nói ra những lời này, đặc biệt đối với Lục Thiếu Hoa. Hiện tại ông ta nói ra những lời này, nhất định có mục đích.
- Đúng, hai đứa cháu của ta, thích liều mình làm việc buôn bán, hiện nay hình như đã đến Thâm Quyến, nói muốn buôn bán với Tập đoàn Phượng Hoàng của cháu. Cháu xem có thể cùng bọn chúng hợp tác không?
Lý Trường Thắng vòng vo mãi cuối cùng cũng nói ra mục đích của chính mình.
Lý Trường Thắng nói ra những điều này thật thoải mái, nhưng Lục Thiếu Hoa nghe được lại chẳng thoái mái. Sắc mặt Lục Thiếu Hoa lập tức lạnh lùng trở lại. Gọi là hợp tác cái gì? Lục Thiếu Hoa không biết. Nếu cháu của Lý Trường Thắng thì coi như là một công tử, lại đi tìm tập đoàn Phượng Hoàng để “hợp tác” làm gì.
Cho tới bây giờ, Lục Thiếu Hoa ghét nhất là bị công tử, đặc biệt là loại dùng địa vị của gia đình đi tìm sự hợp tác đặc biệt. Lục Thiếu Hoa không thể nhận, cho dù cha mẹ họ là ai chức vụ cao hơn những người khác, Lục Thiếu Hoa cũng không nể mặt chút nào.
- Dự án hợp tác của Tập đoàn Phượng Hoàng ta có rất nhiều, nhưng cũng phải xem hợp tác thế nào.
Lời nói của Lục Thiếu Hoa rất cứng nhắc, tuyệt đối không nể nang thân phận của Lý Trường Thắng.
Lý Trường Thắng tuy là tư lệnh quân khu Quảng Châu nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không cần phải sợ ông ta. Nếu cháu của ông ta muốn cùng Tập đoàn Phượng Hoàng hợp tác đặc biệt thì Lục Thiếu Hoa sẽ không tiếp anh ta, sẽ không nể mặt anh ta chút nào.
Lục Thiếu Hoa về nước mở công ty vì kinh tế đất nước mà cống hiến, dĩ nhiên, cũng vì kiếm tiền cho chính mình. Nhưng về cơ bản, không phải làm từ thiện, lại càng không phải là quả hồng mềm nhũn, có thể nghiền nát. Nếu ai động tới hắn, đừng nghĩ là sẽ sống thoải mái.