Bây giờ tốt rồi, không ai lên tiếng nói từ chức, Tần Tịch Thần cuối cùng có thể chính thức vào chủ đề chính, bắt đầu chuẩn bị trước tình trạng nhân viên nghỉ việc quá nhiều, dẫn đến hoạt động bình thường của tập đoàn gặp vấn đề. Đương nhiên rồi, trong lòng của Tần Tịch Thần cũng có cơ sở, Lục Thiếu Hoa đã nghĩ ra một cách đó là để cho những nhân viên còn lại tăng ca, phân công công việc, xem như là một phương pháp tạm thời.
Chỉ là Tần Tịch Thần nghĩ lại, người nhiều lực lượng lớn, nói không chừng sẽ nghĩ ra được cách hay hơn Lục Thiếu Hoa, như thế mới tìm ra được cách tối ưu nhất, và mới có lợi rất nhiều cho tập đoàn.
-Cho tôi nói vài câu.
Người đầu tiên lên tiếng là Phó Tổng giám đốc kinh doanh, họ Trần, mọi người thường gọi là anh Trần Béo, sau khi anh Trần Béo lên tiếng, dừng lại một chút, thấy mọi người ai cũng đổ dồn mắt nhìn anh, trong lòng thầm đắc ý, nói:
-Chuyện của Mã Tuấn Kiệt ảnh hưởng rất lớn đến Tập đoàn Phượng Hoàng, trước khi có cuộc họp này, rất nhiều nhân viên cảm thấy hoang mang, hơn nữa nhân viên của phòng kinh doanh Phượng Hoàng đa phần đều biết tình hình của Tập đoàn Phượng Hoàng rất không lạc quan, tôi e rằng người nghỉ việc cũng sẽ rất nhiều.
-Ừm, Phó Tổng giám đốc Trần nói rất có lý, anh nói tiếp đi.
Tần Tịch Thần xen vào một câu, tỏ vẻ khẳng định câu nói của anh Trần Béo, sau đó nói anh Trần Béo tiếp tục.
-Vâng, điều tôi lo lắng nhất đó là có rất nhiều người nghỉ việc, hơn nữa hoạt động kinh doanh của Phượng Hoàng gần đây lộn xộn, nghiệp vụ cũng tương đối nhiều, nếu như số lượng nhân viên nghỉ việc nhiều quá, e rằng sẽ khó mà giải quyết.
Ngừng lại một lúc, anh Trần Béo mới bổ sung tiếp:
Tôi nghĩ như thế này không biết có thể được không, ngừng một vài nghiệp vụ, à, đó là tôi nói đến một số nghiệp vụ không quan trọng, để người của mình tập trung vào một chỗ cần lực lượng nhất.
Đi một đường vòng rất dài, cuối cùng Trần Béo mới nói cách của mình, nhưng mà cũng không thể trách Trần Béo được, nếu như không nói rõ tình hình, tiếp theo sau đó anh ta không cách nào để nói được, vì vậy, anh ta chỉ có thể nói lại từ đầu, sau cùng mới nói cách của anh ta.
Cả phòng họp im lặng, không ai lên tiếng, đương nhiên, không lên tiếng không có nghĩa là đề nghị của Trần Béo không được, mà là mọi người đều đang suy nghĩ, còn có thêm một điểm quan trọng nữa đó là cuộc họp này là do Tần Tịch Thần chủ trì, người chủ trì chưa lên tiếng, những người khác không dám lên tiếng.
-Ừ, tôi nghĩ đề nghị của Trần Béo không tồi.
Tần Tịch Thần một lần nữa khẳng định cách của Trần Béo, nhưng mà đồng thời, Tần Tịch Thần cũng có một nghi vấn, nhíu nhíu mày nói:
-Phó Tổng giám đốc Trần có thể nói rõ hơn phương diện nào là nghiệp vụ không quan trọng?
-Ờ!
Trần Béo sững sờ, nhíu nhíu mày, trong lòng nghĩ Tần Tịch Thần hỏi câu hỏi có chút gì đó ấu trĩ, nhưng mà ngẫm nghĩ lại, Trần Béo bình thường trở lại, suy cho cùng Tần Tịch Thần nắm toàn quyền Tập đoàn Phượng Hoàng, không hiểu nghiệp vụ của bên kinh doanh Phượng Hoàng cũng là bình thường.
-Tổng giám đốc Tần, là thế này, theo như tình hình hiện nay, nghiệp vụ nước ngoài của công ty chúng ta đặc biệt là nhằm vào nghiệp vụ bên Mỹ, có rất nhiều người chuyên nghiệp đang theo, hiện nay nghiệp vụ bên đó cơ bản đang đình trệ, những nhân viên chuyên ngành không có việc gì làm, đây là nghiệp vụ không quan trọng mà tôi muốn nói tới.
Tần Tịch Thần gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu lời giải thích của Trần Béo, sau đó mới gõ nhịp, nói:
-Đồng ý, nhưng mà tôi bổ sung thêm một điều, đây chỉ là tạm thời thôi, rất nhanh sẽ mở lại nghiệp vụ đó, vì vậy, khi điều động người cần chú ý, họ có thể trở lại địa vị của mình bất cứ lúc nào.
Nghe vậy, Trần Béo gật đầu nói:
- Đã rõ.
-Ừ, mọi người có cách nào khác nữa không, có thể đề nghị lên để thảo luận, tìm một phương án thích hợp nhất để ứng phó với nhu cầu hiện nay.
-Vậy cho tôi nói vài lời.
Lúc này, Lưu Minh Chương Phó Chủ tịch của tập đoàn cũng lên tiếng, chỉ là anh ta không đi thẳng vào vấn đề, mà là hỏi Tần Tịch Thần:
-Tổng giám đốc Tần, tôi nghĩ chị cũng đã xin ý kiến Chủ tịch Lục rồi phải không, ý của Chủ tịch thế nào?
-Ha ha.
Tần Tịch Thần cười, nhìn Lưu Minh Chương, thầm khen Lưu Minh Chương thông minh, sau đó mới nói:
-Tôi đã xin ý kiến Chủ tịch Lục rồi, ý của Chủ tịch là để mọi người tăng ca, gánh vác nhiều công việc hơn chút, à, Chủ tịch còn nói, nhân viên trong Tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta đều là những tài năng trong những tài năng, cho dù tập đoàn ra đi hết một nửa, nếu như tăng ca giải quyết thì hẳn sẽ không có áp lực lớn lắm.
Lời của Tần Tịch Thần tuy là có chút phóng đại, nhưng mà lời cô nói sao mà không có lý chứ, đã là tài năng trong những tài năng thì có thể thấy được cách làm việc và tốc độ của họ, ngồi trong văn phòng giải quyết văn kiện tự nhiên không phải là chuyện khó nữa, còn về những nhân viên của nghiệp vụ bên ngoài, tình hình hiện nay rất không ổn, nhân viên bên ngoài cơ bản là không có việc gì làm, có thể không nghĩ đến họ nữa ở đây nữa.
-Vâng, xem ra, Chủ tịch Lục cũng đã nghĩ trước chúng ta rồi.
Lưu Minh Chương nói đùa một câu nho nhỏ, kèm theo nụ cười hiện trên khuôn mặt, không thấy được vẻ lo lắng, nghĩ cũng đúng, Tập đoàn Phượng Hoàng có bao nhiêu năng lượng, Lưu Minh Chương rất rõ, xảy ra chuyện này, dường như có thể nói là chuyện không lớn không nhỏ, Lưu Minh Chương không lo lắng là bình thường.
- Thế này nhé, tôi có một đề nghị nữa, tình hình bên ngoài bây giờ rất không có lợi với chúng ta, nhưng chỉ là bên ngoài mà thôi, còn về bên HôngKông, uy tín của Tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta cũng rất cao, thị trường không có bất kì ảnh hưởng nào.
Dừng lại chút, Lưu Minh Chương nói tiếp:
-Nếu bên HôngKông không có ảnh hưởng gì với chúng ta, cũng có nghĩa là nghiệp vụ bình thường, đã bình thường, chúng ta không cần phải để ý bên đó nữa, nghiệp vụ hai bên đều giao cho công ty Kinh doanh bên Thâm Quyến phụ trách, chúng ta tập trung người của mình lại, nếu cần thiết, sẽ nói với Chủ tịch Lục điều một vài người nòng cốt bên đó qua để hỗ trợ, vì vậy, cho dù là tập đoàn còn bao nhiêu người đi nữa, chúng ta cũng không cần lo lắng.
Vấn đề bây giờ đều tập trung vào công ty Kinh doanh bên HôngKông, đáng lo nhất chính là nhân viên bên đó nghỉ việc quá nhiều còn về những công ty con khác không nằm trong phạm vi lo lắng, bởi vì tất cả mọi người đều biết, cho dù Tập đoàn Phượng Hoàng có đóng cửa phá sản đi nữa thế thì công ty Kinh doanh Phượng Hoàng sẽ bị đóng cửa đầu tiên mới đến các công ty con khác.
Nếu như tất cả mọi người đã biết điều này, thế thì nhân viên của các công ty con khác có nghỉ việc hay không thì không nằm trong phạm vi lo lắng nữa, cho dù có người nghỉ việc đi nữa thì cũng chỉ một phần, ừm, không, một phần nhỏ, rất nhỏ.
Nghe vậy, mọi người đều sáng mắt cả, đặc biệt là Tần Tịch Thần, mắt của cô ánh lên tia sáng, kèm theo một nụ cười thoải mái, vẻ mặt tỉnh ngộ cũng thấy rõ nét, nói thầm trong lòng rằng:
-Xem ra Lưu Minh Chương không chỉ là thiên tài bên lĩnh vực tài chính mà chuyện của lĩnh vực khác anh ta cũng rất giỏi.
Lưu Minh Chương nếu như đã có tài trong lĩnh vực tài chính điều đó chứng minh là đầu óc của anh ta không hề đơn giản, mà chuyện này, chỉ cần động não một chút, nghiên cứu nhiều một chút, thì không khó để phát hiện ra vấn đề đang tồn tại, còn những người khác tại sao không nghĩ đến cách này thì tức là người trong cuộc thường mê muội, cũng bao gồm cả Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa đang rất lo lắng bên HôngKông, chưa kết hợp với bên Thâm Quyến, đây là cách chưa hề nghĩ tới.
-Hì hì!
Tần Tịch Thần cười, vỗ vỗ trán nói:
-Phó chủ tịch Lưu nói rất đúng, nhưng mà tôi muốn nói một câu, chuyện mà bên HôngKông chúng ta có thể ứng khó được tuyệt đối không hề phiền đến Thâm Quyến, nếu như thật sự hết cách, mới cầu cứu bên Thâm Quyến.
-Đồng ý, chúng ta tuy là thuộc cùng một tập đoàn, nhưng mà suy cho cùng ở hai nơi, khó khăn mà chúng ta cần khắc phục không thể nào làm phiền qua bên kia.
Lý Vân Thanh bây giờ cũng lên tiếng.
Lý Vân Thanh không thích phát biểu trong rất nhiều thời điểm, tạo thành một thói quen, bây giờ anh ta lên tiếng có thể nói là ngàn năm có một, hơn nữa lời nói cũng rất đúng, những người có chung ý nghĩ này đều gật đầu phụ hoạ theo.
Tất cả vấn đề đã được giải quyết, mà việc của Phượng Hoàng không phải ít, Tần Tịch Thần cũng không do dự, tuyên bố cuộc họp kết thúc, để mọi người về lại vị trí bắt tay vào việc.
Trên đường về phòng làm việc, Tần Tịch Thần mới rút điện thoại ra, nói cho Lục Thiếu Hoa biết tình hình cuộc họp, đặc biệt là phương án Lưu Minh Chương đưa ra, thuật tỉ mỉ lại một lần nữa, nhận được sự tán thành của Lục Thiếu Hoa, sau đó, Tần Tịch Thần lại nói về Mã Tuấn Kiệt tung tin đồn làm náo loạn nhân viên, giờ để cho Lục Thiếu Hoa quyết định.
Không phải Tần Tịch Thần cố ý báo cáo chuyện của Mã Tuấn Kiệt mà Tần Tịch Thần thực sự không nhìn được nữa, huống chi là sự việc nói lớn thì không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, nếu như không nói rõ cho Lục Thiếu Hoa biết, nói không chừng Lục Thiếu Hoa biết được, sẽ trách cô, vì vậy chuyện này Tần Tịch Thần không thể không nói.
-Ha ha! Xem ra Mã Tuấn Kiệt không biết Mã Vương gia có mấy con mắt rồi, không ngờ tự mình làm đến nước này, cho rằng nghỉ việc rồi là không sợ Tập đoàn Phượng Hoàng nữa, hừ! Không biết sống chết.
-Vâng!
Điện thoại đã ngắt, chỉ là khi ngắt điện thoại, Lục Thiếu Hoa hiện ngồi ở nhà đang rất tức giận, bị Mã Tuấn Kiệt làm cho tức giận, vẻ mặt lạnh lùng, im lặng, cũng không trì hoãn được cầm điện thoại điện cho Hà Cường, để cho Hà Cường cho người đi chăm sóc Mã Tuấn Kiệt.
Hà Cường tuy không biết Mã Tuấn Kiệt đã đắc tội gì với Lục Thiếu Hoa, nhưng mà Lục Thiếu Hoa đã nói ra, Hà Cường không thể nào từ chối, rất nhanh chóng đồng ý, còn hỏi Lục Thiếu Hoa có cần phải chiếu cố không.
Đối với việc này, Lục Thiếu Hoa đương nhiên không độc ác lắm, suy cho cùng Mã Tuấn Kiệt cũng quá đáng, nhưng mà không đến nổi phải chết, chỉ là để cho Hướng Hoa Cường dạy cho bài học, không cần mạng của hắn ta, đương nhiên rồi, Lục Thiếu Hoa cũng nói với Hướng Hoa Cường, sau thời gian không lâu nữa Mã Tuấn Kiệt sẽ vào nhà lao, ý là để cho Hướng Hoa Cường cho người vào nhà lao “chiếu cố”.
-Chú làm việc cháu cứ yên tâm đi, cháu không cần lo lắng nhiều, chú nghe nói gần đây Tập đoàn Phượng Hoàng không ổn lắm, cháu đã tập trung sức lực vào tập đoàn, còn nữa nếu như cần chú hỗ trợ cháu nói với chú một tiếng, chú sẽ giúp hết sức.
Dừng lại lát, Hướng Hoa Cường chuyển chủ đề nói:
-Về chuyện bắt cóc, người của chú cũng đang điều tra, hiện nay cũng vừa có chút manh mối, chậm nhất là ngày mai sẽ có kết quả, đến lúc đó chú sẽ điện cho cháu.
-Được, cảm ơn chú, chú Hướng!
Lục Thiếu Hoa chân thành nói.
-Cháu và ta là ai chứ, không cần phải khách sáo thế đâu, ừm, vậy nhé, cúp máy đây.
Nói xong cũng không đợi Lục Thiếu Hoa lên tiếng vội vàng cúp máy.
Còn Lục Thiếu Hoa, cầm điện thoại ngay người sửng sốt một lúc, mới cười buồn, bỏ điện thoại vào túi.