Huống chi, Lục Thiếu Hoa là ông chủ của căn cứ Hổ Gầm vững mạnh, nói không dễ nghe thì Lý Chí Kiệt này vẫn chỉ là cấp dưới của hắn, anh ta có quyền gì mà trách hắn chứ, anh ta cũng chỉ lắc đầu cười khổ, sau đó vội vàng bắt đầu nhiệm vụ đã được giao.
Bên căn cứ Hổ Gầm bận rộn hẳn lên, Hồng Kông bên này cũng vậy, sau khi gọi điện cho Lý Chí Kiệt, Lục Thiếu Hoa lại gọi cho Tần Tịch Thần, bảo cô tổng kết toàn bộ tài chính trong sổ sách của Tập đoàn Phượng Hoàng, cố gắng rút tất cả vốn ra mà không làm ảnh hưởng đến các hoạt động bình thường.
Tần Tịch Thần ban đầu cũng có chút mơ hồ, không biết hắn lại có hành động gì lớn, lặng im giây lát, cô liền đồng ý.
Không phải cô không muốn hỏi cho rõ ràng, mà là nghe giọng nói của hắn rất sốt ruột, dễ nhận thấy lúc này không phải thời điểm để hỏi những chuyện đó. Hơn nữa theo hiểu biết của cô về hắn, hắn sẽ tuyệt đối không vô duyên vô cớ đưa ra quyết định, bây giờ lại trực tiếp ra chỉ thị, như vậy chứng tỏ hắn cần dùng gấp.
Thời gian nới chuyện chưa đến một phút, Lục Thiếu Hoa liền kết thúc cuộc gọi với Tần Tịch Thần, sau đó lại gọi cho Lục Hiểu Nhàn, cũng chính là chị ruột của hắn, nội dung cuộc nói chuyện cũng tương tự như với Tần Tịch Thần, đều là vấn đề tập trung tiền vốn, sau đó lại vội vàng cúp máy.
Ba chỗ, ba nơi, ba nơi có thể điều động được, hắn đều đã gọi điện đi, nơi còn lại cũng chỉ có thể là căn cứ Phượng Hoàng. Căn cứ Phượng Hoàng có khả năng điều động được tiền vốn, tuy không nhiều, nhưng mấy trăm triệu đô la Mỹ thì có thể, tuy nhiên hắn rõ ràng không nghĩ sẽ rút tiền vốn từ căn cứ Phượng Hoàng, bởi vì làm như vậy tất sẽ ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của căn cứ.
- Ừ, cứ như vậy đi, cần phải tập hợp tám mươi tỷ đô la Mỹ tiền vốn.
Lục Thiếu Hoa thầm nói một câu.
Đây là hắn ước đoán qua, rút ra năm mươi tỷ đô la Mỹ từ căn cứ Hổ Gầm, Công ty Phượng Hoàng ở Hồng Kông và Công ty Phượng Hoàng ở Thâm Quyến, hai nơi điều được ba mươi tỷ đô la Mỹ, gộp lại là tám mươi tỷ đô la Mỹ, lại thêm năm mươi tỷ đô la Mỹ đã đầu tư vào Thị trường Chứng khoán Mỹ lúc trước, cộng lại là một trăm ba mươi tỷ đô la Mỹ, để đánh tan Thị trường Tiền tệ Mỹ hiện tại dường như như vậy đã đủ.
Đến lúc này, khâu tập trung vốn xem như xong, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ dừng lại, tiếp theo còn có việc quan trọng cần hắn đi giải quyết.
Hắn gọi một cuộc điện thoại, đợi sau khi có người nhận điện mới nói:
- Anh Lý, chuẩn bị xe, chúng ta đến sở Tổng chỉ huy.
Đoàn xe chầm chậm đi về phía sở Tổng chỉ huy, không lâu sau thì đến nơi, Lục Thiếu Hoa xuống xe, nhìn thẳng vào ngôi biệt thự thoáng qua cũng khá bình thường này.
Sự kiện 11 tháng 9 mới xảy ra hai ngày, Thị trường Chứng khoán Mỹ hiện tại vẫn đang tiếp tục sụt giá, mấy người Lưu Minh Chương ngoài việc để ý tới tình hình Thị trường Chứng khoán Mỹ ra thì không có việc gì phải quan tâm, có thể nói, hiện giờ mấy người họ rất nhàn nhã.
Không, khi Lục Thiếu Hoa bước vào biệt thự, mấy người họ đang thưởng thức rượu vang, vừa tán gẫu vừa chú ý vào màn hình lớn, chính là điều mà gọi là làm mà như chơi.
Nhìn thấy Lục Thiếu Hoa vội vội vàng vàng đi vào, sự chú ý của mấy người họ đều dồn về phía hắn, đứng dậy, xem như là đón tiếp hắn, không ai lên tiếng.
- Ngồi xuống đi.
Lục Thiếu Hoa gạt tay, không để ý, nói xong, hắn cũng tìm một chỗ ngồi xuống, đợi sau khi mấy người Lưu Minh Chương ngồi rồi, hắn mới hỏi:
- Tình hình hiện tại thế nào?
Không nghi ngờ gì, điều mà hắn muốn hỏi chính là tình hình Thị trường Chứng khoán Mỹ.
Mấy người họ cũng hiểu, Lý Vân Thanh thay mặt mọi người, trả lời hắn:
- Hiện tại tất cả đều bình thường, vẫn tiếp tục giảm.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật đầu rồi không nói gì thêm, chuyển chủ đề, quay sang vấn đề chính.
- Tôi quyết định toàn diện tấn công vào tiền tệ nước Mỹ, ừ, nói quá một chút, là đánh thẳng ở bên ngoài, không phải ngầm lén lút sau lưng.
Nói đến đây, hắn không nói thêm gì nữa, mà tạm ngừng, dường như để mấy người Lưu Minh Chương có chút thời gian phản ứng, mắt cũng nhìn vẻ mặt của ba người họ, quan sát thái độ.
Kinh sợ, đúng vậy, hắn thấy trên mặt mấy người họ hiện lên hai chữ đó, cho dù là người điềm tĩnh như Lý Vân Thanh, già dặn như Lưu Minh Chương, hay là trầm lặng như Lý Tông Ân, mặt của ba người họ đều toát lên hai chữ kinh sợ.
Nói giỡn, tấn công vào Tài chính Mỹ, đó là chuyện viển vông, không thực tế, dù sao kinh tế của Mỹ cũng là lớn nhất toàn thế giới, sức mạnh bày ra đó, hơn nữa lại là một đất nước công nghiệp, Tập đoàn Phượng Hoàng tuy lớn mạnh, nhưng so sánh với một nước công nghiệp có nền kinh tế phát triển, vẫn có sự chênh lệch quá lớn.
Huống chi, Lục Thiếu Hoa muốn tấn công ngoài ánh sáng, mà không phải là lén lút sau lưng, nếu ngầm tấn công, thì mấy người họ còn có chút tự tin, thế nhưng tấn công thẳng ở bên ngoài, mấy người họ thật không dám nghĩ.
Mấy người Lưu Minh Chương cũng không phải cho rằng khả năng của mấy người họ không ổn, ngược lại, họ rất tự tin vào năng lực của mình, song đó cũng là nguyên nhân tạo nên những biểu hiện trên, nếu đối mặt với nước Mỹ quốc gia công nghiệp có nền kinh tế phát triển này, mấy người họ một chút tự tin cũng không có.
Không biết làm sao, nước Mỹ quá hùng mạnh, mạnh đến mức làm mấy người họ cảm thấy bất lực.
Cũng không phải mấy người Lưu Minh Chương thấy người khác mạnh mà phủ nhận sự oai phong của mấy người họ, dù sao nước Mỹ ngoại trừ sự hùng mạnh bên ngoài ra, vẫn còn nhiều mặt mạnh khác, nếu như Lục Thiếu Hoa thật sự muốn tấn công vào Tài chính Mỹ, một khi Chính phủ Mỹ ra mặt triệu tập, sẽ có rất nhiều Tập đoàn Tư bản hưởng ứng.
Sức mạnh của một người cũng chỉ có hạn, nhưng sức mạnh của nhiều người tập hợp lại thì lớn vô cùng, cũng chính vì như vậy, mấy người Lưu Minh Chương mới cảm thấy không tự tin, đồng thời, cũng cảm thấy kinh sợ khi nghe Lục Thiếu Hoa nói.
Thế nhưng, sau khi kinh ngạc, mấy người họ rất nhanh chóng liền tỉnh táo lại, động não suy nghĩ, nghĩ xem trong lời nói của hắn có phải còn có dụng ý khác hay không.
Không nghĩ thì không biết, nghĩ rồi thì sẽ hiểu rõ.
Theo như hiểu biết của mấy người họ về Lục Thiếu Hoa, dường như hắn từ trước đến giờ chưa từng không nắm chắc mà đã đánh, mà hiện tại hắn muốn ra tay với nước Mỹ, hình như không phải là nói chơi, nếu không phải đùa, vậy phải chăng có nghĩa là hắn đã nắm chắc phần thắng?
Liên hệ với tình hình nước Mỹ hiện tại, dân chúng hoang mang, thị trường Chứng khoán sụt giá thảm hại, nếu thêm chút dầu vào lúc này, chuyển thêm khoản tiền lớn vào Thị trường Chứng khoán Mỹ, dường như cũng không phải không có cơ hội thành công.
Chính phủ Mỹ bây giờ đã loạn thành hệ thống, sự kiện 11 tháng 9 làm cho Thị trường Chứng khoán rối loạn không có cách nào bình ổn, nếu Lục Thiếu Hoa lại tiến thêm một bước vào lúc này, cục diện càng loạn hơn, khiến Chính phủ Mỹ không thể kiểm soát, như vậy thành công là rất gần.
Về phần những Tập đoàn Tài chính trong nước Mỹ đó mấy người Lưu Minh Chương thật ra có suy nghĩ khác, cả Lưu Minh Chương, Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân đều có hiểu biết riêng về người Mỹ, biết rõ họ đều là người vì lợi ích cá nhân, đặc biệt là những Tập đoàn đoàn theo kiểu gia tộc đó, khi chưa nắm chắc thì sẽ không ra tay, cho dù là Chính phủ Mỹ kêu gọi, bọn họ cũng không quan tâm là điều vô cùng bình thường.
Căn cứ vào tình hình thực tế của nước Mỹ, rối loạn là có, nhưng vẫn có thể khống chế, chỉ khi nào hỗn loạn trầm trọng hơn, vượt ra ngoài dự kiến, cũng ra ngoài phạm vi kiểm soát, trong tình huống đó, những nhà kinh doanh khôn khéo đều lựa chọn cách tránh xa, bảo vệ tài sản nhà cửa của mình.
Hiển nhiên, mấy người Lưu Minh Chương cho rằng một khi Lục Thiếu Hoa tiến thêm một bước, làm rối loạn càng thêm rối loạn, như vậy các Công ty Tài chính ra mặt trợ giúp sẽ rất ít, đúng, là rất ít, không có khả năng toàn bộ đều hưởng ứng lời kêu gọi của Chính phủ.
Không hưởng ứng lời kêu gọi của Chính phủ, như vậy mọi chuyện tốt hơn nhiều rồi, tấn công Tài chính Mỹ thành công, tạo ra một cuộc khủng hoảng không còn là giấc mơ, không còn là nói suông hay là chuyện viển vông nữa.
Phân tích như vậy, mấy người Lưu Minh Chương bỗng nhiên giác ngộ, cảm thấy chuyện này cũng không phải là không thể, trái lại, là có thể, chỉ cần cẩn thận một chút, lại có lượng lớn tiền vốn làm hậu thuẫn, khả năng thành công rất lớn.
Không, Lưu Minh Chương mở miệng trước:
- Nếu có lượng lớn tiền vốn làm hậu thuẫn, lại có khoản đầu tư ngầm hiện tại của chúng ta trong ngoài kết hợp, không phải là không có khả năng thành công.
- Ừ.
Lý Tông Ân gật đầu phụ họa, tỏ vẻ đồng ý với Lưu Minh Chương.
- Tôi cũng nghĩ như vậy.
Lý Vân Thanh giống như nói vuốt đuôi, cũng gật gật đầu, tỏ ý tán thành, nhưng sau một lát lặng im suy nghĩ, anh ta lại nói ra cách nghĩ của mình.
- Chúng ta có thể mời Hoàng gia Ả-rập Xê-út cùng tham gia, cái khác thì họ không có nhiều lắm, chỉ nhiều tiền thôi, nếu họ đồng ý ra tay, như vậy gần như 99% là đã thành công.
Gia đình Hoàng gia Ả-rập Xê-út, không sai, chính là họ, ai cũng biết, đây là một quốc gia nhiều dầu mỏ, mà họ lại kiểm soát lượng lớn mỏ dầu trong nước, của cải nhiều không đếm xuể.
Hơn nữa Gia đình Hoàng gia Ả-rập Xê-út lúc trước đã phải chịu sự chèn ép của người Mỹ, sâu tận đáy lòng đúng là rất căm thù người Mỹ, hiện tại Lục Thiếu Hoa sẽ ra tay hành động với nước Mỹ, lại thêm quan hệ giữa hai bên, cùng đứng ở một chiến tuyến, dường như cũng có khả năng.
- Hả?
Lục Thiếu Hoa nhíu mày, sau đó không nói gì thêm.
Cũng không phải hắn cố ý không lên tiếng, mà là hắn đang tự hỏi, hỏi xem đề nghị của Lý Vân Thanh có được hay không.
Thật đúng là đừng nói, để Gia đình Hoàng gia Ả-rập Xê-út cùng tham gia,bảo đảm ủng hộ tài chính, đánh vào Tài chính Mỹ thật đúng là không còn là một giấc mơ.
Không nghi ngờ gì, lời nói của Lý Vân Thanh đã nhắc nhở Lục Thiếu Hoa, làm suy nghĩ của hắn càng thêm rõ ràng, kế hoạch ban đầu cũng sửa đổi, lập ra một kế hoạch mới...