Sự thực đúng như những gì Lục Thiếu Hoa dự liệu, Lý Vân Thanh hiển nhiên là ý thức được điều này, khi mà Lục Thiếu Hoa hỏi đến việc bố trí hành động cho chiều nay, anh ta bèn đứng ra trình bày kế hoạch:
- Tham gia đại chiến dịch lần này tổng cộng có ba mươi đội, về phân công hành động theo khu vực là như thế này, có mười hai đội sẽ ứng phó với Thái Lan, mười tám đội còn lại lại chia thành ba nhóm, như vậy mỗi nhóm sẽ có sáu đội, ứng phó với ba nước Malaysia, Indonesia và Philippine, mà người đứng đầu mỗi đội ít nhất cũng đều có bốn tài khoản, điều này tức là lượng công việc của mỗi đội là rất lớn gần như mỗi một người giao dịch chứng khoán đều có trong tay một tài khoản, có một số còn nắm giữ tới hai tài khoản.
Nói đến đây Lý Vân Thanh dừng lại nhìn Lục Thiếu Hoa một cái, thấy hắn không có phản ứng gì thì nói tiếp:
- Nếu là lúc bình thường, một người nắm giữ trong tay hai chủ khoản thì không có bất cứ vấn đề gì, nhưng việc mà chúng tôi cần làm bây giờ là bán sạch, trong lúc hành động nhất định sẽ có chút áp lực. Cho nên, cách đây hai ngày chúng tôi đã bố trí lại, trong các đội ban đầu giao lại một số tài khoản cho các đội đã rút lui khỏi Thái lan, phân công lại. Sau khi phân công lại, mỗi người sẽ chỉ phải phụ trách một tài khoản, như vậy sẽ không gây áp lực nữa.
- Làm như vậy rất phải.
-Mười tám đội rút lui ra khỏi Thái Lan, cũng nên bố trí một số đội phụ trách khu vực và quốc gia khác, nhưng nhìn chung nhân lực như vậy cũng là rất dồi dào rồi.
- Đúng vậy, mười tám đội kia chúng tôi bố trí như sau, bốn đội sẽ qua đây để trợ giúp cho bên này, bốn đội nữa sẽ được bố trí để đối phó với Đài loan và ba nước Nhật Bản, Hàn Quốc, Nga nhưng chỉ mang tính chất tạm thời, dù sao ở bên kia cũng chưa thấy có động tĩnh gì lớn, không cần phải bố trí quá nhiều nhân lực.
Nói đến đây, Lý Vân Thanh dừng lại giây lát mới nói tiếp:
- Mười đội còn lại, toàn bộ được giao nhiệm vụ phụ trách phía Hồng Kông, vì bảo đảm an toàn tôi cho rằng phái càng nhiều người qua đây thì càng tốt, có thể giúp đỡ một tay.
Hồng Kông là đại bản doanh của tập đoàn Phượng Hoàng, hơn nữa Lục Thiếu Hoa đã nói là đã hứa với người ta là sẽ bảo vệ thị trường Hồng Kông, bọn Lý Vân Thanh sao có thể không dốc lòng dốc sức chứ, cho nên bọn họ có phái nhiều nhân lực qua đây cũng là chuyện hết sức bình thường.
Lục Thiếu Hoa cũng không phản đối, gật đầu nói:
- Bố trí như vậy cũng được, nhiều người thì vẫn hơn, hành động cũng sẽ nhanh hơn.
- Ừ
Lý Vân Thanh thấy Lục Thiếu Hoa không nói gì nữa thì tiếp lời:
- Trở lại chuyện chính, tiếp theo nói về hành động của chiều nay. Lần hành động này, với tình hình bố trí như vậy, lượng tiền đầu tư vào nhiều nhất là Indonesia, đây là quốc gia được đặc biệt quan tâm, tiếp theo là Malaysia, và cuối cùng, lượng đầu tư thấp nhất là Philipin.
Lý Vân Thanh là vậy đấy, không nói được một lèo, nói có một lúc mà phải ngắc ngứ đến mấy lần, lại nói tiếp:
- Lượng đầu tư lớn cũng có nghĩa là số tiền trongtài khoản cũng tương đối nhiều. Vì tính đến độ an toàn nên mới bố trí phân tán như thế, lượng tiền đầu tư cho Indonesia là lớn nhất, trong lần bán sạch này, số đội cũng tương đối nhiều. Trong số bốn đội được bố trí qua đây, thì có tới một nửa được phân tới Indonesia, mà vào thời điểm bán tháo, chúng tôi cũng đã tính toán kĩ lưỡng, khả năng sẽ ra tay trước, như vậy mới có thể tranh thủ bán hết trước khi kết thúc phiên giao dịch chiều nay.
Lục Thiếu Hoa không ngắt lời, ngồi lặng thinh, khẽ gật đầu ra vẻ đang chú ý lắng nghe, đồng thời cũng muốn ra hiệu để Lý Vân Thanh tiếp tục nói.
Lý Vân Thanh cũng không làm Lục Thiếu Hoa thất vọng, thấy phản ứng của Lục Thiếu Hoa như vậy thì tiếp tục nói:
- Indonesia sẽ ra tay trước, tiếp đến là Malaysia, đội ngũ bố trí ở Malaysia lần này cũng nhiều gần bằng ở Indonesia, trước khi kết thúc phiên giao dịch khoảng ba mươi lăm phút có thể tiến hành bán tháo, điều này đã được tính toán tỉ mỉ rồi.
Từ trước đến giờ Lý Vân Thanh làm việc gì cũng rất cẩn thận, việc gì cũng muốn thành công một trăm phần trăm, vào lúc này sự tính toán tỉ mỉ của mấy người Lý Vân Thanh cũng không khó để nhìn ra. Vẫn còn một việc nữa Lý Vân Thanh chưa nói ra, đó là tình hình xuất hàng, Lý Vân Thanh không nói ra bởi vì bọn họ cũng đã tính toán kỹ rồi, lúc nào xuất đơn hàng lớn, lúc nào xuất đơn hàng nhỏ, lúc nào phải từ từ…đều được tính toán cả rồi.
Cũng chính vì việc phân bố xuất đơn hàng lớn đã thông qua tính toán, kết hợp với tình hình thị trường nữa, cuối cùng thì biết lúc nào có thể xuất hàng. Đương nhiên rồi, những việc như vậy là không thể nắm bắt một cách chính xác được, cho nên mỗi lần thế này, mấy người Lý Vân Thanh đều tiến hành trước mười phút.
Lục Thiếu Hoa cũng không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu, chăm chú lắng nghe.
-Cuối cùng là Philippine, Philippine cũng là nước có mức đầu tư thấp nhất, lần này tiến hành bán tháo, vốn vẫn theo đội ngũ được bố trí ban đầu, về nhân lực như thể là đủ rồi, nhưng vì để đảm bảo tính an toàn, chúng tôi vẫn tăng tường thêm số người của một nửa đội ngũ nữa.
Dừng lại một lúc Lý Vân Thanh tiếp tục:
- Còn về thời gian bán tháo, chúng tôi quyết định sẽ tiến hành trước khi kết thúc phiên giao dịch mười phút.
- Tiến hành trước khi kết thúc phiên giao dịch mười phút sao?
Thời điểm đó xem ra là hơi gấp gáp, nhưng nếu kết hợp với mức tiền vốn phân bố đầu tư thì cũng chẳng phải là gấp lắm, dù sao mức đầu tư cũng không lớn lắm, chỉ cần giải quyết được mấy đơn hàng lớn là coi như đã tiến hành được một nửa, thời gian mười phút là quá đủ để giải quyết những công việc còn lại.
- Ồ, đại khái là như vậy,
Lý Vân Thanh nhìn Lục Thiếu Hoa một cái, nói câu tổng kết cuối cùng.
Lục Thiếu Hoa cũng không vội lên tiếng, sau khi gật đầu, trâm ngâm một lát mới nói:
- Tôi vẫn có câu này muốn nói, tôi không can dự vào chuyện của các anh, đặc biệt là những chuyện được các anh tính toán tỉ mỉ rồi, tôi cũng không có quyền phản đối các anh, bởi vậy tôi đồng ý với kế hoạch của các anh, về điều này các anh không cần phải lo lắng, song tôi vẫn muốn nhấn mạnh rằng…
Lục Thiếu Hoa chưa nói hết lời thì đột nhiên dừng lại, trên mặt phảng phất nụ cười, như có ẩn ý gì đó, đợi đến khi bọn Lý Vân Thanh không thể kiên nhẫn được nữa mới nói tiếp:
-Tôi muốn nhấn mạnh một điều đó là, là thời điểm bán tháo, chúng ta hoàn toàn không cần phải nôn nóng như thế, hôm nay bán không hết thì sáng mai vẫn còn thời gian để bán mà!
Lục Thiếu Hoa không thể biết trước được con số thống kê sau ngày 10-4, nhưng dựa vào tình hình thị trường hiện nay, ngày mai tuyệt đối không thể xuất hiện vấn đề bất thường, không thể có chuyện vừa mở phiên giao dịch là tăng vọt được, cho nên bọn họ vẫn còn thời gian.
Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng không quên nói thêm một câu:
- Đúng là chúng ta còn thời gian, nhưng để đảm bảo tính an toàn, trước khi kết thúc phiên giao dịch chiều nay, bắt buộc phải bán được ít nhất bảy mươi phần trăm số cổ phiếu. Đương nhiên nếu có thể bán sạch trước khi kết thúc phiên giao dịch chiều nay thì cũng được, không cần phải đợi đến ngày mai, có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Lục Thiếu Hoa nói nhiều như vậy cũng là vì muốn nhấn mạnh một điều, không nên nôn nóng, hôm nay bán không xong, sáng mai vẫn có thể tiếp tục, nếu hôm nay xử lý hết được thì càng tốt, đỡ phiền toái, nói như vậy cũng là muốn giảm bớt áp lực cho mấy người Lý Vân Thanh.
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, hôm nay có thể bán sạch thì sẽ giải quyết hết, nếu không xong thì sáng mai sẽ kết thúc.
Lý Vân Thanh rõ ràng là rất hiểu ý của Lục Thiếu Hoa.
- Ừ, như vậy đi
Lục Thiếu Hoa cười nói.
Với câu sau cùng này của Lục Thiếu Hoa, cũng không còn gì để bàn thêm nữa, Lục Thiếu Hoa và mọi người bắt đầu chuyển chủ đề, ngồi tán gẫu, cũng coi như để thư giãn một chút.
Trong lúc nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, đã đến giờ mở phiên giao dịch buổi chiều rồi, mấy người Lý Vân Thanh mỗi người một việc, bắt đầu chú ý theo dõi tình hình diễn biến tiền tệ của ba nước.
Không có bất ngờ gì xảy ra, tình hình buổi chiều diễn ra đúng như tính toán, giá cổ phiếu sụt giảm liên tục, chỉ có điều tốc độ sụt giảm không mãnh liệt như hôm 1-10, ngày hôm nay hình như cuộc khủng hoảng đã bắt đầu chững lại.
Cho dù là như vậy thì mấy người Lý Vân Thanh cũng không nôn nóng, cũng không ra tay ngay sau khi bắt đầu phiên giao dịch, Lý Vân Thanh, Lý Tông Ân và Lưu Minh Chương ba người bọn họ nhìn nhau như âm thầm trao đổi, sau đó truyền ra mệnh lệnh đầu tiên.
- Lệnh cho đội phụ trách bên Indonesia bắt đầu ra tay, tốc độ xuất hàng không cần phải quá nhanh, cũng không cần phải xuất những đơn hàng quá lớn, cứ giải quyết những đơn hàng nhỏ trước đã.
Lý Vân Thanh nói không to cũng không nhỏ, đủ để mọi người trong phòng nghe thấy.
Thực ra lời nói của Lý Vân Thanh không phải là để người khác nghe mà là để vợ Lưu Minh Chương nghe, vì vợ Lưu Minh Chương đảm nhiệm khâu truyền lệnh.
Vợ của Lưu Minh Chương vô cùng bình tĩnh, hai tay gõ bàn phím gửi mệnh lệnh, mệnh lệnh vừa truyền đi thì không lâu sau lại có tin gửi về.
-Bên đó đã tiếp nhận mệnh lệnh, đang thực hiện,
Vợ Lưu Minh Chương thông báo.
-Tốt!
Lý Vân Thanh đáp lại một tiếng, không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì, chỉ chuyên tâm quan sát màn hình lớn, quan sát diễn biến sau khi bắt đầu bán tháo.
Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, chỉ còn 40 phút nữa là kết thúc phiên giao dịch, vào thời điểm này Lý Vân Thanh lại tiếp tục hạ lệnh:
-Xuất hàng, xuất đơn hàng lớn.
5 phút trôi qua.
- Phía Malayxia bắt đầu xuất đơn hàng nhỏ.
Lại 10 phút trôi qua.
- Xuất đơn hàng lớn…
Từng mệnh lệnh được truyền đi, thời gian cũng dần dần trôi qua, bề ngoài mấy người Lý Vân Thanh vẫn tỏ vẻ thoải mái, nhưng thật ra, vào lúc này, bọn họ sao có thể nhẹ nhõm được chứ, vừa phải bình tĩnh nắm bắt thời gian, vừa phải dán mắt vào màn hình lớn, rồi lại xem tình hình bán ra thế nào…ai mà thoải mái cho được.