Trung Quốc năm 2001 đã lo liệu xong, hơn nữa còn nhanh chóng tiến vào chuẩn bị các hạng mục. Việc xây dựng hai công trình lớn thủy lập phương và điểu sào đã bắt đầu thi công từ năm 2003, cho tới ngày hôm nay, nếu không xuất hiện vấn đề thì một ngày nào đó sẽ được xây dựng thành công, nhưng hiện tại lại nảy sinh vấn đề, mà thời gian cũng chỉ còn hơn một năm, nếu chỉ trong thời gian một năm thì không thể hoàn thành, sợ rằng sẽ bị người khác chê cười.
Là một người Trung Quốc, Lục Thiếu Hoa không muốn làm trò cười cho người khác, thế nhưng Lục Thiếu Hoa lại là người đứng đầu Hội đồng quản trị, là Chủ tịch của Tập đoàn Phượng Hoàng, hắn cần phải bảo đảm có thể hoàn thành được mới dám nhận hai công trình này, dù sao nhận làm công trình cũng cần ký hợp đồng, một khi không thể hoàn thành được, vậy thì phải bồi thường.
Vì lợi ích, Lục Thiếu Hoa phải bảo đảm chắc chắn có thể hoàn thành được mới dám nhận công trình, đồng thời, Lục Thiếu Hoa cũng là suy nghĩ cho danh tiếng của Tập đoàn Phượng Hoàng. Suy nghĩ một chút, nếu bất động sản Phượng Hoàng tuyên bố tiếp nhận công trình, nhưng đến thời gian dự định mà không có cách nào hoàn thành, có thể tưởng tượng được bất động sản Phượng Hoàng sẽ bị đả kích như thế nào.
Đây cũng chính là ý do vì sao Lục Thiếu Hoa phải xác nhận trước xem bất động sản Phượng Hoàng có thể hoàn thành được hay không, sau đó mới bàn tiếp.
Chỉ có điều điểu sào và thủy lập phương dù sao cũng là những công trình mà Lục Thiếu Hoa cần xây dựng. Sau khi Lục Thiếu Hoa sắp xếp nhân viên qua Bắc Kinh đánh giá, Lục Thiếu Hoa sẽ suy nghĩ kỹ, dù sao hắn cũng có máy bay riêng, việc bay qua Bắc Kinh cũng không mất quá nhiều thời gian.
Quan trọng hơn vẫn là giờ phút này Lục Thiếu Hoa đang ở Bắc Kinh. Từ sau khi Lục Thiếu Hoa bị tập kích, Tăng Vũ Linh và Lục Khiếu liền được Tăng Ái Dân sắp xếp qua Bắc Kinh, để bảo đảm an toàn cho Lục Khiếu.
Bắc Kinh là thủ đô của Trung Quốc, Tăng Ái Dân lại là Phó thủ tướng thường trực của Quốc vụ viện, ông ta là người có công với đất nước, thành tích chói lọi, sự an toàn va phòng bị ở mọi phương diện của ông ta đều được đặc biệt chú ý, để Tăng Vũ Linh và Lục Khiếu đến chỗ ông ta, chắc chắn là an toàn nhất.
Lần này Lục Thiếu Hoa tới Bắc Kinh, thứ nhất là muốn xem hiện trường thi công hai công trình xây dựng lớn, thứ hai là muốn thăm vợ và con của hắn, nhân tiện gặp cha vợ hắn, xem xem vì sao ông ta muốn giao việc xây dựng hai công trình lớn như vậy cho bất động sản Phượng Hoàng đảm nhận.
Không thể không nói, Tăng Ái Dân từ đầu đến cuối đều không thể làm việc một cách chí công vô tư, hiện tại ông ta là Phó thủ tướng thường vụ Quốc vụ viện, quyền lực rất lớn, hơn nữa ông ta lại quản lý cả về mặt thể dục thể thao này, xem như là lãnh đạo trực tiếp của Tổng cục thể dục thể thao quốc gia. Hiện tại lại xuất hiện tình huống như vậy, Tăng Ái Dân vội vàng giải quyết vấn đề, đồng thời cũng là để Lục Thiếu Hoa được lợi mà!
Lần này không chỉ được có riêng lợi, mà còn được cả danh nữa.
Nghĩ là có thể thấy, một khi đã tuyên bố ra bên ngoài, một công ty tư doanh nhận thầu điểu sào và thủy lập phương, như vậy công ty bất động sản đó chắc chắn sẽ bị chú ý rất nhiều, bất kể là trong nước hay ở nước ngoài, đều sẽ có người chăm chú nhìn vào công ty đó.
Mà với tư cách là nhà thầu, Tổng cục thể dục thể thao chắc chắn sẽ hội đàm để bàn về vấn đề giá cả, vả lại nhìn vào giai đoạn hiện tại thì số tiền đưa ra cũng không phải là nhỏ, dù sao bây giờ họ cũng đang là kiến bò trên chảo nóng, nếu không nhanh chóng giải quyết xong việc xây dựng hai công trình lớn thì sẽ ảnh hưởng đến việc tổ chức thế vận hội Ô-lym-pic.
Loại chuyện này cũng không thể nói đùa được, nếu vào lúc này, có một công ty có thể giải quyết được vấn đề mà giá đưa ra lại quá cao, đoán chừng Tổng cục thể dục thể thao sẽ không dắn đo suy nghĩ liền đồng ý ngay.
Thứ nhất, chi phí của công trình nhận thầu, phương diện này hoàn toàn có lợi. Thứ hai, người nhận thầu được chú ý, đây chính là cái gọi là vừa có danh vừa có lợi.
Đúng vậy, Tăng Ái Dân đã suy nghĩ rất thấu đáo việc này, đúng là có thể thu được cả danh lẫn lợi, vì vậy tăng ái dân mới chỉ thị cho Tổng cục thể dục thể thao đến tìm Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa đương nhiên không biết trong việc này có nhiều đường cong lắt léo như vậy. Ừ, chẳng những không biết, thậm chí ngay cả phương diện mà cha vợ quản lý Lục Thiếu Hoa còn không biết nữa là.
Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa cũng không phải kẻ ngốc, sau khi nghe xong Tổng cục trưởng Tổng tổng cục du lịch nói, Lục Thiếu Hoa cũng không để tâm suy nghĩ nhiều, vì hiện tại hắn đang nghĩ đến đứa con trai tên Lục Khiếu của hắn.
Đã mấy tháng qua đi từ khi Lục Thiếu Hoa bị tập kích, ngay từ giờ phút đầu tiên khi bắt đầu Lục Thiếu Hoa đã bị tấn công, tuy có thể gặp mặt thông qua mạng internet, chỉ có điều là một hình vẽ mà thôi, có sự khác biệt rất lớn so với việc được tận mắt chứng kiến.
Song máy bay riêng của Lục Thiếu Hoa đã nhanh chóng tới Bắc Kinh, trước đó hắn có báo cho Tăng Ái Dân biết. Khi Lục Thiếu Hoa một mình xuống máy bay liền có người ra đón hắn, cơ bản không cần Lục Thiếu Hoa phải đau đầu về việc qua thăm con trai hắn.
Nhìn thấy con, mới đầu đứa trẻ còn có chút sợ vì lạ lẫm, nhưng không lâu sau nó đã cười hì hì với hắn, điều này làm Lục Thiếu Hoa cảm thấy vô cùng vui, đồng thời hắn cũng không thể không xúc động, cảm giác ruột thịt thân thiết mơ hồ mà lại rất rõ ràng.
Đúng vậy, cùng chung huyết thống là một cảm giác mờ ảo lúc ẩn lúc hiện, nhưng ở giờ khắc này, Lục Thiếu Hoa vẫn cảm nhận được, nếu không phải cùng chung huyết thống thì đứa trẻ này không thể thích ứng nhanh như vậy, dù sao đối với đứa trẻ này mà nói thì Lục Thiếu Hoa cũng là một người rất xa lạ!
Vui đùa một chút với đứanhỏ, tâm trạng nặng nề ban đầu của Lục Thiếu Hoa đã giảm đi rất nhiều, nhưng cũng rất nhanh, Tăng Kiến Quốc đến tìm hắn, khiến Lục Thiếu Hoa lại từ tâm trạng thoải mái biến thành nghiêm trọng.
Nói về Tăng Kiến Quốc, không thể không nói một chút về việc Lục Thiếu Hoa xây dựng căn cứ Hổ Gầm dũng mãnh ở châu Phi. Tăng Kiến Quốc năm nay đã gần 90 tuổi, nhưng ông ta vẫn khỏe không khác gì một người thanh niên, rất nhanh nhẹn.
Đây đều là nhờ có sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật. Tăng Kiến Quốc của mấy năm trước là một người bệnh tình nguy kịch, các chức năng của cơ thể có thể bị thoái hóa, đã không có mấy người có thể sống được, nhưng nhìn vào thực tại, con người nhanh nhẹn khỏe mạnh như vậy, thật tràn đậy sức sống.
Ngay khi Lục Thiếu Hoa thầm quan sát Tăng Kiến Quốc, Tăng Kiến Quốc cũng ngầm quan sát Lục Thiếu Hoa, rất lâu sau Tăng Kiến Quốc mới hỏi:
- Có phải con đắc tội với ai không? Ngay cả sát thủ cũng được đưa ra?
Lục Thiếu Hoa bị công kích bất ngờ, Tăng Kiến Quốc không thể không biết, mặc dù hiện tại ông ta đã về hưu, nhưng ông ta vẫn nghe được tin tức từ bốn phương tám hướng như ngày nào, hiểu rõ rất nhiều chuyện.
- Đúng là có đắc tội, nhưng không phải con cố ý chủ động chọc người ta, mà là người đó chủ động đến gây chuyện với con.
Lục Thiếu Hoa không phủ nhận, gật gật đầu, lại nói tiếp:
- Gia tộc Rothschild, nhất định ông cũng biết về gia tộc này chứ?
- Là họ sao?
Tăng Kiến Quốc nhăn mặt, rõ ràng ông ta có chút hiểu biết về gia tộc Rothschild.
- Đó là một gia tộc hùng mạnh. Nhìn qua bên ngoài thì họ đang xuống dốc, nhưng kỳ thật thì không phải như vậy. Khi ông còn làm việc, đã biết qua về tình hình cảu gia tộc này, ngược lại càng lớn càng mạnh, chẳng qua là bọn họ chỉ che dấu mà thôi.
Đừng quên, trước khi nghỉ hưu Tăng Kiến Quốc đã từng là Tổng cục trưởng Tổng cục an ninh quốc gia, nắm giữ quản lý toàn bộ an ninh quốc gia. Dù là bắt gián điệp hay là thu thập tin tình báo, tất cả đều nằm trong tay hắn. Mà có thể tưởng tượng được mạng tình báo của một quốc gia hùng mạnh như thế nào.
Đương nhiên, mạng lưới tình báo của quốc gia không thể so sánh với mạng lưới tình báo của căn cứ Hổ Gầm, dù sao mạng lưới tình báo Hổ Gầm cũng là một tổ chức phi chính phủ, mà lại là tổ chức được Lục Thiếu Hoa chi số tiền vô cùng lớn để xây dựng nên, khắp mọi nơi trên toàn thế giới đều có nhân viên tình báo của mạng lưới tình báo Hổ Gầm, không trừ một quốc gia nào, như vậy hiển nhiên là lớn mạnh hơn một quốc gia rồi.
Nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến mạng tình báo của quốc gia không thể thu thập tin tình báo về gia tộc Rothschild, ai bảo gia tộc Rothschild thật sự quá hùng mạnh chứ, hùng mạnh đến nỗi cả một quốc gia cũng phải có chút kiêng nể.
- Chính là bọn họ.
Lục Thiếu Hoa nói với vẻ mặt rất nghiêm túc.
- Có lẽ là do Tập đoàn Phượng Hoàng phát triển quá nhanh, làm cho họ cảm thấy bị đe dọa, vì thế họ ra tay với tôi, tiến hành tấn công Tập đoàn Phượng Hoàng. Điều này cũng có thể hiểu được, dù sao bọn họ cũng đã quen với sự sự hùng mạnh rồi.
Lục Thiếu Hoa lần này bị công kích, Tập đoàn Phượng Hoàng bị tấn công, người bên ngoài cũng chỉ biết Tập đoàn Phượng Hoàng đang phải đối mặt với một đối thủ vô cùng hùng mạnh mà thôi, còn như về thân phận của đối thủ thì rất ít người có thể biết, cho dù là quốc gia cũng không có cách nào biết được.
Đây không thể không nói đến khả năng che giấu lợi hại của gia tộc Rothschild, nếu không phải Lục Thiếu Hoa có mạng lưới tình báo Hổ Gầm thì phỏng chừng ngay cả việc hắn bị ai tập kích, Tập đoàn Phượng Hoàng bị người nào tấn công, hắn cũng không thể biết được.
Rõ ràng Tăng Kiến Quốc thấy hết sức kinh hãi, ngẫm nghĩ một chút rồi mới hỏi:
- Vụ tòa cao ốc 25 tầng ở châu Âu bị tấn công lúc trước có phải do con làm không?
Tăng Kiến Quốc tuy tuổi đã cao nhưng đầu ông ta thì chưa bị thoái hóa, chỉ cần suy xét một chút là thấy hai chuyện có liên quan đến nhau.
- Nếu không phá một sản nghiệp quan trọng của họ thì bọn họ sẽ dừng lại sao?
Lục Thiếu Hoa hỏi vặn lại một câu.
Theo như lời Lục Thiếu Hoa nói, nếu không tặng cho gia tộc Rothschild một đòn cảnh cáo đau đớn thê thảm thì với sự cao ngạo của gia tộc Rothschild, làm sao họ có thể dừng tay lại được chứ?
Tăng Kiến Quốc thật ra có thể hiểu được, gật gật đầu, cân nhắc một lát rồi lại hỏi:
- Vậy con tính nên làm gì bây giờ?
- Có ý đồ với con đều là kẻ thù của con, không kẻ nào có thể đầu xuôi đuôi lọt được.
Lục Thiếu Hoa nói với giọng rất hào hùng, trông hắn lúc này không khác gì một sát thủ.
Nhìn lại một chút những gì Lục Thiếu Hoa đã làm trong suốt hai mươi năm qua, sẽ phát hiện thấy trong hai mươi năm này, những đối thủ của Lục Thiếu Hoa không ai có một kết cục tốt đẹp, một kết quả cuối cùng mà tất cả bọn họ đều không thể tránh được, đó là bị tiêu diệt.
Tăng Kiến Quốc không biết nói gì, trong tận đáy lòng, ông ta ủng hộ cách nghĩ của Lục Thiếu Hoa, nhưng ông ta cũng rất lo, dù sao thì thực lực của gia tộc Rothschild cũng rất lớn mạnh, mạnh đến nỗi một quốc gia cũng không thể đối địch nổi.
Nhưng ngẫm lại thực lực của Lục Thiếu Hoa, Tăng Kiến Quốc cũng thấy yên tâm.
Gia tộc Rothschild hùng mạnh đến nỗi một nước cơ giới cũng không phải là đối thủ của họ, nhưng Lục Thiếu Hoa chẳng phải cũng hùng mạnh đến mức một quốc gia cũng không thể là đối thủ sao? Ngay cả một nước làm bá chủ thế giới như Mỹ cũng không dám tùy tiện đụng chạm tới Lục Thiếu Hoa, có thể thấy sự hùng mạnh của Lục Thiếu Hoa không chỉ đơn giản như vẻ bên ngoài.
Nghĩ như vậy, Tăng Kiến Quốc cũng không còn gì để nói, chỉ dặn dò Lục Thiếu Hoa hai câu, sau đó không nói tiếp về chủ đề này nữa mà chuyển hướng sang chủ đề thứ hai.