Hai cô có lựa chọn của mình, đương nhiên là Lục Thiếu Hoa tôn trọng sự lựa chọn đó, hai cô thích làm gì thì làm, Lục Thiếu Hoa có thể hậu thuẫn một cách mạnh mẽ, khiến sự nghiệp hai cô càng phát triển thuận lợi hơn.
Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda cũng không phản đối sự sắp xếp của Lục Thiếu Hoa, đều vui vẻ đồng ý, bởi vì cả Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda đều hiểu rất rõ, nếu có Lục Thiếu Hoa trợ giúp có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái và thời gian cho mình.
Cho nên, Anten Chiyoda nghe theo đề nghị của Lục Thiếu Hoa, không lâu sau đi Hồng Kông, bắt đầu làm quen với giớ giải trí, còn Tăng Vũ Linh thì phải đợi một thời gian nữa mới tới đợt thực tập.
Không lâu sau, Tăng Kiến Quốc trở lại, gọi Lục Thiếu Hoa vào thư phòng, dường như có chuyện cần bàn. Lục Thiếu Hoa có thể đoán được đại khái Tăng Kiến Quốc muốn bàn về chuyện gì.
Quả nhiên, Tăng Kiến Quốc không nói chuyện gì khác ngoài chuyện tàu sân bay. Hình như lãnh đạo nhà nước thấy Lục Thiếu Hoa kéo dài thời gian, nên nhờ Tăng Kiến Quốc ra mặt, hy vọng Lục Thiếu Hoa gặp người của Bộ Tổng tham mưu sớm một chút.
Nếu là việc khác, có lẽ Lục Thiếu Hoa sẽ nghe theo Tăng Kiến Quốc, nhưng chuyện này là ngoại lệ, đây là một vụ kinh doanh, mà đã là kinh doanh, Lục Thiếu Hoa sẽ dựa theo nguyên tắc của hắn chứ không nghe theo Tăng Kiến Quốc.
Tuy nhiên, dù sao Tăng Kiến Quốc cũng đang là Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia, ông ta cũng như ông Đặng, chuyện gì cũng đều làm vì quốc gia. Cho nên, dù muốn từ chối, Lục Thiếu Hoa cũng cố gắng dùng lời lẽ khéo léo một chút, lấy cớ phải đưa Tăng Vũ Linh đi, trì hoãn thêm hai ngày.
Tăng Kiến Quốc rất yêu quý Tăng Vũ Linh, nghe Lục Thiếu Hoa nói phải theo cô, ông ta còn có thể nói gì được, chỉ là chuyện công và chuyện tư không phân biệt, lại thấy vẻ mặt kiên quyết của Lục Thiếu Hoa, ông đành bỏ qua ý định ban đầu, hẹn hai ngày nữa sẽ bàn chuyện đó.
Cứ như vậy, Lục Thiếu Hoa né tránh, mà thời gian trôi qua rất nhanh.
Một đêm trôi qua, sáng hôm sau, Lục Thiếu Hoa không hài lòng vì mới bảy giờ sáng Tăng Vũ Linh đã đánh thức hắn, đòi hắn dắt đi chơi.
Không có cách nào khác, Lục Thiếu Hoa đành phải dậy, ai bảo hôm nay là Chủ nhật? Tối nay phải đi cùng Tăng Vũ Linh tham dự buổi họp mặt, nếu buổi sáng không đi chơi thì sẽ không có nhiều thời gian để vui chơi, bởi vì buổi chiều thời gian không nhiều lắm.
Ở Bắc Kinh, thông thường khi đến dự cuộc họp mặt phải đi trước giờ, giờ hẹn là sáu, bảy giờ thì mới năm giờ đã phải có mặt. Đã vậy, chuẩn bị quần áo, trang điểm cũng mất hai tiếng nữa, một buổi chiều chẳng còn lại bao nhiêu tiếng đồng hồ.
Buổi sáng Lục Thiếu Hoa đưa Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda đi Trường thành chơi suốt buổi, đến trưa tìm chỗ ăn cơm, sau đó quay về nhà, chuẩn bị cho cuộc họp mặt.
Cũng không biết có phải tối hôm trước ngủ không đủ giấc, hay mệt vì buổi sáng đi chơi, khi về lại nhà Lục Thiếu Hoa ngáp lên ngáp xuống, liền đi ngủ, mãi đến bốn giờ chiều, mới bị Tăng Vũ Linh đánh thức, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc họp mặt vào buổi tối.
Thật ra cũng không phải chuẩn bị gì nhiều, đơn giản là mặc thử vài bộ quần áo để chọn bộ nào thích hợp nhất.
Về ăn mặc, tuy Lục Thiếu Hoa không quá chú ý, nhưng dù sao hắn cũng là ông chủ có tài sản hàng trăm tỉ đô la Mỹ, làm sao có thể ăn mặc xoàng xĩnh được?
Lục Thiếu Hoa mặc một bộ Âu phục do hoàng tử thứ hai được chỉ định kế vị của Ả rập ra lệnh đặt may riêng theo số đo của hắn, sau khi đồ may xong, lại dùng máy bay chở tới cho hắn.
Âu phục may riêng cho hoàng gia Ả rập đương nhiên không nhãn hiệu nào có thể so sánh nổi, tuy rằng không đính nhãn hiệu lên quần áo, nhưng chỉ cần nhìn đường kim, mũi chỉ có thể nhận ra sự tinh tế và chất lượng tuyệt hảo của nó, hoàn toàn ăn đứt các loại Âu phục bán ngoài thị trường.
Về giá, riêng bộ Lục Thiếu Hoa đang mặc, nếu tính ra thì cũng trị giá ít nhất là năm triệu đô la Mỹ.
Lục Thiếu Hoa bây giờ đã khác xưa, hiện tại hắn đã quen với cách sinh hoạt của giới thượng lưu, việc mặc Âu phục mỗi ngày cũng là chuyện bình thường, không có gì bỡ ngỡ.
Lúc mặc quần áo, Lục Thiếu Hoa chỉ chỉnh cổ áo lại một chút, rồi soi gương xoay một vòng, thấy tề chỉnh rồi là có thể xuất phát.
Lúc này, Lục Thiếu Hoa không mang theo nhiều người, chỉ dẫn theo bốn người Lý Thượng Khuê, những người khác đều ẩn mình, mấy người Lý Thượng Khuê theo sát Lục Thiếu Hoa đi đến nơi họp mặt.
Nơi họp mặt là đại sảnh ở lầu hai một khách sạn năm sao, lúc Lục Thiếu Hoa và Tăng Vũ Linh đến đã năm giờ rưỡi chiều. Trong đại sảnh đã có rất nhiều người có mặt, một đám nam thanh nữ tú ra vẻ nhiệt tình chào đón nhưng Lục Thiếu Hoa nhận thấy nhiều cô nhìn Tăng Vũ Linh với ánh mắt ghen tị.
Ngoài sự ghen tị, có mấy cô còn nhìn Tăng Vũ Linh với thái độ thù địch không cần giấu diếm, đương nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng nhận được những ánh mắt thù địch, chỉ có điều, đó là sự thù địch từ phía nam giới.
Lục Thiếu Hoa chỉ mới hai mươi, nhưng tuổi thật sự của hắn tới hơn bốn mươi, hơn nữa những trải nghiệm của hắn đủ phong phú để viết thành mấy cuốn sách, mà nơi đây toàn là sinh viên chưa có sự nghiệp, còn phải nhờ đến sự che chở của cha mẹ, dưới mắt Lục Thiếu Hoa, chúng chỉ lả những đứa bé con mà thôi.
Sự thù địch của trẻ con, Lục Thiếu Hoa cũng không để ý làm gì, huống chi bọn họ với hắn không cùng đẳng cấp, trong khi Lục Thiếu Hoa đứng vào hàng những tỉ phú nổi tiếng thế giới thì bọn họ còn phải núp dưới bóng của cha mẹ để tìm sự chở che.
Cho nên, Lục Thiếu Hoa làm như không thấy sự ganh ghét của bọn họ, lập tức dẫn bốn người Lý Thượng Khuê đi thẳng vào đại sảnh, dừng lại ở một góc phòng, cầm lấy ly rượu vang ung dung uống cạn, làm như chẳng có việc gì.
Tăng Vũ Linh cũng vậy, bây giờ đang ở trước mặt bạn học, cho dù cô không hài lòng nhưng dù sao cũng là bạn học của mình, Tăng Vũ Linh không thể làm căng, bằng không, sau này học chung sẽ khó mà nhìn mặt nhau.
Vả lại, mục đích Tăng Vũ Linh dẫn Lục Thiếu Hoa tới đây là muốn giới thiệu hắn với tư cách là bạn trai của cô với mọi người. Tuy nhiên, lúc giới thiệu Lục Thiếu Hoa, Tăng Vũ Linh chỉ nói tên của hắn, chứ không nói thêm điều gì khác.
Lục Thiếu Hoa là một cái tên rất nổi tiếng, khuôn mặt của hắn cũng có nhiều người nhận ra, nhưng không ai nghĩ rằng Chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng lại xuất hiện ở nơi này, bởi vậy mọi người đều cho rằng đó chỉ là trùng tên họ, chứ không phải là một người.
Thậm chí, còn có người trêu chọc Tăng Vũ Linh rằng Lục Thiếu Hoa là Chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng! Tăng Vũ Linh chỉ cười nhẹ, không đáp lại.
Đương nhiên, mấy kẻ trêu đùa Tăng Vũ Linh đều có quan hệ không tốt với cô, nên cố ý châm chọc cô, còn những người thân thiện với Tăng Vũ Linh thì lại hỏi xem Lục Thiếu Hoa này có phải là Lục Thiếu Hoa làm ông chủ của tập đoàn Phượng Hoàng hay không.
Nói đùa! Ảnh của Lục Thiếu Hoa đưa lên báo chí và đài truyền hình không biết bao nhiêu lần rồi, cho dù khuôn mặt thật và ảnh chụp có khác biệt, nhưng vẫn có thể nhận ra được. Tăng Vũ Linh cũng không đáp lại, chỉ mỉm cười.
Đó là cô làm theo ý của Lục Thiếu Hoa, hắn bảo Tăng Vũ Linh không cần trực diện thừa nhận thân phận của Lục Thiếu Hoa, mục đích của hắn là muốn nhìn xem con trai của Phó bí thư thành ủy Bắc Kinh rốt cuộc thuộc loại người gì, sẽ dùng cách gì đối phó với hắn.
Trước khi tới tham dự cuộc họp mặt, Lục Thiếu Hoa đã đoán được tuy tên kia không biết Tăng Vũ Linh đối với Lục Thiếu Hoa như thế nào, nhưng chắc chắn gã ta sẽ tìm cơ hội ra oai với Lục Thiếu Hoa một chút để khiến Lục Thiếu Hoa im lặng rời khỏi nơi này.
Thực tế đúng là như vậy, khi cuộc họp mặt chính thức bắt đầu, người tổ chức cuộc họp mặt là Triệu Anh Tuấn đứng ra nói vài câu chào mừng, sau đó gã ta nói vài câu với mấy người phục vụ, rồi đi về phía Lục Thiếu Hoa.
Cùng lúc đó, Tăng Vũ Linh sớm đã bị mọi người vây quanh, giữa cô và Lục Thiếu Hoa là một đám người, do đó Tăng Vũ Linh không thể nhìn thấy phía hắn đang xảy ra chuyện gì.
Lục Thiếu Hoa nhìn thấy tình hình như vậy, biết là rốt cục tên kia đang đến, ngoài mặt hắn vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng thì âm thầm cười khẩy.
Lục Thiếu Hoa cười khẩy, vì lúc chưa đến đây, Lục Thiếu Hoa đã cho người điều tra tên Triệu Anh Tuấn này và điều tra cả cha của gã ta- Triệu Hùng, đang giữ chức Phó bí thư Thành ủy Bắc Kinh. Hắn cảm thấy nhìn bề ngoài Triệu Hùng có vẻ là một quan chức thanh liêm, nhưng thật ra bên trong rất thối nát, không nói chuyện trước kia, chỉ nói chuyện gần đây nhất.
Có một nữ sinh viên trường Đại học Bắc Kinh tố cáo với cảnh sát là Triệu Anh Tuấn hãm hiếp cô, kết quả là vụ án chưa được điều tra đã lập tức bị đình chỉ, mà cảnh sát lại nói là đã điều tra, kết quả cho thấy Triệu Anh Tuấn không hãm hiếp cô ta, gã ta khai là ngay cả cô là ai gã cũng không biết. Mà cô gái kia không rõ vì sao cũng không tiếp tục tố cáo, còn bị Đại học Bắc Kinh đuổi học, nói là cô làm ảnh hưởng danh dự của trường. Từ chuyện đó có thể thấy, Triệu Hùng đã can thiệp vào vụ này, lợi dụng quyền lực của mình ra lệnh cho trường Đại học Bắc Kinh.
Một người như vậy mà có thể làm Phó bí thư Thành ủy Bắc Kinh ư? Một người như vậy có thể là một quan chức tốt ư? Huống chi, Lục Thiếu Hoa còn điều tra ra được rất nhiều chuyện, chẳng hạn như làm sai quy định, tham ô, mưu lợi riêng tư v.v…chuyện xấu gì cũng đều có phần của Triệu Hùng.