Không thể không nói, lúc Thủ trưởng số một nói ra dự định đưa Lục Thiếu Hoa trở thành người có công trạng lớn nhất, các lãnh đạo cấp dưới đều không phục nhưng không ai lên tiếng, bởi vì tất cả mọi người đều biết, lần này đích thực là công lao của Lục Thiếu Hoa, Thủ trưởng số một làm như vậy cũng là ăn ngay nói thật mà thôi.
Đương nhiên, trong chuyện này người không phục nhất chính là quân đội, trong mắt người quân đội, quân đội mới là người có công đầu, dù sao mọi việc dời đi đều là do quân đội làm, Lục Thiếu Hoa chẳng qua chỉ là người cung cấp tin động đất mà thôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người trong quân đội đều biết, nếu không có Lục Thiếu Hoa, cũng sẽ không thể xuất động quân đội ra như vậy, đồng thời, người của quân đội cũng biết, giờ phút này bọn họ không thể nói gì.
Sau khi Trung Quốc mới được thiết lập thì Tăng Kiến Quốc liền rời khỏi quân đội, nhưng không thể phủ nhận việc ông xuất thân từ quân đội. Hơn nữa, ông ở Cục An ninh Quốc gia cũng có cơ cấu một nửa quân đội, vả lại còn là công thần dựng nước còn lại, có ảnh hưởng vô cùng lớn trong quân đội.
Quan trọng hơn vẫn là Lục Thiếu Hoa có quân hàm Thượng tướng, tuy rằng không có bất cứ quyền lực nào, nhưng có một điều không thể xóa mờ đi, đó chính là quân hàm là thật. Thượng tướng nghĩa là người cao nhất trong quân đội, mà quân hàm của họ so với Lục Thiếu Hoa còn thấp hơn, mà vẫn nhảy ra phản đối Lục Thiếu Hoa, như vậy kết quả sẽ thành ra như thế nào.
Im lặng, căn phòng có vẻ gì đó giống phòng khách lại có chút gì đó giống phòng họp mang một bầu không khí im lặng, không ai mở miệng nói gì.
Không ai lên tiếng phản đối, như vậy có nghĩa là sự việc được thông qua. Thủ trưởng số một và vài vị lãnh đạo cấp cao thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới chuyển sang đề tài kế tiếp.
- Kế tiếp là nói về việc của Thiếu tướng Dương.
Nói xong, Thủ trưởng số một vẫn không quên giới thiệu một chút về việc của Thiếu tướng Dương mà ông vừa nói.
Thiếu tướng Dương không phải ai khác, chính là vị chỉ huy bị Lục Thiếu Hoa chiếm đi vị trí Thiếu tướng. Hiện tại Thủ trưởng số một tại hội nghị này nhắc tới chuyện này, rõ ràng là muốn có cuộc trao đổi, tính toán xử lý ông ta như thế nào.
- Ý kiến của tôi là cắt chức để điều tra, đưa ra tòa án quân sự.
Giọng điệu Thủ trưởng số một trầm lắng, có thể thấy được ông đang nổi giận.
Chẳng những Thủ trưởng số một nổi giận, những người khác sau khi nghe Thủ trưởng số một tóm tắt sự việc cũng đều nổi giận, nguyên nhân là vì Thiếu tướng Dương làm việc thiếu suy nghĩ, đã lên tới cấp bậc này, mà còn phạm sai lầm chỉ huy như vậy, đó là điều không thể tha thứ.
May mắn là lần này Lục Thiếu Hoa tiếp nhận quyền chỉ huy, bằng không hậu quả chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng được.
Còn nữa, làm một thiếu tướng, xem như người thuộc cấp độ chỉ huy, nếu chuyện này xảy ra trong chiến tranh, như vậy hậu quả sẽ thế nào?
Chỉ có một đáp án, đó là bị đánh bại, đối với người như vậy, không thể để ở lại trong quân đội.
Chẳng những không thể ở lại trong quân đội, làm một quan lớn quân đội, mà phạm vào sai lầm trí mạng như vậy, đưa ra tòa án quân sự xét xử cũng đúng.
Cho nên, gần như không ai phản đối. Phương thức xử lý thiếu tướng Dương liền được xác định, cắt chức điều tra, đưa ra tòa án quân sự xét xử. Về phần tòa án quân sự sẽ phán như thế nào thì không phải là việc mấy người Thủ trưởng số một có thể quản.
Hai đề tài đã xong, kế tiếp không còn là thảo luận nữa, mà là mệnh lệnh, từ trước khi mời họp hội nghị, Thủ trưởng số một và chín ủy viên thường vụ đã gặp qua nhau, cùng thảo luận về hàng loạt bố trí sau khi động đất xảy ra.
Nói cách khác, chín ủy viên thường vụ đã xác nhận phương án, như vậy không cần phải lấy ra thảo luận nữa, kế tiếp chính là nói ra một loạt phương án, phân công cho lãnh đạo từng khâu ngành.
Thủ trưởng số một sắp xếp, lại có Thủ tướng bổ sung, cuối cùng Thủ trưởng số một nói lời kết thúc, hỏi vị lão thần Tăng Kiến Quốc có bổ sung chỗ nào không, thấy ông cũng không đề xuất thêm cái gì, Thủ trưởng số một mới đưa ra lời phát ngôn cuối cùng.
- Lần này không như những lần trước, nó liên quan đến vị trí quốc gia ở trên trường quốc tế, vì vậy không thể làm qua loa. Tất cả các ngành cần phải xem chuyện này như là một nhiệm vụ chính trị, một khi một khâu nào đó xảy ra sơ xuất, vậy thì sẽ truy cứu trách nhiệm của phụ trách ngành đó.
Thủ trưởng số 1 đằng đằng sát khí nói
Đừng nghi ngờ lời nói của Thủ trưởng số một không đủ lực sát thương, chỉ dựa vào một nhiệm vụ chính trị thì đã xử lý được chuyện này, cái gọi là nhiệm vụ chính trị, đó là một nhiệm vụ quan trọng nhất, không thể có bất cứ sai lầm gì.
Tới khi kết thúc rồi, còn muốn truy cứu trách nhiệm của phụ trách ngành kia, đúng là càng thêm nghiêm khắc. Gần như có thể tưởng tượng, nếu một khâu nào đó thuộc quyền phụ trách của bộ phận phía dưới xảy ra sơ xuất, như vậy chức quan của anh ta có thể cũng sẽ bị cắt.
Quan trọng hơn là bộ dáng khi nói chuyện của Thủ trưởng số một, đằng đằng sát khí, làm cho người ta không khỏi nghiêm túc, biết nếu dám bằng mặt không bằng lòng, chỉ sợ Thủ trưởng số một sẽ cầm lấy con dao mổ.
Những chuyện xảy ra ở Trung Nam Hải, Lục Thiếu Hoa đang ở Tứ Xuyên xa xôi không hề hay biết, cho dù hắn biết thì hắn cũng không biết nói gì, dù sao cùng với thời gian đang trôi qua thì thời gian động đất cũng đã tới gần.
Nhìn hình ảnh quét từ vệ tinh vừa được truyền tới từ trên màn hình lớn, Lục Thiếu Hoa trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, gần như trong nửa giờ, sẽ có một hình ảnh quét từ vệ tinh truyền tới tay Lục Thiếu Hoa, có thể nói, Lục Thiếu Hoa phải không ngừng xem.
Hình ảnh quét từ vệ tinh cho thấy không có phát sinh điểm đỏ nào, có nghĩa là khu vực nguy hiểm đã không còn bất cứ người dân nào. Đương nhiên, ở Đô Giang Yển bên kia có điểm, nhưng cũng không phải là điểm đỏ, mà là màu xanh, đó là đại biểu cho quân đội.
Từ lúc Lục Thiếu Hoa dự định dùng gián điệp vệ tinh trợ giúp hành động lần này, Lục Thiếu Hoa đã có chuẩn bị, sản xuất mấy chục ngàn thiết bị đặc thù, để mỗi quân nhân chuẩn bị vào khu vực nguy hiểm mang theo, để đảm bảo bọn họ khi gặp nguy hiểm sẽ rất nhanh có thể tìm được bọn họ, cũng để gián điệp vệ tinh biết được thân phận bọn họ, không nhầm lẫn với dân chúng.
Hình quét mới nhất từ vệ tinh lại truyền tới đây, trong khu vực nguy hiểm ngoài mấy trăm điểm màu xanh thì không có gì khác. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là mọi việc đều bình thường.
Nhìn đồng hồ, phát hiện đã là mười giờ sáng, trong lòng Lục Thiếu Hoa không khỏi thở một hơi dài. Trên mặt tuy rằng có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như đang có sóng to gió lớn.
Bốn giờ nữa, động đất sẽ tới đây. Đối mặt với một trận động đất cấp lớn, bảo Lục Thiếu Hoa làm sao không căng thẳng chứ, tuy rằng hiện tại đã dời tất cả dân chúng đi, nhưng giờ phút này Lục Thiếu Hoa đang ở trong vùng địa chấn.
Ở trong vùng địa chấn, thể hiện cái gì, có nghĩa là Lục Thiếu Hoa có thể tự mình lĩnh hội cảnh tượng chấn động.
Đối với người tái sinh như Lục Thiếu Hoa mà nói, có thể trải nghiệm một chút cảnh tượng thực tế về động đất thì rất khó có được. Dù sao kiếp trước, Lục Thiếu Hoa đang ở phía nam, nơi đó chưa bao giờ có động đất, đồng thời, thời điểm động đất ở Vấn Xuyên, cũng không có bất cứ video nào có thể quan sát.
Đương nhiên, nếu động đất có thể không xảy ra thì Lục Thiếu Hoa vẫn hi vọng động đất không xảy ra, dù sao bất kể là về kinh tế đất nước hay là dân chúng, đều có tổn thất rất lớn. Những thiên tai như vậy, đương nhiên càng ít càng tốt.
Nhưng, ý trời đã định thì không thể tránh được. Lục Thiếu Hoa chỉ có thể làm một việc duy nhất, đó là đảm bảo an toàn tính mạng người dân, mà không phải Lục Thiếu Hoa cũng đang làm đó sao, lúc này, Lục Thiếu Hoa không hề nháy mắt mắt nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, giống như một máy quét hình, đang quét một hình quét vệ tinh mới vừa được truyền tới trên màn hình.
Hết thảy bình thường… Kết quả tốt lắm, khiến cả người Lục Thiếu Hoa không khỏi thở phào một hơi.
Thời gian rất nhanh, hai mấy giờ trôi qua, đã tới một giờ chiều rồi. Lục Thiếu Hoa ăn cơm xong, liền chạy về bộ chỉ huy. Lúc này đây Lục Thiếu Hoa không chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, mà bảo lính thông tin mở thông đường dây kết nối với tổng chỉ huy.
- Đi vào trạng thái khẩn cấp, bộ đội phụ trách tiền tuyến tiến vào chuẩn bị, không được để một người dân nào tiến vào khu vực cảnh giới, nếu không xử theo quân pháp.
Đây là mệnh lệnh của Lục Thiếu Hoa. Thời gian bây giờ là đúng một giờ, cách thời gian bùng nổ động đất chỉ một giờ hơn.
Nhưng, Lục Thiếu Hoa cũng chưa có chấm dứt mệnh lệnh. Tạm dừng một chút sau khi truyền mệnh lệnh thứ nhất.
- Hiện tại thời gian là một giờ, nửa giờ sau mở mở tài khoản điện thoại vệ tinh.
Để sau khi phát sinh động đất thông tin không bị hạn chế, kết nối thông suốt thì Lục Thiếu Hoa không tiếc vận dụng vệ tinh di động của công ty Phượng Hoàng để làm tổng đài thông tin, đem tất cả căn cứ và khâu ngành phía dưới xâu chuỗi cùng một chỗ.
Một khi hình thức điện thoại vệ tinh được kích hoạt, như vậy dù động đất có hủy diệt nhiều tuyến cáp điện, cáp thông tin, bên này thông tin vẫn có thể sử dụng như bình thường.
- Lặp lại một lần, hiện tại là một giờ, nửa giờ sau mở tài khoản điện thoại vệ tinh.
Lục Thiếu Hoa cầm micro lặp đi lặp lại.
- Nhận được..
- Nhận được..
- Nhận được…
Rất nhanh, bên kia trả lời, lại nhìn một chút con số trả lời hiện lên trên kênh thông tin, sau khi xác định mọi thứ bình thường, Lục Thiếu Hoa mới bỏ micro, trở lại trước màn hình lướn, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, rất nhanh, nửa giờ đã qua. Không cần Lục Thiếu Hoa truyền lại mệnh lệnh, lính thông tin bên này cũng khởi động hình thức điện thoại vệ tinh, sau đó thử một chút xem có hoạt động bình thường không.
Sau khi phát hiện tất cả đều bình thường, lính thông tin mới báo cáo lại với Lục Thiếu Hoa
Sau khi Lục Thiếu Hoa nhận được báo cáo cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu. Sau đó đi ra bộ chỉ huy, lấy điện thoại gọi cho Lý Chí Kiệt.
Vào lúc này, Lục Thiếu Hoa gọi điện thoại cho Lý Chí Kiệt nhất định là có chuyện, vả lại là việc có liên quan tới động đất. Ngẫm lại cũng đúng, hiện tại đầu óc Lục Thiếu Hoa chứa đầy hình ảnh chấn động, không lòng dạ nào suy nghĩ việc khác, cho dù là có việc khác quan trọng, chỉ e Lục Thiếu Hoa cũng lựa chọn phương án xử lý sau.
Nhưng mà, Đường Khiêm gọi điện thoại cho Lý Chí Kiệt là vì cái gì
Không ai biết.