Kết quả sẽ như thế nào, Lục Thiếu Hoa cũng không dám chắc, song theo như những gì mà nhà vua thể hiện và theo suy đoán của Lục Thiếu Hoa, hắn cảm thấy chuyện này cũng rất thú vị, suy cho cùng hoàng thất bọn họ cần tiền, mà hắn lại có tiền mà thiếu dầu mỏ, hai bên hình thành loại quan hệ bổ trợ lẫn nhau, mỗi bên có một nhu cầu riêng.
Rất nhanh, nhà vua cũng rất đúng giờ, nói 10 phút là 10 phút, mười phút sau, phía hoàng thất quay trở lại, tiếp tục đàm phán.
-Chủ tịch Lục, tôi nghĩ anh cũng đã biết tình hình của hoàng thất chúng tôi, mỏ dầu lớn có đến vài cái, còn những mỏ dầu cỡ vừa và nhỏ thì vô số, như vậy chúng tôi không thiếu dầu, thứ chúng tôi thiếu là tiền. Bởi vậy, với đề xuất của anh chúng tôi có thể đồng ý, chỉ có điều là theo tính toán, giá trị của mỏ dầu là trên dưới 500 triệu đô la, anh phải đầu tư ra 400 triệu đô la, như vậy có nhiều quá không?
Dừng lại một lúc, nhà vua tiếp tục nói:
-Lần này mời anh đến nước chúng tôi, chúng tôi thành tâm muốn hợp tác với anh, song 400 triệu đola là khoản tiền quá lớn, lại cộng thêm nhân công và máy móc cho việc khai thác nữa, chúng tôi rất băn khoăn.
Đây là kết quả cuộc thương lượng của hoàng thất bọn họ, với cục diện hiện nay bọn họ có muốn lấy lòng Lục Thiếu Hoa cũng chẳng kịp nữa, nhưng trong lúc đàm phán, Lục Thiếu Hoa hào phóng chi ra 400 triệu đô la, điều này làm cho những người trong hoàng thất hơi kinh ngạc.
Cá ai chê tiền nhiều bao giờ, người trong hoàng thất cũng không ngoại lệ, nhưng sổ tiền mà Lục Thiếu Hoa đưa ra nằm ngoài sức tưởng tượng. Nếu muốn nịnh bợ Lục Thiếu Hoa, muốn hợp tác tốt với Lục Thiếu Hoa, thì phải đưa ra lợi ích mà Lục Thiếu Hoa có thể có được để biểu đạt thành ý của hoàng thất, nhưng tình hình đã đổi chiều, Lục Thiếu Hoa vẫn nâng cao mức tiền đầu tư, mang đến cho hoàng thất điều kiện thuận lợi cho việc hợp tác.
Lý Chí Kiệt không chút chần chừ, liền dịch lại ý của nhà vua cho Lục Thiếu Hoa.
Hiểu được ý của nhà vua, Lục Thiếu Hoa gật đầu, rồi cười nói:
-Cảm ơn sự chân thành của ngài, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, tôi đến đất nước xinh đẹp của các ngài, cũng có mang theo sự thành tâm, tôi rất coi trọng lần hợp tác này, còn về chuyện mỏ dầu, nếu có thể đáp ứng định mức tôi đưa ra, như vậy tôi sẽ vui vẻ chi 400 triệu đô la, không giảm một đồng, đây là thành ý của tôi.
Lục Thiếu Hoa cũng đã nói rõ lập trường của bản thân. Nói rõ là sẽ không giảm mức đầu tư, quyết định này của Lục Thiếu Hoa làm cho cuộc đàm phán trở nên khác thường, nếu như người khác dùng mọi cách để giảm tiền đầu tư thì Lục Thiếu Hoa lại ngược lại, đưa ra một cái giá rất cao mà không cần giải thích nhiều, vì chuyện này có lẽ người ta sẽ lấy Lục Thiếu Hoa ra làm chủ đề bàn tán.
Kì thực không đơn giản như vậy, Lục Thiếu Hoa không phải kẻ ngốc, hắn có thừa sự thông minh, hắn chấp nhận bỏ ra 400 triệu đôla là hoàn toàn có nguyên nhân, với việc bỏ ra 400 triệu đôla hắn có thể dự trữ dầu thô, giá cả chênh lệch bán ra trên thị trường không thể làm Lục Thiếu Hoa lỗ vốn.
Vẫn còn một nguyên nhân nữa đó là Lục Thiếu Hoa rất coi trọng việc hợp tác với hoàng thất Ảrập, cũng phải suy tính sâu xa một chút, nếu lần hợp tác này thành công thì lần sau có thể lại tiếp tục hợp tác, vì lợi ích lâu dài mà suy nghĩ, Lục Thiếu Hoa thật sự là người có đầu óc tính toán
Hai bên đều rất chân thành và phóng khoáng, hơn nữa khẩu khí của Lục Thiếu Hoa rất cứng rắn, ai không đồng ý để hắn bỏ ra 400 triệu đô la tức là không muốn hợp tác, bởi vậy nhà vua chỉ còn biết gượng cười mà đồng ý.
-Chủ tịch Lục đã nói như vậy, vậy tôi không nhiều lời nữa, số định mức là 400 triệu đô la.
Nhà vua cuối cùng cũng đông ý, chỉ là trong cách nói có cái gì đó gượng gạo, rất kịch tính, chưa hết trầm ngâm liền nói tiếp:
-Song ta tính thế này, về nhân công và máy móc sẽ do cả hai bên phụ trách, như vậy mới coi là công bằng, hi vọng Chủ tịch Lục có thể chấp nhận đề nghị của tôi, đây cũng là thành ý của hoàng thất chúng tôi, xin anh đừng từ chối.
Nhà vua khi đưa ra lời để nghị cũng không quên tìm cách làm cho Lục Thiếu Hoa không có lí do để từ chối
Lý Chí Kiệt vẫn tiếp tục công việc phiên dịch của mình.
-Cảm ơn!
Lục Thiếu Hoa lễ nghĩa nói rồi gật đầu, cũng không khách khí nói:
-Các ngài đã nói vậy, tôi cũng không nhiều lời nữa, về nhân công hai bên cùng phụ trách, còn về thiết bị máy móc vẫn sẽ do bên tôi lo. Là thế này, gần đây chúng tôi đã chế tạo ra một mô hình thiết bị mới, có thể nâng cao năng xuất khai thác, bởi vậy cũng mong các ngài không từ chối.
Lục Thiếu Hoa cũng đồng ý với đề nghị của nhà vua, cũng áp dụng biện pháp giống như nhà vua, làm cho nhà vua cũng không có cớ gì để từ chối.
Bầu không khí bỗng trở nên cổ quái, hai bên đều đã thể hiện thành ý của mình. Từ giá gốc cho lên thành giá cao, sau đó là những lời đề nghị về khâu khai thác, tiếp đó là không để cho đối phương từ chối…vua Ảrập chỉ biết cười đồng ý.
Đến đây cuộc đàm phán coi như là đã có kết quả. Nhà vua đứng dậy.
Thấy vậy, Lục Thiếu Hoa cũng đứng lên bắt tay nhà vua, nói:
-Hợp tác vui vẻ.
-Hợp tác vui vẻ.
Cuộc đàm phán đã kết thúc rồi nhưng dư vị của nó chưa hẳn kết thúc, khi mọi người dời khỏi hội trường, nhà vua mời Lục Thiếu Hoa tới thư phòng của mình, không cho những người khác đi vào, muốn trò chuyện riêng với Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa tuy không biết nhà vua muốn cùng hắn nói chuyện gì, song nhìn tình hình thì hình như không phải chuyện nhỏ. Lục Thiếu Hoa cũng đã đồng ý, để Lý Chí Kiệt và Lý Thượng Khuê ngồi đợi bên ngoài, hắn ta một mình vào thư phòng của nhà vua.
Thư phòng rất rộng, hoàn toàn có thể sa sánh với phòng khách, cách bố trí bên trong khác xa với thư phòng kiểu Trung Quốc, thứ duy nhất giống là bàn làm việc, giá sách, và sofa, được sắp xếp theo thói quen của nhà vua.
Lục Thiếu Hoa cũng không chú ý nhiều đến cách bố trí của thư phòng lắm, trước lời mời của nhà vua, Lục Thiếu Hoa ngồi xuống ghế sofa, cười cười, dùng tiếng Anh nói:
-Tôi lần này đến đây vẫn còn một món quà muốn tặng cho hoàng thất các ngài coi như để thể hiện sự cảm ơn.
Trong thư phòng chỉ có hai người, không có người phiên dịch, Lục Thiếu Hoa không thể dùng tiếng Trung, đành phải dùng tiếng Anh để nói chuyện với nhà vua.
Nhà vua là người đứng đầu hoàng thất, thường xuyên phải tiếp đón khách ngoại quốc, về tiếng Anh đương nhiên không thể không hiểu. Nghe Lục Thiếu Hoa nói, nhà vua hơi sững sờ, sau đó mới dùng tiếng anh đáp lại:
-Anh quá khách sáo rồi.
Lục Thiếu Hoa cười, nói tiếp:
-Tôi tin là ngài rất muốn biết món quà này là gì.
Không thể phủ nhận, nhà vua rất muốn biết món quà ấy là gì, liền gât đầu thật mạnh.
Lục Thiếu Hoa cười một cách bí ẩn như khiêu khích trí tò mò của nhà vua, dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục nói:
-Tôi muốn ngài biết là chúng tôi đã từng giao dịch với một tổ chức phản động, bọn họ lấy mỏ dầu cỡ nhỏ để đổi lấy 500 cây súng và 4 tên lửa đạn đạo tầm ngắn.
- Ả, chuyện này ta đã biết rồi, cách đây mấy hôm đoàn trưởng Lý đã nói rõ chuyện này với ta rồi.
Nhà vua nói chen vào.
-Ta vẫn còn nghe nói là đơn đặt hàng cũng sắp đến kì hạn rồi, có muốn ngừng giao dịch hay không là do anh quyết định.
-Không sai, 500 cây súng và 4 tên lửa đạn đạo tầm ngắn đã được chế tạo xong, kì hạn giao dịch sớm hay muộn không còn quan trọng nữa, nhưng khi suy nghĩ đến tính sát thương của 4 tên lửa đạn đạo tầm ngắn có thể uy hiếp nghiêm trọng tới mạng sống của người dân Ảrập và an toàn tài sản, tôi kiên quyết chấm dứt lần giao dịch này.
Nhà vua nói chen vào:
-Đương nhiên rồi, trước giao dịch tôi không hề biết chuyện này, nếu biết tôi sẽ không đồng ý giao dịch, rất mong ngàu có thể lượng thứ cho sự bất cẩn của đoàn trưởng Lý.
-Trước tiên ta cảm ơn tấm lòng rộng lượng của anh, cũng là thay mặt cho tất cả người dân Ảrập cảm ơn anh. Còn về Lý đoàn trưởng của các anh, anh có thể yên tâm, ta có thể hiểu, phải cai quản cả một đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm hùng hậu quả thật không dễ dàng, làm việc phải bắt đầu từ đại cuộc, phải suy nghĩ vì đại cuộc.
Nhà vua duỗi tay nói.
Lục Thiếu Hoa có thể chủ động nói ra và thừa nhận sai lầm. Theo một loại ý nghĩa nào đó đã nói rõ thành ý của Lục Thiếu Hoa, nhà vua với tư cách là người nắm giữ quyền lực của hoàng thất, về công về tư, ông ta đều nên cảm ơn Lục Thiếu Hoa, còn về chuyện Lý Chí Kiệt đã đồng ý giao dịch, ông ta cũng không thể nào truy cứu, đúng như ông ta nói, phải từ đại cục mà suy nghĩ.
Lục Thiếu Hoa không vội vàng tiếp lời, cười gật đầu, chủ đề nói chuyện đến đây có thể coi như là kết thúc, họ chuyển sang vấn đề chính.
-Tôi muốn nói là, lễ vật tôi mang tới đây là tất cả đơn đặt hàng, trong đó có cả 4 tên lửa đạn đạo tầm ngắn.
Không sai, lễ vật mà Lục Thiếu Hoa mang tới đây là 4 tên lửa tầm ngắn, 500 cây súng cùng rất nhiều đạn dược, lại còn có cả bốn bệ phóng tên lửa, có thể coi là đủ cả.
-Anh đã quá khách sáo rồi.
Nhà vua hơi kinh ngạc nói.
Ông ấy lại không biết giá trị của 4 tên lửa tầm ngắn này sao, tiếp tục nói:
-Lễ vật quý giá thế này, ta thật không dám nhận.
-Ha ha.
Lục Thiếu Hoa cười nói:
-Xin ngài đừng từ chối, đây là chút tâm ý của tôi, các ngài đừng quan tâm đến giá trị của nó, cứ coi như đó là món quà bình thường là được rồi.
Lục Thiếu Hoa nói là như vậy, nhưng rốt cuộc với lễ vật hàng triệu đô la đó, nhà vua có thể coi như là một món quà bình thường được sao, song Lục Thiếu Hoa quyết rồi, không nhận không được.
Nhà vua gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, sau đó nhà vua mới nói rõ mục đích mời Lục Thiếu Hoa vào thư phòng.