Tần Tịch Thần là một phụ nữ, cô đương nhiên cũng ích kỷ, nhưng cô cũng biết, địa vị của Tăng Vũ Linh là không thể lay động, không thể thay thế được. Mà đem ra so sánh, Tần Tịch Thần bất kể là tuổi tác hay mặt nào, đều kém Tăng Vũ Linh, điều này càng khiến cho Tần Tịch Thần không còn gì để nói.
Quan trọng hơn, Tần Tịch Thần sinh một cô con gái cho Lục Thiếu Hoa, vốn Tần Tịch Thần không trông cậy vào việc con gái mình có thể vào được Lục Gia, nhưng tình hình hiện tại lại ngược lại, Lục Vũ Đình chính thức vào Lục Gia rồi.
Điều này có nghìa gì, có nghĩa là thân phận của cô đã được Lục Gia đồng ý, Tần Tịch Thần còn có gì không hài lòng đâu. Hơn nữa, Tăng Vũ Linh chưa sinh được cho Lục Thiếu Hoa con trai hay con gái, ngược lại Tần Tịch Thần là người đến sau, cô xem như chiếm được lợi thế lớn.
Còn nữa, Tăng Vũ Linh hiện tại còn đang đi học, lại ở Thâm Quyến, mà Lục Thiếu Hoa thì ở Hồng Kông, nhất định Tăng Vũ Linh không thể mong chờ ở bên Lục Thiếu Hoa, nhưng Tần Tịch Thần không như vậy, cô lúc nào cũng luôn luôn ở cạnh Lục Thiếu Hoa, điều này khiến Tần Tịch Thần càng thêm thỏa mãn.
Tần Tịch Thần cũng không phải là người không biết trời cao đất rộng, cô hiện tại đã chiếm được nhiều lợi thế, không có lí do gì ngăn cản Lục Thiếu Hoa, cho nên lúc Lục Thiếu Hoa nói muốn đi Thâm Quyến, Tần Tịch Thần cũng không lên tiếng, hoàn toàn coi việc Lục Thiếu Hoa đi Thâm Quyến là để đi khảo sát tình hình công ty.
Đừng quên, Tập đoàn Phượng Hoàng không chỉ có một, ở Hồng Kông có một Tập đoàn Phượng Hoàng, ở Thâm Quyến cũng vậy, cũng có một Tập đoàn Phượng Hoàng rất lớn, hai Tập đoàn này tuy là một, nhưng theo mỗi góc độ phát triển độc lập nhau.
Lục Thiếu Hoa là chủ Tập đoàn Phượng Hoàng, chạy tới xem một chút sản nghiệp của mình cũng là đương nhiên, còn nữa, Lục Thiếu Hoa quả thật cũng muốn thăm căn cứ Phượng Hoàng một chút, xem tình hình bên kia như thế nào, trong lòng cũng có để tâm một chút.
Máy bay riêng và hai máy bay chiến đấu hạ cánh xuống căn cứ Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa xuống máy bay, thẳng đến văn phòng Chử Lỗi, hỏi thăm một chút tình hình căn cứ Phượng Hoàng, rồi mới bảo Chử Lỗi bố trí xe cho tốt, đoàn người tiến về chỗ ở.
Ở trên máy bay trực thăng, Lục Thiếu Hoa đã sớm gọi điện cho Tăng Vũ Linh, báo với cô tin đang đến Thâm Quyến, Tăng Vũ linh cũng không học nữa, chạy về chỗ ở ngay lập tức.
Gặp mặt tình nhân, khó tránh khỏi một hồi tưởng niệm, Lục Thiếu Hoa cũng hiểu Tăng Vũ linh, lời ngon tiếng ngọt là không thể thiếu, tuy nhiên khi càng lớn, Tăng Vũ linh càng hiểu chuyện, dù sao cô cũng không còn nhỏ, đã hai mươi tuổi rồi.
- Em nghe người ta nói, gần đây Châu Á không phải thái bình, anh có bận nhiều việc không?
Tựa vào người yêu, Tăng Vũ Linh từ từ hỏi.
Cơn bão tài chính Châu Á đã không còn là bí mật, toàn bộ người thế giới đều biết cơn bão này thổi qua các nước Châu Á, mà Tập đoàn Phượng Hoàng của Lục Thiếu Hoa lại có một công ty tài chính, bị ảnh hưởng bởi việc đó cũng không phải là không có khả năng.
Quan trọng hơn, Tăng Ái Dân là bí thư thành ủy Thâm Quyến, ông ta biết đến việc này nhiều hơn người bình thường, ít nhất biết Lục Thiếu hoa giúp Hồng Kông vượt qua ải khó khăn này, đương nhiên sẽ biết Lục Thiếu Hoa rất bận rộn.
Thiếu Hoa khẽ gật đầu, nhẹ nhàng vuốt tóc Tăng Vũ Linh nói:
- Là có việc, khá gấp, lần này về đây cũng không được bao lâu, nhiều nhất là mười ngày.
Lục Thiếu Hoa sớm đã tính toán tốt, hiện tại là hai tháng đầu năm, mà thị trường tài chính rung chuyển vào giữa tháng hai, Lục Thiếu Hoa chỉ có hơn mười ngày, nếu ngoại trừ thời gian phải làm việc, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ rảnh đến mười ngày là cùng.
Tại một số thời điểm, đừng nói mười ngày, Lục Thiếu Hoa cho dù một năm rút ra một ngày đều rất khó, Tăng Vũ Linh đã quen với điều này, hiện tại nghe Lục Thiếu Hoa nói có mười ngày Tăng Vũ Linh rất thỏa mãn.
- Mười ngày là đủ rồi
Tăng Vũ Linh cười cười, tạm dừng lại một chút, lại hỏi.
- Anh có muốn gọi Chiyoda đến hay không.
Lục Thiếu Hoa trong điện thoại đã giải thích, hắn không có gọi điện cho Anten Chiyoda, nói cách khác, việc Lục Thiếu Hoa đến ngoại trừ người bên trong Tập đoàn biết, những người khác không biết. Nhấp nháy mắt, Tăng Vũ Linh càng thêm hạnh phúc, tuy nhiên cô không kìm nổi hỏi một lần, để thể hiện ra là cô rất hào phóng.
Lục Thiếu Hoa lắc lắc đầu, ngày mai mới nói với cô ấy đi.
Mục đích của Lục Thiếu Hoa rất đơn giản, đó chính là cho hai người có một ngày, một ngày chỉ có riêng hai người, sau đó sẽ gọi Anten Chiyoda tới, sẽ thành thế giới của ba người.
Bây giờ, Tăng Vũ Linh càng thêm hạnh phúc, Lục Thiếu Hoa hôn lên mặt cô một chút, trên mặt lộ vẻ hạnh phúc, co người dựa vào thân hình Lục Thiếu Hoa, thiếp đi rất nhanh, thật lâu sau cũng không lên tiếng
Không khí lập tức trở nên yên tĩnh, hai người cảm thấy hơi ấm cơ thể, cũng cảm thấy mong muốn tình yêu, nhưng loại không khí này tẻ ngắt này không phải thứ mà Lục Thiếu Hoa muốn, một lúc thì được, nhưng lâu thì Lục Thiếu Hoa liền chịu không nổi
- Thành tích của em bây giờ thế nào?
Cuối cùng Lục Thiếu Hoa đánh vỡ bầu không khí ấm áp này
Hiện tại Tăng Vũ Linh đã không còn là cô bé tiểu học năm đó, giờ cô đã là một sinh viên đại học năm nhất, hơn nữa là sinh viên Đại học Bắc Kinh
Tháng bảy năm trước, Tăng Vũ Linh đã thi đỗ đại học Bắc Kinh, hiện tại đã là sinh viên năm thứ nhất Đại học Bắc Kinh, hơn nữa nhiều năm ở Bắc Kinh, đi theo Tăng Kiến Quốc, hàng năm chỉ có vào kỳ nghỉ mới có thể về Thâm Quyến.
Hiện tại vừa mới qua lễ mừng năm mới chưa bao lâu, trường học còn chưa khai giảng, Tăng Vũ Linh đương nhiên ở Thâm Quyến, tuy nhiên cũng sẽ nhanh, chỉ có hơn mười ngày nữa, cô sẽ quay lại Bắc Kinh tiếp tục đi học.
- Em học khoa luật, chương trình cũng không nhiều lắm, có chút khó khăn, nhưng cũng coi như thuận lợi, ở kỳ trước em đứng trong top mười người.
Tăng Vũ Linh nói có chút tự hào, đặc biệt khi nói đứng trong top mười người, cô lại cất giọng cao lên.
Thành tích học tập của Tăng Vũ Linh đều rất tốt, dù là ở tiểu học, hay trung học, hay cao đẳng, cô đều hoàn thành tốt, bằng không cô làm sao thi vào đại học danh giá Bắc Kinh này, điều này không cần Lục Thiếu Hoa quan tâm
Tuy nhiên nghĩ lại bản thân mình, Lục Thiếu Hoa ngay cả bằng tốt nghiệp trung học cũng không có, trong phút chốc, có chút cảm xúc hỗn hợp
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa phải vượt qua một quãng thời gian dài, sau khi rời xa quê hương, có thể nói là cách xa trường học, đem tất cả thời gian đầu tư vào ước mơ và sự nghiệp. Nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không có bỏ học, hiện tại tri thức của hắn cũng đại khái cũng đạt trình độ năm hai, năm ba đại học, nếu muốn có một văn bằng cũng là điều dễ dàng
Cái gì?Văn bằng?
Với Lục Thiếu Hoa mà nói, điều này rất dễ dàng, lấy thân phận là chủ tịch Tập đoàn Phượng Hoàng, ở Hồng Kông tìm một đại học bất kỳ, thử thi một chút, sau đó nhập học, là có thể lấy bằng tốt nghiệp dễ dàng, không có gì khó khăn cả.
Ngoài ra, không nói bất cứ điều gì khác, nói về đại học Hồng Kông đi, hàng năm đại học Hồng Kông đã được Tập đoàn Phượng Hoàng tài trợ rất nhiều, Lục Thiếu Hoa là chủ Tập đoàn Phượng Hoàng,nếu muốn lấy bằng tốt nghiệp ở đại học Hồng Kông, cơ bản không cần nỗ lực quá nhiều.
Nhưng Lục Thiếu Hoa không muốn dùng cách này, không làm mà hưởng, hắn muốn dựa vào chính năng lực bản thân để lấy được văn bằng, dù sao đây cũng là ý nguyện kiếp trước của hắn, kiếp trước không có làm được gì, cuộc đời này làm sao mà buông bỏ được chứ.
Mà giờ phút này, Lục Thiếu Hoa cũng hạ quyết tâm, trở về Hồng Kông sẽ cố gắng học tập, tranh thủ đạt được văn bằng tốt nghiệp sớm, sau đó có thể làm nghiên cứu sinh hay gì đó, như vậy không cần lo lắng nữa
Tuy nhiên đây chỉ là ý tưởng chợt lóe qua mà thôi, Lục Thiếu Hoa nếu muốn điều này đã đáp ứng yêu cầu Tăng Vũ Linh năm đó, còn nhớ rõ lúc Tăng Vũ Linh còn học trung học, Lục Thiếu Hoa đã hứa, bớt chút thời gian cùng cô đọc sách, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, Lục Thiếu Hoa nhận ra hắn không hoàn thành lời hứa.
- Rất xin lỗi, có nhiều việc cần làm lắm, anh cơ bản không có thời gian đến đọc sách cùng các em.
Lục Thiếu Hoa nói giọng điệu thật có lỗi.
- Anh không cần phải nói, em biết mà
Tăng Vũ Linh nhẹ nhàng lắc đầu, lại nói.
- Tập đoàn Phượng Hoàng lớn như vậy, nếu không có người phía dưới hỗ trợ, nhiều năm nay anh đều không thể có được khoảng thời gian rỗi, nhưng dù cho là như thế này, muốn có chút thời gian rảnh là điều không dễ dàng
Tăng Vũ Linh hiểu rất rõ ràng, Tập đoàn Phượng Hoàng lớn như vậy, tất cả đều đặt lên vai Lục Thiếu Hoa, bên ngoài thoạt nhìn, Lục Thiếu Hoa không tham gia quản lý tập đoàn, nhưng phải lập rất nhiều kế hoạch đủ làm Lục Thiếu Hoa bận rộn, như vậy làm sao có thể chạy tới chỗ các cô để đọc sách được.
Lục Thiếu Hoa còn có thể nói gì, chỉ có thể nói một câu ‘cảm ơn’ để bày tỏ với sự thông cảm của Tăng Vũ Linh
Không có nói nhiều lời dư thừa, nói chuyện về cuộc sống, tâm sự chuyện gia đình, nói những việc xảy ra hàng ngày, khá thú vị, sau đó đợi đến giữa trưa cùng Tăng Vũ Linh ăn một chút đồ ăn Trung Quốc, buổi chiều lại cùng Tăng Vũ Linh đi dạo ngoài đường, mua sắm, thời gian một ngày cứ vậy trôi qua
Rồi tới buổi tối, không cần nói nhiều, Tăng Vũ Linh ở lại, cô đã không phải là cô bé ngượng ngùng năm đó, cô hiện tại đã là cô gái hiểu biết, buổi tối sẽ phát sinh những việc gì, Tăng Vũ Linh rất rõ ràng.
Tương tư một chút, thả mình triền miên, mai khai mấy lần, đây cũng là việc có thể đoán trước.
Nhưng mà, sự thật cũng đã xảy ra, ‘mai khai tam độ’ đã đến ba lần, nếu không phải Lục Thiếu Hoa sợ thân thể mềm mại của Tăng Vũ Linh không thể chịu nổi, lại làm mấy lần, cho dù một đêm đến năm lần đều không có vấn đề gì
Cơn gió đi qua, sự yên tĩnh trở lại, Tăng Vũ Linh nặng nề ngủ, mức độ hương vị ngọt ngào có thể đoán được, hai tay mềm mại yếu đuối ôm quanh thân mình Lục Thiếu Hoa, như sợ Lục Thiếu Hoa chạy trốn.
Nhưng giờ khắc này sâu trong nội tâm Lục Thiếu Hoa, hắn cảm thấy thật áy náy, nhìn cô gái trìu mến, chỉ thấy duy nhất là áy náy, trong lòng cũng mâu thuẫn, không biết đem việc này giấu kín trong lòng hay nói thẳng thắn cho thỏa đáng.