Mục lục
Thương Trường Đại Chiến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thiếu Hoa có lý do để tin tưởng, chỉ cần qua phút cuối cùng. Trần Quốc Bang sẽ gấp rút bắn tên lửa đạn đạo, sau đó quân lính sẽ nhanh chóng bao vây doanh trại đó. Máy bay bay ra, giải quyết hết người còn sống sót. Đây không phải là Trần Quốc Bang máu lạnh mà là phép tắc, cũng là bắt đầu trả thù, bởi vì đã từng làm người lính, quan niệm của Lý Chí Kiệt vô cùng chính xác về thời gian, chính là đúng mười giờ mà vẫn chưa đi ra, cũng đồng nghĩa là anh ta đã bị giết hại.*
Mắt nhìn vào một phút cuối cùng, Lục Thiếu Hoa gần như tuyệt vọng, chút hy vọng cuối cùng ở sâu trong lòng cũng dần dần biến mất rồi. Đến cuối cùng Lục Thiếu Hoa đã không còn chút hy vọng gì về tính mạng của Lý Chí Kiệt nữa.*
Cũng đến thời khắc này, đã đúng mười giờ rồi, Lục Thiếu Hoa rất hối hận, hối hận là không nên để Lý Chí Kiệt đi mạo hiểm như vậy, nhưng bây giờ có thể làm thế nào được, bởi vì sự thật là Lý Chí Kiệt đã không trở về nữa.
Đồng thời, Lục Thiếu Hoa cũng không dám tin, hắn không tin đoàn lính đánh thuê đó dám động thủ với Lý Chí Kiệt vào lúc này, dù sao dựa vào thực lực của đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, muốn tiêu diệt bọn chúng thực tế rất đơn giản.
Tức giận, vô cùng tức giận, trong tâm bắt đầu này sinh ý muốn sát phạt, thời gian đã đến rồi, cho dù như thế nào, bên này cũng phải hành động thôi, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể dự đoán được lúc này ba ngàn binh lính của đoàn lính đánh thuê đó đã triển khai vòng vây rồi.*
- Tính thời gian bắn tên lửa đi*
Trần Quốc Bang nói với một âm thanh đặc quánh, có điều lời nói của anh ta vẫn chưa nói hết, chỉ nói được một nửa.
- Từ từ
Đúng lúc Trần Quốc Bang hô bắn tên thì Lục Thiếu Hoa như tỉnh táo trở lại, cất lời ngăn chặn, hắn tuy rằng cũng rất phẫn nộ, nhưng Lục Thiếu Hoa không bởi vậy mà làm mất đi lý trí vốn có, ở sâu trong lòng hắn tin rằng Lý Chí Kiệt vẫn chưa bị sát hại
- Tiếp tục đợi thêm ba phút nữa
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa chuẩn bị đợi thêm ba phút nữa. Cũng là ba phút cuối cùng, tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa không kỳ vọng Lý Chí Kiệt còn sống, chỉ là hắn không cam tâm, đợi ba phút cuối cùng này coi như cọng rơm cứu mạng, ví dụ sau ba phút cuối cùng Lý Chí Kiệt không đi ra, như vậy, Lục Thiếu Hoa sẽ không nể tình phá hủy toàn bộ doanh trại của đoàn lính đánh thuê đó. Nhưng trong lòng Trần Quốc Bang cũng không cam tâm, nhưng sự việc này là không thể tha thứ được, cho dù là Lý Chí Kiệt còn sống, nhưng anh ta không đi ra đúng thời gian quy định, như vậy Trần Quốc Bang cũng sẽ không nể tình một chút truyền ra mệnh lệnh này.*
Không phải vì chuyện gì khác, bởi vì họ đều đã từng là quân nhân, cho dù hiện tại đã không còn là quân nhân nữa rồi nhưng thói quen của họ không hề thay đổi, không đi ra theo đúng thời gian đã quy định thì phán định là chết. Tình huống bây giờ không giống như vậy, bởi vì có Lục Thiếu Hoa ra mệnh lệnh, Trần Quốc Bang cũng không thể không dừng lại.*
- Không có nhưng, tôi đã bảo đợi ba phút thì sẽ đợi ba phút
Lục Thiếu Hoa đã nổi giận, cho dù đối diện là Trần Quốc Bang hay là ai cũng không nể, trầm giọng quát to*
- Những người khác, nói với người trên tiền tuyến, để bọn họ bao vây cả doanh trại không được để cho ai chạy thoát
Trần Quốc Bang không trả lời câu nói của Lục Thiếu Hoa, mà là lấy hành động thực tế để trả lời Lục Thiếu Hoa
- Bao vây doanh trại đợi mệnh lệnh
Đây là mệnh lệnh của Trần Quốc Bang nói với tiền tuyến. Sau đó mới nói với mấy người nhân viên làm việc bên trong phòng điều khiển ra hiệu một chút, để họ chuẩn bị sẵn công tác chuẩn bị bắn tên lửa. Bởi vì Trần Quốc Bang biết sau ba phút, bên trong phòng điều khiển sẽ bắt đầu đếm ngược thời gian để bắn tên lửa.*
Thời gian từng giây trôi qua rất nhanh, hai phút đã qua rồi. Lý Chí Kiệt vẫn không đi ra, cũng không có truyền về bất kỳ thông tin gì. Lục Thiếu Hoa ý thức được việc đợi thêm ba phút của mình là thừa rồi. Có điều lời đã nói ra rồi, Lục Thiếu Hoa không thể nuốt lời. Đợi thêm ba phút, sau đó trực tiếp bắn, phá hủy doanh trại của đoàn lính đánh thuê đó.
Hai phút ba mươi giây rồi, ba phút của Lục Thiếu Hoa chỉ còn lại ba mươi giây nữa, người làm công tác chuẩn bị trong phòng điều khiển bắn cũng đều chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị bắn rồi, Trần Quốc Bang cũng không có chút thay đổi chằm chằm nhìn vào màn hình lớn, muốn nhìn cảnh tượng tên lửa bắn ra
- Reng reng
Thiết bị truyền tin lúc này bỗng vang lên, Trần Quốc Bang gần như ngay lập tức cầm ống tai nghe lên hét to
- Tôi là căn cứ đây, nghe được xin trả lời
- Đã rõ, nhanh chóng rút lui…
Trần Quốc Bang chờ một chút nói, dường như nhận được tin tức gì đó, bỏ ống tai nghe xuống, ánh mắt trợn tròn, dáng vẻ rất kinh ngạc, có điều vẻ mặt khó giấu được sự vui sướng đó, đứt quãng nói
- Chí Kiệt… Chí Kiệt… đi ra rồi
- Cái gì
Lục Thiếu Hoa có chút phản ứng, cho rằng mình nghe nhầm rồi, xác nhận lại lần nữa
- Có phải thật không?
- Ừ, Trần Quốc Bang gật đầu liên tục
Đúng là thật, vừa rồi chính anh ta đã truyền tin tức về
Được xác nhận chắc chắn, Lục Thiếu Hoa không biết là đang có cảm giác gì, có điều quần áo hắn lúc này đã bị ướt đẫm mồ hôi, trên trán vẫn còn ướt, sau đó cười ha ha. Hét to
- Ông trời thật có mắt
Trút hết ra, đây là sự kìm nén rất lâu của Lục Thiếu Hoa, trong cõi lòng đã nhận được một thử thách tàn khốc, từ trong tuyệt vọng lại biết được Lý Chí Kiệt vẫn còn sống, giống như từ trong địa ngục bước lên thiên đường. Có điều, rất hiển nhiên. Hắn lúc này rất là hưng phấn, vui mừng, kích động, kích động tới mức buông hai tay đứng sững người.
Nên bộc lộ ra cũng đã bộc lộ rồi, sự háo hức kìm nén rất lâu của Lục Thiếu Hoa lúc này mới bày tỏ, chịu rất nhiều áp lực, thở dài một tiếng. Hỏi
- Tình hình bây giờ thế nào rồi?
- Chí Kiệt đã ra rồi, dường như là bên kia nhìn thấy doanh trại bị bao vây, bất đắc dĩ mới để anh ta đi ra.
Trần Quốc Bang trả lời
Lục Thiếu Hoa không vội nói ngay, trầm tư một lúc mới nói
- Xác nhận lại một chút, xem anh ấy có phải đã rút ra hẳn bên ngoài chưa?*
Nói xong, Lục Thiếu Hoa lại nhấc thiết bị truyền tin lên, liên lạc với Lý Chí Kiệt, cách một lúc lại thấy tiếng truyền lại đến Lục Thiếu Hoa:
- Đã rút khỏi hết rồi. Ồ, đối phương đã thỏa hiệp rồi, có phải là để binh lính phía tiền tuyến rút về hết?*
- Binh lính rút hết về?
Lục Thiếu Hoa nhìn Trần Quốc Bang hỏi
- Tại sao phải rút lui khỏi?
Trong lòng Lục Thiếu Hoa phẫn nộ vô cùng, một đoàn lính bé nhỏ cũng dám giam giữ Lý Chí Kiệt, đây là ảnh hưởng đến danh dự, mà Lục Thiếu Hoa chẳng lẽ có thể để yên như vậy. Đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm không phải loại có thể để người ta đánh vào mặt như vậy, sau đó đến nói xin lỗi là coi như xong đâu, mà là loại nếu bị người khác đánh vào mặt thì phải tiêu diệt đoàn lính đánh thuê đối phương.
Đây là biểu hiện nên có của đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, cũng là ý của Lục Thiếu Hoa, hắn sẽ không để cho bất kỳ một ai khiêu chiến mình mà đi được, trùng hợp là đoàn lính đánh thuê bé nhỏ này coi như đã khiêu chiến Lục Thiếu Hoa thành công rồi, cho dù Lục Thiếu Hoa cần người gấp, hắn cũng không tiếp nhận đối phương.*
Truyền đạt mệnh lệnh xong, Lục Thiếu Hoa dừng một chút nói tiếp
- Mệnh lệnh là bộ phận tiền tuyến bao vây doanh trại, không được bỏ qua bất kỳ người nào, khi tên lửa bắn ra thì máy bay xuất phát*
Đơn giản một câu, mệnh lệnh của Lục Thiếu Hoa là điều động ba hướng*
Trần Quốc Bang trợn tròn mắt, anh ta không nghĩ đến Lục Thiếu Hoa sẽ truyền đạt mệnh lệnh như vậy, tuy nhiên liên tưởng lại một chút. Anh ta đã hiểu hết tất cả rồi, biết được đối phương đã thành công động chạm đến điểm mấu chốt của Lục Thiếu Hoa, cho dù thả Lý Chí Kiệt ra nhưng Lục Thiếu Hoa sẽ không bỏ qua cho đối phương.*
Chỉ có điều Trần Quốc Bang nghĩ nát óc cũng không hiểu rõ, bây giờ không phải là đang cần người hay sao? Tại sao Lục Thiếu Hoa không thể tiếp nhận đối phương?
Điều này cũng không thể trách Trần Quốc Bang, anh ta không nghĩ thâm sâu, nếu nghĩ sâu chút anh ta sẽ không thắc mắc như vậy. Trong ý nghĩ của Lục Thiếu Hoa, một đoàn lính đánh thuê có thành ý đi chiêu hàng, trong khi Lục Thiếu Hoa phái đi một người địa vị cao như Lý Chí Kiệt thì nên nhìn ra được thành ý của đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, nên giơ tay để tiếp nhận chiêu hàng.
Mà bây giờ đoàn lính đánh thuê này lại không giống như thế, bọn họ đợi đến khi tiền tuyến của đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm bao vây doanh trại của bọn họ mới đưa ra quyết định, như vậy bọn họ đã chậm một bước rồi, đã không có khả năng quay lại nữa rồi. Bởi vì Lục Thiếu Hoa sẽ không nạp một người không thấy quan tài không đổ lệ này. Loại người này dù là chiêu hàng về thì sau này cũng sẽ phát sinh vấn đề ngoài ý muốn. Lục Thiếu Hoa làm sao lại không dự phòng những bất trắc xảy ra về sau.*
- Anh Hai, làm sao vây? Có vấn đề gì không?
Lục Thiếu Hoa nhìn thấy Trần Quốc Bang sững sờ tại chỗ, không có một hành động gì, nên không khỏi hỏi
- Ừ! Trần Quốc Bang tỉnh lại, lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều như thế nữa, sau đó nói
- Bây giờ anh sẽ hạ mệnh lệnh
Sự việc kế tiếp thì đơn giản, Trần Quốc Bang ra một chuỗi mệnh lệnh, mệnh lệnh thứ nhất là tiền tuyến của căn cứ bao vây doanh trại của đối phương, và rút khỏi phạm vi oanh tạc của tên lửa. Thứ hai đơn giản khởi động thời gian đếm ngược của tên lửa, thẳng đến lúc bắn, Trần Quốc Bang mới truyền đạt mệnh lệnh cuối cùng, cũng là mệnh lệnh thứ ba, máy bay chiến đấu và máy bay ném bom bay thẳng lên trên của doanh trại đối phương.
Đạn không thể trì hoãn nhằm thẳng mục tiêu. Mà lúc này, Lý Chí Kiệt cũng liên hệ được với Trần Quốc Bang, đại khái nội dung là hỏi Trần Quốc Bang tại sao vẫn phải hạ mệnh lệnh bắn tên lửa. Câu trả lời của Trần Quốc Bang rất đơn giản, đem vấn đề đổ lên đầu Lục Thiếu Hoa, sau đó nhìn Lục Thiếu Hoa chờ đợi hắn nói.*
Doanh trại của một đoàn lính đánh thuê nhỏ không cần đến một quả tên lửa cũng tan hết, cơ bản đã phá hủy toàn bộ căn cứ của đối phương rồi, nhưng Lục Thiếu Hoa chưa hết giận, tiếp tục trầm giọng hạ mệnh lệnh
- Máy bay ném bom đi
Để cho toàn bộ doanh trại của đối phương tan tành hết*
Lục Thiếu Hoa không cần biết đối phương đã chết hết hay chưa, vốn đề phòng có vấn đề không may, hắn vẫn hạ mệnh lệnh thẳng xuống cho Trần Quốc Bang sau khi cho máy bay ném bom, Lục Thiếu Hoa mới hạ mệnh lệnh cuối cùng. Đoàn lính tiền tuyến lục soát toàn bộ doanh trại xem có ai còn sống xót, nếu còn sống giết ngay tại chỗ.
Với lòng dạ hẹp hòi của Lục Thiếu Hoa, nhất định không có một kết cục tốt, đoàn lính đánh thuê bé nhỏ này là ví dụ rõ ràng, Lục Thiếu Hoa đuổi cùng giết tận, cho bọn họ phải trả giá vì tội đã giam giữ Lý Chí Kiệt.
- Đáng tiếc, đáng tiếc
Lục Thiếu Hoa tự nói
Lục Thiếu Hoa không phải tiếc đã mất đi một người có thể chiêu hàng mà là tiếc vì đối phương không nhận thức được thời thế, khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn, đến phút cuối cùng mới thả Lý Chí Kiệt đi ra, nhưng đều đã muộn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK