Người không động tôi, tôi không động người, nếu như động tôi, tất sẽ không tha, đây là phong cách làm việc của Lục Thiếu Hoa, bây giờ người ta đã đụng đến hắn, Lục Thiếu Hoa sao có thể không phản công chứ, chỉ là thời cơ chưa đến, một khi thời cơ đã đến thì Lục Thiếu Hoa không ngại cho đối thủ một đòn chí mạng.
Lục Thiếu Hoa đang ngồi ăn cơm trưa cùng Tần Tịch Thần, nhìn qua thì rất thoải mái, Hứa Gia Thụy thì không hề thoải mái như thế, anh ta ngồi ở phòng làm việc liên tục gọi điện thoại, từng lệnh từng lệnh truyền đi, tiếng chuông điện thoại cũng reo liên tục không ngừng, bắt máy, nói vài câu, tắt máy, rồi lại điện, bận rộn suốt gần nửa tiếng mới hết bận.
Sau đó, cũng không ăn cơm, bảo tài xế chở đến thẳng sân bay, anh ta muốn làm thủ tục bay ngay sang Mỹ, ổn định tình hình bên đó, không cách nào khác, vào thời điểm buổi trưa, sân bay Quốc tế Hông Kông đang còn một chuyến bay đi Washington của Mỹ, nếu như dùng cơm xong mới đi đến sân bay sợ không kịp.
Cùng trong tình trạng như Hứa Gia Thụy còn có Chử Lỗi, Chử Lỗi cũng bận tối mặt tối mũi, việc mà anh ta bận không đơn giản là việc cử chuyên gia qua Mỹ mà còn có những việc lộn xộn khác cần anh ta đi giải quyết.
Không còn cách nào, Lục Hiểu Nhàn đại diện Tập đoàn Phượng Hoàng đi Tứ Xuyên gặp cổ đông của Liên Tưởng, bàn về việc mua lại cổ phiếu, còn nữa đó là chấn chỉnh tập đoàn Liên Tưởng, làm tất cả các khâu chuẩn bị trước khi sát nhập vào Tập đoàn Phượng Hoàng.
Tổng giám đốc điều hành Tập đoàn Phượng Hoàng Thâm Quyến không có mặt tại tập đoàn, Chử Lỗi là tổng giám đốc cũ phải đứng ra gánh trọng trách này, cũng chính như vậy, Chử Lỗi trở nên bận rộn nhất, không những phải chú ý đến tình hình của căn cứ, còn phải đến Tập đoàn Phượng Hoàng xử lý một số văn kiện quan trọng cần phải làm, có thể nói là rất bận.
May mà, Chử Lỗi ở căn cứ này đã rất lâu rồi, cũng chọn ra một vài người, đào tạo thời gian rất lâu, trong thời điểm này có thể dùng người được rồi, một vài việc nhỏ có thể cử họ đi xử lý, còn những chuyện vừa lớn vừa gấp kêu người báo lại cho anh ta, anh ta sẽ gọi điện kêu người đi làm, còn anh ta ở phòng làm việc trong Tập đoàn Phượng Hoàng tạm thời đảm nhiệm chức tổng giám đốc hiện hành.
Cho dù là Thâm Quyến hay Hông Kông, những người chức bậc cao của công ty đều bận rộn, cuộc họp lớn họp nhỏ mở không biết bao nhiêu lần, đều là giao một số nhiệm vụ, mà sau khi giao nhiệm vụ xuống dưới rồi, người ở dưới cũng bắt đầu bận rộn, hình thành nên một không khí nghiêm túc, báo hiệu cơn bão sắp đến.
Là Tổng giám đốc điều hành Tập đoàn Phượng Hoàng Hông Kông-Tần Tịch Thần, cô cũng không thoải mái, lúc ở nhà Lục Thiếu Hoa giả vờ như không có chuyện gì, nhưng mà Tần Tịch Thần biết, sự việc rất nghiêm trọng, vì thế sau khi dùng cơm xong, cô vội vàng đến công ty, triệu tập Phó Tổng giám đốc Kinh doanh để hiểu rõ tình hình.
Phòng kinh doanh Phượng Hoàng có ba Phó Tổng giám đốc, công việc ba Phó Tổng này phân chia rất rõ ràng, một người phụ trách khu vực Hông Kông và liên kết với bên Thâm Quyến, một người phụ trách toàn khu vực châu Á, người còn lại phụ trách nhiều hơn một chút, là toàn khu vực nước ngoài, đều là phụ tá của Hứa Gia Thụy.
Vị Phó Tổng mà Tần Tịch Thần gọi đến là người phụ trách khu vực nước ngoài, người đó họ Mã, tên Tuấn Kiệt, từ lúc phòng kinh doanh Phượng Hoàng thành lập, hắn ta đã làm ở phòng Kinh doanh Phượng Hoàng rồi, bắt đầu từ một nhân viên nghiệp vụ bình thường, do năng lực xuất sắc, hơn nữa vị Phó Tổng lần trước bị Lục Thiếu Hoa sa thải, mới lên được chức Phó Tổng giám đốc.
Điều khiến cho Tần Tịch Thần không ngờ đến đó chính là trong thời khắc quan trọng này, sau khi Mã Tuấn Kiệt báo cáo cụ thể tình hình, lại đưa ra một yêu cầu quá đáng.
-Cái gì? Anh nói sao? Nói lại lần nữa, anh muốn từ chức?
-Đúng vậy, Tổng giám đốc Tần.
Mã Tuấn Kiệt gật đầu rồi cúi đầu nói.
Mã Tuấn Kiệt không dám đối diện với Tần Tịch Thần, bởi vì ánh mắt của Tần Tịch Thần khiến người khác sợ, đối diện với Tần Tịch Thần làm cho Mã Tuấn Kiệt toàn thân toát mồ hôi, dứt khoát cúi đầu, không phải hắn ta cảm thấy ngại mà sợ.
-Cho tôi lý do từ chức.
Tần Tịch Thần nói lớn, sau đó dường như không thể nguôi giận nói tiếp:
-Mấy năm nay, Tập đoàn Phượng Hoàng có chỗ nào không phải với anh không? Tổng Giám đốc Hứa Gia Thụy có chỗ nào không phải với anh không? Tôi có chỗ nào không phải với anh không? Biệt thự bây giờ anh đang ở là ai cung cấp cho anh, chức Phó Tổng giám đốc trên vạn người là ai cho anh, mỗi năm anh nhận tiền hoa hồng có từng nghĩ đến điều này là gì không? Hừ! Bây giờ nói từ chức với tôi, có phải thấy nguy cơ sắp đến của Tập đoàn Phượng Hoàng không, nếu bị phá sản đóng cửa thì tiền lương của anh không có?
Tần Tịch Thần càng nói càng giận, cuối cùng đã nổ tung ra, nói năng lộn xộn, không theo một quy tắc gì nhưng mà từng câu nói đều thấu tâm gan, Tập đoàn Phượng Hoàng thực sự không hề đối xử tệ với Mã Tuấn Kiệt, mà ngược lại Tập đoàn Phượng Hoàng đã cho Mã Tuấn Kiệt rất nhiều, không chỉ là địa vị mà còn cả vật chất nữa.
-Tổng giám đốc Tần, xin cô tôn trọng tôi một chút, tập đoàn cho tôi rất nhiều, địa vị, lợi và danh, nhưng tất cả đổi bằng sự nỗ lực của tôi, nói đi vẫn nói lại, những thứ này tôi đáng được có, làm ở Tập đoàn Phượng Hoàng chẳng qua chỉ là một bàn đạp mà thôi.
Mã Tuấn Kiệt bây giờ cũng bức xúc, bắt đầu phản bác lại Tần Tịch Thần.
Theo một góc độ nào đó thì lời của Mã Tuấn Kiệt cũng đúng, hắn ta dùng sự nỗ lực của đôi tay để đổi lấy danh và lợi như ngày hôm nay, nhưng mà Mã Tuấn Kiệt cũng không nên nói ra là “Làm ở Tập đoàn Phượng Hoàng chẳng qua chỉ là một bàn đạp mà thôi”, câu nói này khiến cho Tần Tịch Thần điên tiết.
-Được, được, được lắm, nói rất hay.
Tần Tịch Thần giận đến nổi cười nhếch mép, hít một hơi thật sau để lấy lại bình tĩnh, ngồi trên ghế của sếp, suy tư một chút rồi nói:
-Được, anh bây giờ qua phòng tài vụ lấy tiền cuốn gói chạy lấy người đi.
-Cảm ơn Tổng giám đốc Tần.
Mã Tuấn Kiệt cho rằng Tần Tịch Thần đã bị lời nói của hắn ta làm cho phát sợ không phản bác lại, trong lòng không khỏi đắc ý, cuối cùng còn không quên nói thêm một câu:
-Tổng giám đốc Tần, làm cấp dưới của cô nhiều năm như vậy, sau cùng tôi xin nói một câu xuất phát tự đáy lòng, cô cũng nên từ chức nhanh đi, Tập đoàn Phượng Hoàng không chống đỡ được bao lâu đâu, à, tôi cũng biết, sự thật là mất lòng, nhưng mà từng câu tôi nói đều là sự thật, còn cô nghe hay không thì tuỳ ở cô.
-Tôi biết rồi, anh đi đi.
Tần Tịch Thần vừa cười vừa nói.
-Tạm biệt Tổng giám đốc Tần.
Nói xong, Mã Tuấn Kiệt đi không ngoảnh mặt lại, rời khỏi phòng làm việc của Tần Tịch Thần.
Chỉ là Mã Tuấn Kiệt không phát hiện ra, lúc mà hắn ta quay người bước đi, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lùng, ánh mắt này không ai khác mà chính là Tần Tịch Thần, nụ cười lúc nãy của Tần Tịch Thần là có ý gì, có lẽ chỉ cô mới biết, nhưng mà ánh mắt bây giờ thì đã rõ, đó chính là Mã Tuấn Kiệt thật xui xẻo, bị Tần Tịch Thần khắc ghi vào tâm trí rồi.
Đùa giỡn quốc tế gì chứ, Tần Tịch Thần bây giờ là người phụ nữ của Lục Thiếu Hoa, nói cách khác là Tập đoàn Phượng Hoàng cũng giống như chính Tần Tịch Thần vậy, mà Mã Tuấn Kiệt còn khuyên Tần Tịch Thần từ chức, câu nói đùa này sợ rằng rất nghiêm trọng, nếu là Tần Tịch Thần, cô sẽ nghĩ như thế nào?
Vài năm trước, một vị Phó tổng giám đốc vì muốn đưa người thân thích của họ vào Tập đoàn Phượng Hoàng, vào rồi chuyện gì cũng không làm, chỉ biết ăn chỉ biết uống, còn gây chuyện thị phi, cuối cùng khiến cho Lục Thiếu Hoa nổi giận, liền sa thải cả vị Phó tổng giám đốc lẫn người thân thích đó, mà vị Phó tổng giám đốc đó cũng bởi vì chuyện này mà không thể nào kiếm được việc ở Hông Kông, toàn bộ danh tiếng đều bị bêu xấu, đây là bài học kinh nghiệm.
Còn có một việc, cũng chính là cấp trên trước đây của Mã Tuấn Kiệt, một vị Phó Tổng giám đốc, kiếm thu nhập thêm từ thu hoa hồng của các đại lý xe, cuối cùng không những bị sa thải mà còn giam vào trại giam, cũng là một bài học sâu sắc, còn về Mã Tuấn Kiệt đề xuất từ chức khi Tập đoàn Phượng Hoàng đối diện với khủng hoảng, y có thể có được thanh danh tốt đẹp gì đâu, làm cho người ta có cảm giác là một nhân viên không thể cùng chung hoạn nạn, còn có công ty nào cần y chứ.
Quan trọng hơn là, câu nói cuối cùng của Mã Tuấn Kiệt khiến cho Tần Tịch Thần vô cùng tức giận, nên biết là một khi người phụ nữ đã ghi nhớ, đặc biệt người phụ nữ nhớ rất dai như Tần Tịch Thần, y sao có thể có kết cục tốt đẹp được.
Không đâu, lúc Mã Tuấn Kiệt rời khỏi phòng làm việc, Tần Tịch Thần nhấc điện thoại điện ngay cho Lục Thiếu Hoa, đem tất cả các tình tiết vừa nãy nói lại cho Lục Thiếu Hoa, bao gồm cả những lời của Mã Tuấn Kiệt đã nói, vả lại tường thuật rất tỉ mỉ.
-Em sợ người có ý định nghỉ việc không chỉ có một mình Mã Tuấn Kiệt, phía sau còn rất nhiều người có ý định đó.
Tần Tịch Thần có chút lo lắng nói.
- …
Im lặng, Lục Thiếu Hoa đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, khoảng chừng một phút rồi mới nói:
- Những nhân viên không thể cùng chung hoạn nạn với tập đoàn ai muốn nghỉ việc thì cứ cho nghĩ việc, chúng ta cũng nhân cơ hội này kiểm tra nhân viên của tập đoàn mình, xem xem cuối cùng còn lại bao nhiêu người, à, còn về tên Mã Tuấn Kiệt này, em yên tâm đi, việc của y để anh xử lý.
Câu nói cuối cùng của Lục Thiếu Hoa đã tiết lộ một tin quan trọng, đó chính là hắn sẽ ra tay, đúng vậy, Lục Thiếu Hoa muốn ra tay, đừng nghĩ là bình thường không lo chuyện của Tập đoàn Phượng Hoàng, nhưng mà bây giờ Tập đoàn Phượng Hoàng xảy ra chuyện, Mã Tuấn Kiệt lại nói ra những lời lẽ như vậy, Lục Thiếu Hoa sao mà không tức giận chứ.
Lục Thiếu Hoa sẽ ra tay? Điều này có nghĩa là gì, những ai hiểu Lục Thiếu Hoa đều biết, lòng dạ hắn luôn nham hiểm, đương nhiên rồi, một nhân viên, Lục Thiếu Hoa còn không đến mức cử người đi giết y, nhưng mà làm cho y thân bại danh liệt là rất dễ dàng, để cho tất cả các công ty ở Hông Kông đều không dám nhận Mã Tuấn Kiệt cũng là chuyện rất nhỏ.
Đừng quên, Lục Thiếu Hoa ngoài chức Chủ tịch Tập đoàn Phượng Hoàng ra, hắn còn có một chức vụ khác đó là một trong những Giám đốc của Thương hội Trung Hoa, dựa vào thân phận này, Lục Thiếu Hoa nói một câu trong Thương hội, thì Mã Tuấn Kiệt chết chắc, như vậy Mã Tuấn Kiệt muốn tìm một công việc ở Hông Kông thì sẽ rất khó khăn.
Còn về những công ty nhỏ và không phải công ty thành viên của Thương hội Trung Hoa muốn tuyển dụng Mã Tuấn Kiệt cũng phải suy xét cẩn thận một chút, suy xét xem họ có thể địch nổi sự công kích của Tập đoàn Phượng Hoàng không, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù Tập đoàn Phượng Hoàng cuối cùng đóng cửa, nhưng mà dựa vào quan hệ của Lục Thiếu Hoa muốn chèn ép bất cứ công ty nào đều được cả.
Vì vậy, kết cục của Mã Tuấn Kiệt đã được định sẵn, rất là thảm thương.