Mục lục
Thương Trường Đại Chiến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thiếu Hoa tới Bắc Kinh là có hai vấn đề cần giải quyết. Vấn đề đường hàng không đã được ông Tăng chỉ cho biện pháp thực hiện, xem như đã được giải quyết. Vấn đề thứ hai là vấn đề mượn lính. Hệ điều hành máy tính ở Thâm Quyến rất chậm, khiến cho Lục Thiếu Hoa rất bực mình muốn tìm tới ông Đặng nhờ ông giúp chuyện mượn lính. Nhưng cũng còn một việc nữa muốn nhờ ông Đặng tìm cho một người tài năng làm trung gian giúp đỡ để hoàn thành công việc.

Ông đã từng là người lãnh đạo đất nước, Lục Thiếu Hoa đã nhận ông làm ông nội. Tuy rằng rất thân thiết nhưng Lục Thiếu Hoa cảm giác hơi sợ khi ở bên cạnh ông, giống như có một sức mạnh vô hình đè nặng lên hắn khiến Lục Thiếu Hoa không thể không cẩn thận một chút.

Người bề trên, đặc biệt lại có một thời gian làm lãnh đạo cấp cao, mọi thứ đều phải trang nghiêm, ông cũng không ngoại lệ. Hiện tại Lục Thiếu Hoa dù nắm trong tay cơ nghiệp mấy trăm nghìn tỷ đô la Mỹ, phía sau lại có căn cứ quân sự bí mật ủng hộ, nhưng khi đứng bên ông Đặng hắn đều sợ mình lỡ lời mà nói sai.

Vì thế, trước khi tới chỗ ở ông Đặng, việc đầu tiên Lục Thiếu Hoa phải làm chính là làm một dự thảo ngôn ngữ, để khi đi vào trong đầu cứ theo bản thảo đó mà đọc.

Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng đang suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào. Tuy rằng hắn nhận ông Đặng làm ông kết nghĩa, nhưng Lục Thiếu Hoa dù sao vẫn không thể ngay lập tức mở miệng nói “Cháu tới là muốn mượn binh lính”. Mọi thứ đều phải có một lời mở đầu dẫn chuyện, nếu không có lời mở đầu câu chuyện bất kể như thế nào Lục Thiếu Hoa cũng sẽ không thể chủ động mở miệng.

- Ài

Lục Thiếu Hoa thở dài, không biết phải làm thế nào. Bởi vì dọc trên đường đi, Lục Thiếu Hoa đều không nghĩ ra được một câu mở đầu nào hay một chút, chỉ có thể tự thì thầm trong lòng.

- Đừng ngại, cứ đi vào trước rồi nói sau.

Gỡ cửa, sau khi cửa mở ra, Lục Thiếu Hoa mới dẫn theo đoàn người Lý Thượng Khuê đi vào. Tuy nhiên, không bao lâu sau, ông Đặng nói lính gác mời đoàn người Lý Thượng Khuê sang phòng nhỏ bên cạnh, hình như ông Đặng giữ ý.

Lục Thiếu Hoa cũng không ngại, một mình đi vào phòng khách, nhìn thấy ông Đặng, hắn gọi một tiếng ngọt ngào.

- Ông nội!

- Tới đấy à!

Để cho Lục Thiếu Hoa đi vào, ánh mắt ông nhìn thẳng vào Lục Thiếu Hoa, trầm ngâm một lát mới nói.

- Ngồi đi.

Lục Thiếu Hoa khẽ cười, cũng không khách sáo. Ngồi ngay bên cạnh ông Đặng hỏi vẻ quan tâm.

- Gần đây cơ thể ông có khỏe không?

- Ài!

Nói đến sức khỏe của mình, ông Đặng thở dài một hơi, sau đó nói với vẻ bất lực.

- Con người khi có tuổi, cơ thể không nghe lời nữa. Bệnh cũ hết đi, bệnh khác lại tới.

- Ông phải chú ý giữ gìn sức khỏe.

Lục Thiếu Hoa tăng thêm cảm xúc trong giọng nói.

Lão gia không nói gì, mà gật đầu thật mạnh tỏ vẻ hiểu được, sau đó kéo tay áo nói

- Không nói tới chuyện đó nữa, nói chuyện của cháu đi. Gần đây cháu vẫn ở Hồng Kông chứ?

Lục Thiếu Hoa không trả lời ông Đặng ngay lập lức mà thoáng nhìn ông với ý nghĩ sâu xa, hy vọng nhìn thấy điều gì đó trên khuôn mặt ông, nhưng Lục Thiếu Hoa nhìn trên khuôn mặt ông Đặng không thấy lộ vẻ gì cả, cuối cùng hắn chỉ còn cách là từ bỏ. Sau đó hắn thành thật nói

- Không ạ! Cháu đi nước ngoài một tháng nay, hai ngày trước cháu mới quay về Hồng Kông.

Lục Thiếu Hoa đang đắn đo không biết câu hỏi kia của lão gia có ý tứ gì, cũng chỉ có thể trả lời thành thật. Lý do rất đơn giản. Lục Thiếu Hoa rời khỏi Hồng Kông chỉ có thể giấu giếm một vài người, nếu muốn giấu giếm một người từng lãnh đạo quốc gia như ông Đặng, gần như là không thể.

Lão gia thoáng nhìn qua Lục Thiếu Hoa cười hì hì, ý tứ rất rõ ràng nói với Lục Thiếu Hoa.

- Cháu trai, cháu không có nói dối.

Đến lúc này, Lục Thiếu Hoa sao có thể không hiểu, việc hắn rời khỏi Hồng Kông hiện tại đã rõ ràng, hắn cười cười và không nói gì thêm.

Không phải Lục Thiếu Hoa sẽ không nói, mà là hắn không muốn nói. Căn cứ bí mật ở Châu Phi là khu vực nền tảng của hắn. Cho dù hắn nhận ông làm ông nội, hắn cũng sẽ không nói ra, dù sao hiện nay đây cũng là căn cứ bí mật lớn thứ hai của hắn.

Việc hắn đi Châu Phi, người khác biết cũng không có vấn đề gì. Bởi vì, căn cứ bí mật đầu là tập hợp đoàn lính đánh thuê. Người ta cũng chỉ biết là hắn đi tập hợp đoàn lính đánh thuê về doanh trại, còn căn cứ bí mặt ở đâu thì không ai có thể biết.

- Nghe nói lúc này cháu vẫn còn bị thương?

Lão gia lại nói.

Mặc dù ông Đặng giọng nói rất bình thản, nhưng trong lòng rất lo lắng cho Lục Thiếu Hoa. Tuy rằng Lục Thiếu Hoa đã sớm dự đoán đi đến Châu Phi sẽ bị ông phát hiện, nhưng hắn không nghĩ tới ông có thể biết nhiều đến thế, ngay cả chuyện hắn bị đột kích ở Châu Phi cũng biết.

Hít sâu hai luồng không khí, nếu sự tình đã không thể giấu được, Lục Thiếu Hoa cũng không định giấu giếm. Gật gật đầu nói

- Chẳng qua là giữa cánh tay bị một phát súng.

- Ài! Sau này, nếu có đảm nhiệm chức vụ hay không thì cũng cố gắng đừng đi. Nơi đó rất nguy hiểm, mất tính mạng có khi chỉ trong vài giây.

Giọng nói ông Đặng có vẻ quan tâm chăm sóc. Dừng một lúc, lại nói tiếp

- Cháu cũng đủ độc ác, trực tiếp đi giết người, nghe nói còn dùng cả đạn đạo?

Không thể phủ nhận, ông Đặng luôn luôn hiểu rất rõ ràng. Lục Thiếu Hoa cũng không có thể phản bác điều gì, chỉ có thể gật đầu, nói với vẻ rất kiên quyết:

- Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình.

Không phải Lục Thiếu Hoa máu lạnh, mà là hắn đã đi theo con đường này, tất có những việc hắn không thể không làm.

- Ừ, ta thích nghe những câu nói này, chúng ta không làm hại người khác, nhưng có những người đến làm hại chúng ta, chúng ta không cần khách khí với những người đó.

Ông Đặng đồng ý với hành động của Lục Thiếu Hoa. Tuy nhiên lúc này ông cũng cảm thấy thật khó hiểu, không thể không mở miệng hỏi.

- Nhưng cháu là…

Vì sao lão gia đồng ý, Lục Thiếu Hoa hiểu rất rõ ràng. Bởi vì đức tính kiên cường không cần phải nói. Mượn chuyện thu hồi Hồng Kông mà nói, nếu không phải ông là người kiên cường và có phương pháp cứng rắn, muốn giành lại Hồng Kông thật đúng là không phải chuyện dễ dàng.

- Bọn họ bố trí gián điệp ở bên trong Hổ Gầm.

Lục Thiếu Hoa thành thật nói. Hiện tại sự việc đã được đài đưa tin, Lục Thiếu Hoa muốn giấu diếm cũng không có tác dụng gì.

Mặt khác, vấn đề căn cứ bí mật đã cho người ta biết năng lực như thế nào đâu? Giết chết hắn? Điều này chỉ làm cho Lục Thiếu Hoa điên cuồng trả thù, mặc kệ là việc trả thù có liên quan tới kinh tế hay lực lượng quân sự

Cho nên việc huyền ảo này, Lục Thiếu Hoa nghĩ thông suốt. Biết thì biết, hắn cũng không muốn giấu giếm nữa. Tuy nhiên một số ít người khác không biết sự tình, Lục Thiếu Hoa cũng không ngốc tới mức chủ động nói ra.

- Hóa ra là như vậy

Vẻ mặt ông Đặng lộ ra sự hiểu biết sau đó lại tư lự nói

- Mỗi một đoàn người lính đánh thuê, sau lưng đều có một thế lực lớn mạnh ủng hộ, phải cẩn thận một chút cho phù hợp.

Lục Thiếu Hoa cảm nhận được sự quan tâm của lão gia, cũng hiểu được ông Đặng nói cái gì, đơn giản là đang nói cách tập hợp đoàn lính đánh thuê, gật đầu nói.

- Cháu có điều tra qua, đó là bốn tập đoàn mới thành lập của Mỹ

-Ủa?

Ông Đặng đột nhiên mắt sáng lên, khóe môi khẽ cười, nói

- Đế quốc Mỹ là một on hổ giấy, bốn tập đoàn đó cũng không hơn gì.

Đối với thế hệ cách mạng Trung Quốc trước đây mà nói, đế quốc chính là một con hổ giấy, dù còn đảm nhiệm chức vụ hay đã về hưu thì ông Đặng dường như vẫn như vậy. Đế quốc Mỹ lớn mạnh trở lại ông còn không coi ra gì, còn bốn tập đoàn, xí nghiệp của Đế quốc Mỹ ông dường như cũng không có ấn tượng tốt.

Lục Thiếu Hoa là người ra sao, có thể nghe vậy mà không hiểu ý tứ ông Đặng, cười phụ họa, cũng không để tâm tới bốn tập đoàn đó, bèn nói.

- Quả thật là như thế.

Thời gian trước, Lục Thiếu Hoa từng đọc một bài báo trên mạng đã viết như vậy, bài báo viết về biện pháp sản xuất kinh doanh còn lưu lại cổng sau, những con người này có xâm nhập vào máy tính của người sử dụng thông qua cổng sau. Khi cần thiết có thể điều khiển trực tiếp máy tính của người sử dụng

Bài báo đó tuy rằng không chỉ ra bốn tập đoàn đó cũng làm chuyện như vậy, nhưng rốt cục ai biết là có làm hay không có chứ?

- Tốt lắm! Đừng nói chuyện Châu Phi nữa, nói cháu vì sao lại đ61n thủ đô đi.

Đặng Lão nói sang chuyện khác nhưng cuối cùng còn không quên nói được một chút chuyện về đề tài Châu Phi.

- Cháu đi Châu Phi, sự việc người khác sẽ không biết, chỉ có ta là biết, ồ! Về phần làm sao mà biết được, đó là bí mật không thể nói ra.

Nói xong lời cuối cùng, ông Đặng trực tiếp chặn phía sau không để Lục Thiếu Hoa có cơ hội nói tiếp vấn đề.

Bị chặn, Lục Thiếu Hoa chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối, mặt khác cũng không có cách bày tỏ khác. Ngược lại, hắn lại thấy phấn khởi, vì ông Đặng đã nói ra một câu khiến hắn rất yên tâm.

Người khác không biết, lão gia nói ra những lời này khiến hắn chắc chắn trăm phầm trăm những người khác không hề biết Lục Thiếu Hoa đi Châu Phi xảy ra chuyện. Câu nói vừa thốt ra khiến Lục Thiếu Hoa vui sướng vô cùng, khiến tâm trạng rất trầm trọng giờ cũng tốt lên rất nhiều.

Lắc đầu không để chính mình suy nghĩ nhiều như vậy. Mang đề tài quan trọng ra nói, hắn nịnh nọt.

- Ông nội, ông thật là mưu kế như thần. Biết cháu đến thủ đô tìm ông có việc.

Lục Thiếu Hoa ngon ngọt, cng không phù hợp với chủ đề hắn nói ra. Lúc đầu còn không tìm được lời mở đầu cho câu nói tiếp theo, hiện tại lại có. Cơ hội xuất hiện trong phút cuối cùng.

- Cháu thôi đi, ta còn không biết cháu sao? Nếu không có vấn đề gì, cháu sẽ không tới thủ đô đúng không?

Lão gia thấy vui vẻ khi Lục Thiếu Hoa nịnh nọt. Tuy nhiên bên ngoài cũng không có thể hiện ra, thẳng thắn nói.

- Nói đi, rốt cục là có chuyện gì?

- Ha hả

Lục Thiếu Hoa ha hả cười. Sau đó mới nói

- Cháu nghĩ mượn binh của ông nội.

- Mượn binh?

Ông Đặng nhíu mày, lại hỏi.

- Mượn binh làm gì?

- Hệ điều hành máy tính cần nhân tài kỹ thật.

Dừng một lúc, Lục Thiếu Hoa vì sợ lão gia từ chối, cho nên đã đề phòng nói

- Cháu biết ông có biện pháp, không cho cháu mượn mười cũng phải cho cháu mượn bảy, tám.

Lão gia lắc đầu cười khổ, không còn cách nào khác. Tuy nhiên ông nghi vấn, không thể không hỏi ra vấn đề, nói.

- Công ty của cháu làm hệ điều hành máy tính sao?

- Vâng.

Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, lại nói thêm

- Hệ điều hành máy tính cũng đã bắt đầu làm cách đây vài tháng, ban đầu rất nhanh, có thể tiến độ không được lý tưởng lắm, nhưng chính mình không có hệ thống, cảm thấy thiếu cái gì đó.

- Ừ, sản xuất máy vi tính mà bản thân không có hệ điều hành quả thật là điểm thiếu sót.

Ông Đặng rất đồng ý, dừng một lúc, ông nói

- Việc này ông sẽ giải quyết, ngay cả khi không muốn mang bộ mặt già nua đi nhờ vả, ông cũng sẽ tìm vài chuyên gia đi hỗ trợ cho cháu.

- Cảm ơn ông nội!

Lục Thiếu Hoa cao hứng nói một câu.

- Đừng nói cảm ơn ta trước, mượn binh thì có thể được, nhưng kèm theo điều kiện.

- Ủa? Điều kiện gì ạ?

Lục Thiếu Hoa sớm biết việc này không đơn giản như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK