May mắn là công nhân của đội xây dựng quá nhiều, tốc độ rất nhanh. Hơn nữa phần chính đã xong hoàn toàn, hiện tại chỉ còn hai tầng lầu cần chỉnh trang lại, còn có tường bao quanh phía ngoài, bố trí thêm chút hoa cỏ, cây cối, sau đó là hoàn tất.
Mà người phụ trách luôn hứa hẹn với Lục Thiếu Hoa, nhiều nhất cũng chỉ cần nửa tháng, nửa tháng sau là có thể xong toàn diện.
Nếu là như vậy, Lục Thiếu Hoa cũng không có gì để nói, chỉ có thể bảo họ cố gắng đẩy nhanh tốc độ, mặt khác cũng không chỉ bảo gì thêm. Bây giờ, hắn mới cùng cha là Lục Gia Diệu nói chuyện một chút.
- Bố, hôm nay con và người của con đều tới đây. Hôm nay nhất định phải ở lại, nhưng hiện tại vừa mới trang hoàng xong, bên trong nội thất cũng chưa có, vậy thế nào?
Lục Thiếu Hoa bất đắc dĩ nói.
- Việc này dễ mà. Mua đi.
Lục Gia Diệu hiện tại đang cho người đi mua, không để ý một chút nào, thản nhiên nói một câu, sau đó không quên nói thêm:
- Trong nhà hiện tại có bốn chiếc xe tải, không cần đi Thâm Quyên, lái xe đi thị trấn mua đi, chỉ cần vận chuyển về là được.
Hiện nay đã khác với ngày xưa, Lục gia bây giờ đã không còn là Lục gia khi trước. Việc buôn bán hoa quả cũng không phải là kinh doanh nhỏ nữa. Hiện tại đã sử dụng tới mấy xe vận tải để kinh doanh hoa quả, trong nhà cũng mua hơn mười chiếc xe tải trọng lớn để vận chuyển hoa quả.
- Tốt lắm, đi mua đi.
Nói tới đây, Lục Thiếu Hoa tạm dừng một chút, lại nói:
- Con tự đi mua.
- Hay là thôi, hay là để bố đi. Con vừa trở về, về nhà gặp mẹ đi, nếu không bà ấy lại cằn nhằn.
Lục Gia Diệu cười, lại nói thêm một câu vô thưởng vô phạt:
- Nhưng mà hãy để Lý Thượng Khuê đi theo bố. Nếu có thể được, cho thêm vài người theo bố đi, nhiều người một chút có thể hỗ trợ thêm.
- Vâng.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, xem như đồng ý. Sau đó, lại quay về phía Lý Thượng Khuê, dặn dò:
- Anh Lý, anh mang theo mười người cùng đi hỗ trợ nhé, em về nhà đây.
- Được.
Lý Thượng Khuê gượng cười nói.
Đội vệ sĩ chia làm hai đường, Lục Thiếu Hoa về nhà, Lý Thượng Khuê đem theo mười người đi cùng Lục Gia Diệu để mua đồ nội thất. May mà biệt thự hiện tại đang xây dựng cũng cách nhà không xa, cho dù là đi bộ, cũng chỉ cần vài phút là tới. Nhưng thật ra Lục Thiếu Hoa cũng không dừng lại, chạy vội chạy vàng về nhà. Về đến nhà, không thể không bị mẹ hắn là Trần Lệ cằn nhằn một trận. Bị oán trách cũng là bình thường, mà Lục Thiếu Hoa là con cái trong nhà này nên cũng không nói gì thêm, chỉ gượng cười, mặc cho Trần Lệ oán trách.
Thật vất vả nghe mẹ mắng xong, Lục Thiếu Hoa lúc này mới nhẹ nhàng thở phào. Sau đó mới đi nói chuyện cùng Đỗ Hiểu Phong, hỏi thăm tình hình hiện tại của bọn họ.
Đỗ Hiểu Phong bọn họ là đám người đầu tiên mà Lục Thiếu Hoa bố trí đưa về nhà mình. Trước kia, Lục Thiếu Hoa muốn bọn họ tới đây để bảo vệ người nhà, hiện tại lại không giống như vậy. Đỗ Hiểu Phong bọn họ đã hoàn toàn hòa nhập vào gia đình, đương nhiên trở thành người một nhà, giúp đỡ Lục Gia Diệu buôn bán.
Thấy tình hình như vậy, Lục Thiếu Hoa vô cùng vui mừng. Tuy nhiên, suy xét đến khi hoàn thành biệt thự mới, cả nhà phải qua bên kia ở, chiếm một khu vực lớn. Hơn nữa, Đỗ Hiểu Phong bọn họ về sau lại được phái thêm mười vệ sĩ nữa nhưng nhân lực dường như vẫn không đủ. Lục Thiếu Hoa chỉ có thể lại gọi điện thoại sang châu Phi bên kia, phái thêm vệ sĩ đến đây.
- Phái thêm năm mươi người lại đây đi.
Lục Thiếu Hoa cuối cùng điều thêm một nhóm người.
Không có cách nào, Lục Thiếu Hoa đã hai lần phái vệ sĩ, hắn cũng không muốn phái vệ sĩ đến lần thứ ba, lần thứ tư. Rõ ràng là càng phái thêm nhiều người về đây, về sau không cần phải thêm người nữa. Hơn nữa càng nhiều người ở đây một chút, gia đình Lục Gia Diệu càng được bảo đảm an toàn nhất có thể.
- Vâng, anh sẽ lập tức phái người qua ngay.
Tiền Khiêm còn có thể nói gì được, đây là mệnh lệnh của Lục Thiếu Hoa, chứ không phải thương lượng cùng anh ta.
- Ừ, anh mau chóng cho người qua đây đi.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa liền ngắt điện thoại.
Chuyện tiếp theo cũng đơn giản, Lục Thiếu Hoa để Đỗ Hiểu Phong lại quản lý đội vệ sĩ này, mặt khác cũng không có gì, chỉ nói chuyện phiếm.
Về tới nhà, Lục Thiếu Hoa tất nhiên không thể không đi quanh xóm một chút, mà hắn, “Thần đồng” trước kia đã không còn là một đứa nhỏ nữa, đã thành một người lớn rồi. Những người thân trong xóm tất nhiên không thể không khen ngợi.
Lục Thiếu Hoa cũng không tỏ thái độ cao ngạo của một kẻ có tiền mà rất hòa nhã, dễ gần, khi gặp những người trong xóm thì nhiệt tình chào hỏi. Nếu là người lớn, liền chào một tiếng, nếu là người ngang hàng liền cười gật đầu, xem như chào hỏi.
Biểu hiện này của Lục Thiếu Hoa rất được lòng người trong thôn, đều nói Lục Gia Diệu sinh được một đứa con quý hóa vân vân, khiến Lục Gia Diệu làm cha được một phen đắc ý. Người không nói gì chính là Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa thật ra không phản đối, hắn biết Lục Gia Diệu là người như vậy, có người con như vậy Lục Gia Diệu đắc ý một phen cũng là lẽ thường. Về phần những người chất phác trong thôn, Lục Thiếu Hoa thấy những người như thế quan hệ với họ cũng rất tốt.
Kiếp trước, Lục Thiếu Hoa ở Thâm Quyến cô đôc mười mấy năm, bạn bè không nhiều lắm, chỉ có vài người.
Bạn bè cùng học quan hệ chỉ tốt bề ngoài, mặt khác đều là bạn bè tán gẫu bên bàn rượu, xưng huynh gọi đệ, ngày mai nếu gặp nhau ở trên đường có lẽ cũng không biết đến.
Cũng chẳng có cách nào, thời đại phát triển, quan hệ ở bên ngoài chủ yếu là lợi dụng nhau. Nếu anh có giá trị lợi dụng, người ta sẽ cố gắng cùng anh kết giao, nếu anh không có giá trị lợi dụng gì, nhiều nhất là trên bàn rượu cùng anh xưng huynh gọi đệ, những lúc khác đều không biết đến anh.
Trải qua hai kiếp, Lục Thiếu Hoa đã hiểu rõ rất nhân tình. Ở Hongkong hay ở Thâm Quyến cũng như vậy, người bình thường muốn kết giao với Lục Thiếu Hoa là không thể. Dù sao với thân phận và địa vị của hắn hiện tại, không phải người bình thường muốn kết giao là được. Ví dụ như ở Hongkong, không phải cứ ở trong danh sách các ông chủ công ty là được trở thành bạn với Lục Thiếu Hoa mà phải là chủ những công ty thực sự mạnh và đặc biệt lớn. Hơn nữa, ở Thâm Quyến, Lục Thiếu Hoa cũng không đi lại nhiều, nếu muốn kết bạn với hắn là chuyện không thể. Người có thể nói chuyện cùng hắn chỉ có thể là quan lớn trong Thành ủy ủy ban nhân dân Thành phố.
Hiện tại không giống như vậy, với những người thôn quê chất phác, trong họ không có khái niệm về hai từ thân phận, Lục Thiếu Hoa cũng vì thế nên có thể bỏ mặt nạ ngụy trang ra khi đứng trước họ, chân thành cùng người ta kết giao. Đồng thời cũng lấy thân phận tiểu bối để chào hỏi từng người, điều này khiến Lục Thiếu Hoa thấy được một thế giới khác biệt hoàn toàn.
Nửa tháng trôi qua trong nháy mắt, trang viên biệt thự cũng tuyên bố chính thức làm xong. Tường bao quanh và trang hoàng đều đã chuẩn bị tốt. Lục Thiếu Hoa cũng đặc biệt mời vài người làm vườn đến trang trí cho khuôn viên khiến toàn bộ biệt thự tỏa ra một sức sống độc đáo.
Sau khi biệt thự được làm xong, toàn bộ người nhà của Lục Thiếu Hoa đều tới ở tại trang viên biệt thự, còn năm mươi người từ bên châu Phi được phái sang cũng đã tới vừa đúng lúc. Họ được bố trí kiểm soát tất cả các góc chết của biệt thự, không lộ một sơ hở nhỏ, lại có Lý Thượng Khuê và những nhân viên hỗ trợ rất chuyên nghiệp, khiến biệt thự giống như một pháo đài, phòng ngự vô cùng chắc chắn.
Theo thời gian qua, ngày hội mừng xuân mới đã đến. Còn chưa tới một tuần nữa, lúc này người trong nhà cũng đã bắt đầu việc mua sắm, làm bánh cảo, không khí rất náo nhiệt và đầm ấm.
Không có cách nào, sống ở vùng quê là thế, tập tục cũng rất nhiều, bình thường lễ mừng năm mới bắt đầu từ một tuần trước, những người đi xa cũng lần lượt trở về. Thôn xóm cũng trở nên náo nhiệt hẳn.
May mà Lục Thiếu Hoa hiện tại không phải như Lục Thiếu Hoa ở kiếp trước. Trải qua hai kiếp, mang tâm lý của người bốn mươi tuổi nhìn sự vật cũng ở góc độ hoàn toàn khác, không giống như kiếp trước phải chạy đôn chạy đáo.
Ngẫm lại tuy rằng Lục Thiếu Hoa về nhà mừng năm mới, nhưng hắn cũng không cảm thấy năm mới có gì quan trọng. Hắn trở về lần này chủ yếu là để gặp người nhà, để hưởng tình cảm gia đình ấm áp, còn những chuyện khác, Lục Thiếu Hoa thấy không quan trọng.
Khi mừng năm mới tới gần, Lục Hiểu Nhàn cũng trở về. Hiện tại cô là Tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn Phượng Hoàng Thâm Quyến. Mặc dù Tập đoàn Phượng Hoàng đã nghỉ vài ngày trước, nhưng cô về trễ hơn mấy ngày, nguyên nhân cũng chính bởi tập đoàn còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Về phần anh cả của Lục Thiếu Hoa là Lục Thiếu Bằng, hiện tại là sinh viên đại học, trong thời gian nghỉ lại đi thực tập bên trong tập đoàn một thời gian. Anh ta cũng trở về cùng với Lục Hiểu Nhàn.
Đi cùng Lục Hiểu Nhàn cùng nhau trở về còn có Lục Gia Huy, Lục Gia Thành, Lục Xương, cùng vợ và con nhỏ. Tất cả đều về nhà cùng một ngày, đoàn xe từ từ đi tạo nên một cảnh rất đẹp, thể hiện mức độ giàu có của Lục gia.
Lục Thiếu Hoa ngược lại không cảm thấy gì, không phải là do mấy chiếc xe, vì cơ sở Phượng Hoàng của hắn xe cũng nhiều, là cơ sở sản xuất ô tô. Về ô tô mà nói có thể nhìn mà lặng người, rất nhiều, nên cũng không thấy gì lạ. Quan trọng hơn là người nhà Lục gia hôm nay cuối cùng cũng đoàn tụ.
Đúng là người nhà đoàn tụ, là hạnh phúc nhất trong một năm tốt lành. So với điều này không có gì quan trọng hơn.
Năm mới qua đi, việc đoàn tụ của Lục gia cuối cùng cũng chấm dứt, ngoại trừ Lục Thiếu Bằng còn ở nhà thêm vài ngày, những người khác đã sớm trở về Thâm Quyến làm việc. Về phần Lục Thiếu Hoa, nhân vật trọng yếu nhất trong gia tộc cũng phải chuẩn bị đi tới Bắc Kinh.
Căn cứ vào trí nhớ, Đặng lão sẽ qua đời vào tháng Hai dương lịch, cũng chính là ngày 13 tháng giêng âm lịch. Hiện tại cũng sắp đến, còn có 6 ngày nữa, Lục Thiếu Hoa muốn gặp ông nội trong sáu ngày khó quên này, coi như một lần tận đạo hiếu của một người cháu.
Lấy thân phận hiện tại là trung tướng của Lục Thiếu Hoa chỉ cần gọi điện thoại tới quân khu Bắc Kinh, sân bay bên kia sẽ có tiếp ứng. Chuyên cơ cũng có thể đáp xuống giữa quân khu, không cần phải phối hợp nhiều bên, tốn kém chi phí lớn để đáp xuống bên trong sân bay Bắc Kinh.
Mười giờ sáng mùng 7 tết, quân khu Bắc Kinh, một chiếc máy bay đặc biệt và hai máy bay chiến đấu cùng đáp xuống, Lục Thiếu Hoa bước xuống máy bay, chính thức đặt chân lên đất Bắc Kinh.