Cũng trong lúc này, Lục Thiếu Hoa vẫn tiếp tục hành động cho đợt hai, phân bố cho hai quốc gia ở phía tây và phía bắc, Lục Thiếu Hoa lại để Lục Minh Chương ra tay, cho Lý Chí Kiệt thời gian hai ngày để đi tìm đối tượng ủng hộ, sau đó thực hiện nhiệm vụ ám sát Tổng thống đang nhậm chức.
Lục Thiếu Hoa vốn chưa muốn ra tay ngay trong lúc này, nhưng dù có kế hoạch từ trước thì vẫn phải tùy cơ ứng biến, bây giờ cục diện đã nảy sinh rất nhiều biến cố, đặc biệt là người Mỹ đã quyết định phản công, điều này khiến Lục Thiếu Hoa không thể không nhanh chân.
Tình hình chẳng phải hỗn loạn sao? Thế cũng tốt, giờ ta thêm mồi lửa, chẳng phải sẽ làm cho cục diện càng thêm hỗn loạn sao, sau đó hành động chớp nhoáng, giải quyết cho xong việc bầu cử Tổng thống, đưa người mà mình ủng hộ lên cầm quyền, ổn định tình hình, đến lúc đó mấy nước phương Tây cũng không còn cớ để thôn tính châu Phi nữa.
Nhưng có thật là không thể tìm cớ sao? Lục Thiếu Hoa suy nghĩ quá đơn giản, về điểm này, Lục Thiếu Hoa còn kém xa Lý Chí Kiệt. Lúc này, Lý Chí Kiệt lên tiếng:
- Cục diện bây giờ đã thay đổi rồi, theo tôi người Mỹ sẽ không chịu để yên thế này đâu. Ừ, nếu chúng ta ổn định được tình hình ở bên này, người Mỹ hoàn toàn có thể dùng vũ khí có tính sát thương quy mô lớn để đối phó với bên châu Phi này, đây sẽ là một trận công kích quân sự thực sự.
Chiến hạm của người Mỹ bị tên lửa tầm xa công kích, điều này khiến nước Mỹ hổ thẹn, giờ bọn họ nổi giận là chuyện bình thường, mà tên lửa đạn đạo tầm xa ngoài một số người biết nó là một tên lửa tầm xa thông dụng, thì những người khác cũng không biết rằng, với những tên lửa tầm xa ấy, người Mỹ hoàn toàn có thể làm nên ”lịch sử”.
Không thể không nói, Lý Chí Kiệt thực ra là đang nhắc nhở Lục Thiếu Hoa, khiến Lục Thiếu Hoa giật mình tỉnh ngộ. Lúc đó Lục Thiếu Hoa mới vỗ trán, gật đầu đồng ý hỏi:
- Vậy theo anh phải làm gì mới được?
Lục Thiếu Hoa từ trước đến nay chưa bao giờ cho mình là vạn năng, rốt cuộc hắn cũng là người chứ đâu phải thần thánh gì, đã là người ắt sẽ có lúc phạm sai lầm và cũng có những chỗ suy nghĩ chưa thấu đáo, giờ là lúc chứng minh cho điều đó, Lục Thiếu Hoa quả thực đã xem nhẹ điểm này.
- Theo tôi, đơn giản là dùngmột tổ chức khủng bố để trả đũa.
Lý Chí Kiệt cười một cách bí hiểm, nói.
- Ồ!
Lục Thiếu Hoa sửng sốt, rất có hứngtthhuú với chuyện này, nói:
- Nói tiếp đi, sao lại dùng tổ chức khủng bố báo thù?
Thật ra, ngay khi Lý Chí Kiệt vửa mở miệng thì Lục Thiếu Hoa đã nắm bắt được vấn đề rồi, nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn hỏi, muốn Lý Chí Kiệt nói cụ thể hơn một chút, nếu được, Lục Thiếu Hoa không ngại áp dụng phương án của Lý Chí Kiệt.
Lý Chí Kiệt cũng không để Lục Thiếu Hoa thất vọng, lập tức đáp:
- Chúng ta bỏ tiền hoặc là phái người của căn cứ Hổ Gầm sang Mỹ gây một vụ khủng bố đẫm máu, sau đó loan tin là báo thù người Mỹ, như vậy có thể khiến người dân Mỹ sinh ra tâm lý hoang mang, các cuộc biểu tình nhất định sẽ diễn ra trên nước Mỹ, như vậy mới gây áp lực cho lãnh đạo cấp cao của Mỹ, mà một khi tình hình trở nên căng thẳng, bọn họ nhất định phải từ bỏ hành động đối với châu Phi.
Lục Thiếu Hoa không vội lên tiếng, trầm tư suy nghĩ. Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa đang trầm tư, bởi vì lời nói của Lý Chí Kiệt khiến hắn nhớ tới “sự kiện 11/9”, trùm khủng bố Bin Laden đã cho máy bay đâm vào tòa nhà Trung tâm Thương mại Quốc tế tại Mỹ, nếu không phải người Mỹ phản ứng kịp thời, e rằng ngay cả Nhà Trắng và Lầu Năm Góc cũng đều gặp họa rồi, vụ này chấn động cả nước Mỹ.
- Được, cứ làm theo cách của anh đi.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa dừng lại một lúc rồi bổ sung:
- Tuy nhiên chúng ta không thể lộ diện, thế này đi, bỏ tiền, để những tổ chức khủng bố gây phiền toái cho người Mỹ. Ừ, không sợ tốn kém, cho chúng ta thỏa sức tàn phá.
Lục Thiếu Hoa suy tính rất thấu đáo, nếu là tiền bỏ ra để trả cho một tổ chức khủng bố, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có khả năng, cũng rất có lợi. Chỉ cần thu phục được năm quốc gia giàu khoáng sản bên châu Phi này, như vậy, tiền mà Lục Thiếu Hoa đầu tư ra có thể thu về lợi nhuận.
Hơn nữa, Lục Thiếu Hoa cũng rất muốn được trông thấy sự xui xẻo của người Mỹ, nếu người Mỹ bị các tổ chức khủng bố công kích, gặp tai họa, Lục Thiếu Hoa nhất định sẽ rất hứng thú, xem chừng nhân dân Iraq và các quốc gia bị Mỹ áp bức đều có thể ăn mừng.
- Còn nữa, hãy đi Afghanistan tìm một người có tên là Bin Laden, xem xem bọn họ có đồng ý làm vụ này không, nếu bọn họ đồng ý, hãy cung cấp tất cả những gì mà bọn họ cần.
Lúc này đến lượt Lục Thiếu Hoa để lộ ra nụ cười bí hiểm.
Bin Laden là nhân vật thế nào, hiện giờ chẳng mấy người biết về ông ta, nhưng Lục Thiếu Hoa là kẻ tái sinh nên hắn thừa biết, đó là một con người giảo hoạt, ngoài “sự kiện 11/9” ra, nhiều hoạt động công kích nhằm vào nước Mỹ của các tổ chức khủng bố đều liên quan đến Bin Laden. Có thể nói, Bin Laden là oan gia của nước Mỹ.
Hiện tại vẫn chưa đến cuối những thập niên 90, Bin Laden lúc này vẫn chưa nhiều tuổi, cho nên những vụ khủng bố nhằm vào nước Mỹ vẫn chưa bắt đầu. Nếu có thể mua chuộc được Bin Laden, đối với Lục Thiếu Hoa hay là căn cứ Hổ Gầm mà nói đều rất có lợi.
- Bin Laden?
Lý Chí Kiệt tỏ vẻ kì quái, song anh ta vẫn cứ gật đầu, nói:
- Tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm ra người này.
- Ừ!
Lục Thiếu Hoa đáp lại một tiếng rồi quay về chủ đề chính :
- Lúc tìm những tổ chức khủng bố cần phải hết sức chú ý, chớ để Căn cứ Hổ Gầm của chúng ta dính dáng đến chuyện này, như thế rất nguy hiểm.
Thực lực của Căn cứ Hổ Gầm là rất hùng mạnh, nhưng Lục Thiếu Hoa không muốn gặp phải phiền phức, như vậy sẽ không có lợi cho sự phát triển về sau của Căn cứ, cho dù phải hành động thì Căn cứ Hổ Gầm cũng vẫn phải đứng ngoài cuộc, không được xuất đầu lộ diện.
- Cái này thì cậu yên tâm đi, chúng tôi buôn bán vũ khí quân sự bao lâu nay, có biết rất nhiều những tổ chức khủng bố, chỉ cần biết bọn họ, chúng tôi chỉ cần phái một người lạ mặt đi liên hệ với bọn họ là coi như không liên quan gì đến Căn cứ.
Lý Chí Kiệt tự tin nói.
Sự thực đúng là như vậy, khách hàng đặt mua súng ống đạn dược của Căn cứ Hổ Gầm là rất nhiều, tình hình cũng rất phức tạp. Trong đó bao gồm: tổ chức khủng bố, tổ chức sát thủ, tổ chức phản động và những nhóm người hoạt động bí mật...Kinh doanh đã bao nhiêu năm nay, mấy người Lý Chí Kiệt không thể không tìm ra được một tổ chức khủng bố để hợp tác. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Lý Chí Kiệt lại tự tin như vậy.
- Cứ làm như vậy đi.
Lục Thiếu Hoa đã đồng ý, đồng thời, Lục Thiếu Hoa cũng nhằm vào tình hình châu Phi mà nhắc lại :
- Dọn sạch những thế lực cản đường ở rải rác các nơi, những gia tộc nắm giữ tài nguyên khoáng sản có thể tiến hành từ từ, nhưng việc hỗ trợ cho các ứng viên ứng cử tổng thống thì không được dừng lại, nhất định phải nhanh chóng hoàn thành.
Phải tùy cơ ứng biến. Từ lúc vạch ra kế hoạch, Lục Thiếu Hoa đã biết sẽ có một vài sự cố có thể phát sinh, nhưng Lục Thiếu Hoa đâu ngờ rằng, cái sự cố này lại trở nên nghiêm trọng đến thế. Những chuyện ngoài ý muốn này khiến Lục Thiếu Hoa không thể không thay đổi chiến lược, cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Song như vậy cũng tốt, ở bên châu Phi này rốt cuộc cũng đã loạn lên rồi, giá vàng không ngừng leo thang, mà bọn Lưu Minh Chương ở mãi tận Hồng Kông cũng đang gây sóng gió với thị trường vàng. Lục Thiếu Hoa coi như đã đạt được mục đích, thay đổi một chút sách lược đối với châu Phi dường như là chuyện có thể chấp nhận được.
- Ba ngày, sau ba ngày, nhất định cậu sẽ nghe được tin Tổng thống của hai nước bị ám sát.
Lý Chí Kiệt cam đoan.
- Tôi tin anh.
Quả thật tình hình ở bên châu Phi này rất hỗn loạn, bên Hồng Kông cũng chẳng yên ổn gì. Trong phòng họp của cao ốc Phượng Hoàng ở khu Cửu Long, lúc này đang diễn ra một hội nghị thương thảo, là hội nghị song phương, một bên là Tần Tịch Thần- đại diện của tập đoàn Phượng hoàng, còn bên kia là đại diện của một nước châu Phi.
Một bên là đại diện cho một doanh nghiệp, còn một bên là đại diện cho chính quyền một nước, hai bên chạm trán nhau xem ra không hợp với lẽ thường lắm, nhưng người trong cuộc thì không cho là như vậy, như Tần Tịch Thần, cô ấy nghĩ rằng nguyên nhân là do thực lực hùng mạnh của Lục Thiếu Hoa.
Tần Tịch Thần tuy không biết Lục Thiếu Hoa có thể làm cho một nước châu Phi hợp tác với tập đoàn Phượng, nhưng Tần Tịch Thần lại biết, người đại diện của quốc gia bên châu Phi rất kính trọng cô.
Đúng vậy, rất kính trọng, trong lúc đàm phán, phía châu Phi nhượng bộ đủ đường, làm cho Tần Tịch Thần càng hiểu ra, thực lực của Lục Thiếu Hoa nhất định nằm ngoài sự tưởng tượng của mình.
Đâu phải chuyện đùa, những nước châu Phi tuy nói vậy thôi, nhưng đừng quên, đó cũng là một quốc gia được quốc tế thừa nhận, cũng đại diện cho một chính quyền, bây giờ đối diện với một công ty thương mại lại hết sức nhượng bộ, điều này có nghĩa là gì, người tinh ý vừa nhìn là hiểu ngay.
Song đã có sự dặn dò của Lục Thiếu Hoa, Tần Tịch Thần cũng không thể quá đáng, điều kiện hợp tác được cô đề xuất ra cũng không phải là quá khắt khe, cho nên không tới nửa ngày đã có thể đạt được thỏa thuận hợp tác, hơn nữa còn quyết định mở cuộc họp báo công bố vào ngay ngày hôm sau.
“Tập đoàn Phượng Hoàng lại một lần nữa xâm lấn sang lĩnh vực sản xuất dầu mỏ “. Đây là tiêu đề của rất nhiều tờ báo tại Hồng Kông.
Rất nhiều người đều biết rằng, cách đây không lâu công ty Dầu mỏ Phượng Hoàng vừa mới hợp tác với ba công ty dầu mỏ có tiếng trên thế giới, đánh dấu công ty Dầu mỏ Phượng Hoàng tiến vào kỷ nguyên mới, tuy chưa chính thức lấn sân sang lĩnh vực dầu mỏ, nhưng ai cũng biết, công ty Dầu mỏ Phượng Hoàng muốn đặt chân lên lĩnh vực dầu mỏ bên châu Phi là rất dễ dàng.
Bây giờ thì tốt rồi, tập đoàn Phượng Hoàng lại có hành động, mục tiêucủa lần này là nhằm vào lĩnh vực khoáng sản, trong đó bao gồm mỏ vàng và mỏ kim cương, và còn rất nhiều những tài nguyên khoáng sản quý hiếm nữa, đều là những tài nguyên có giá trị cực lớn.
Tập đoàn Phượng Hoàng vốn đã đủ mạnh, bây giờ lại được dịp khuếch trương, hơn nữa lại khuếch trương ở ngành sản xuất có thể thu lợi nhuận kếch xù, sao có thể không gây chấn động chứ.
Vì thế, rất nhiều chuyên gia đứng ra mà tranh luận dự đoán xem sau vài năm nữa tập đoàn Phượng Hoàng sẽ trở thành một công ty như thế nào, thậm chí một số chuyên gia tiếng tăm còn cho rằng, trong vòng ba năm nữa, giá trị thị trường của tập đoàn Phượng Hoàng có thể vượt qua ngưỡng hai tỷ đô la Mỹ.
Khoa trương? Không, với người ngoài cuộc mà nói đó là sự khoa trương, nhưng với lãnh đạo nội bộ của tập đoàn Phượng Hoàng lại không cho đó là khoa trương, đặc biệt là bộ phận quản lý tài chính Phượng Hoàng, bọn họ cho rằng không cần đến ba năm, chỉ cần thời gian hai năm là đủ rồi.
Song cho dù thế nào, vừa mới xuất trận thì cũng nên khiêm tốn một chút, cho nên Tần Tịch Thần đã hạ lệnh cho lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Phượng Hoàng, không cho phép bất kì một lãnh đạo quản lý cấp cao nào tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên.