Vào ban đêm, Lục Thiếu Hoa xem qua một chút tình hình thị trường chứng khoán Nhật Bản, kết quả khiến hắn khá hài lòng, với kết quả này Lục Thiếu Hoa có thể kiếm không ít tiền, nhưng như thế chưa đủ, Lục Thiếu Hoa còn nghĩ đến chuyện hắn có khả năng còn kiếm được nhiều hơn.
- Thời điểm đã đến.
Lục Thiếu Hoa đứng bên cửa sổ ngắm nhìn bầu trời, bầu trời đêm nay đầy sao thật đẹp, có mấy vì sao chợt lóe sáng như báo hiệu sự may mắn. Đúng là thời cơ đã chín muồi. Không chút do dự Lục Thiếu Hoa cầm điện thoại gọi điện ngay lập tức.
Điện thoại rất nhanh liền thông, Lục Thiếu Hoa không khách sáo mà vào thẳng vấn đề luôn.
- Mọi việc đều bố trí tốt chứ?
- Sắp xếp ổn cả, mọi nhân viên đã sẵn sàng.
Trong điện thoại, Lý Chí Kiệt đáp lời.
- Thông báo cho mọi người nghỉ ngơi bốn tiếng, sau đó bắt đầu hành động.
Lục Thiếu Hoa bình thản nói, bình thản đến mức tưởng như không liên quan gì đến việc sắp xảy ra.
Hiện đang đúng 8h tối, bốn tiếng sau tức là 0 giờ, còn nói đến hành động, không cần Lục Thiếu Hoa nói cũng biết đó chính là việc ám sát chính trị gia Nhật Bản.
Thời điểm Lục Thiếu Hoa quyết định đối phó với Nhật Bản, hắn đã gọi điện cho Lý Chí Kiệt nói ý đồ của mình, mặc dù Lục Thiếu Hoa không trực tiếp nói ra nhưng Lý Chí Kiệt phải phái người đến Nhật Bản để thực hiện ý của Lục Thiếu Hoa, ý đó là rất rõ ràng.
Lý Chí Kiệt biết Lục Thiếu Hoa một thời gian không phải là ngắn, nếu Lục Thiếu Hoa nói vậy là đã hiểu ngay việc cần làm là gì. Mà thực tế Lý Chí Kiệt cũng hiểu được ý định thực sự của Lục Thiếu Hoa, và cũng có hành động thực tế ngay, liền chọn nhân viên phái đến Nhật Bản để nằm vùng, sau đó phối hợp với mạng lưới tình báo của Trần Quốc Bang để tiến hành xác nhận mục tiêu.
Lý Chí Kiệt chọn người để phái đi là toàn những người có kinh nghiệm, chỉ cần cung cấp cho họ thông tin và vị trí mục tiêu, còn việc cần làm thế nào họ tự quyết định. Hiện tại mọi việc đều được bố trí xong, chỉ chờ có lệnh là sẽ ám sát ngay, mà giờ này Lục Thiếu Hoa gọi điện chính là để truyền đạt mệnh lệnh.
- Hiểu rồi, bốn tiếng sau sẽ bắt đầu ám sát.
Lý Chí Kiệt nói.
Gác điện thoại, Lục Thiếu Hoa không nói nhiều lời vô nghĩa chủ động chấm dứt điện thoại, sau đó hắn lại gọi điện cho Tăng Kiến Quốc, nói cho ông biết bắt đầu rạng sáng mai, 0 giờ sẽ hành động để ông chuyển thông tin đến Lãnh đạo tối cao.
Tin tức được chuyển đi, tiếp theo Lãnh đạo tối cao làm gì Lục Thiếu Hoa cũng không biết, hắn cũng không quan tâm, cho dù Lãnh đạo tối cao và các lãnh đạo quốc gia coi như không thấy hắn cũng sẽ không nói gì nhiều.
Tuy rằng trước Lục Thiếu Hoa đã tỏ ý là hắn sẽ dọn sạch mọi chướng ngại, nhưng dường như luôn có khoảng cách với các lãnh đạo, cũng có thể họ không để ý đến việc này. Làm được đến đây Lục Thiếu Hoa cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Bốn tiếng trôi qua rất nhanh, Lục Thiếu Hoa cũng không đi ngủ mà ngồi đợi, đợi thông tin từ Nhật Bản truyền về. Với hành động ám sát, thành công hay không thành công cũng không phải đợi lâu, cho dù gặp phải sự ngăn chặn mãnh liệt thì việc ám sát được hay không cũng cho kết quả rất nhanh.
Đúng 0 giờ, tiếng chuông đồng hồ vang lên, bầu trời Nhật Bản tối om, rất tĩnh mịch, trên đường phố Tokyo không thấy một bóng người. Tuy nhiên rất nhanh sau đó không gian im ắng này đã bị phá vỡ.
Còi xe cảnh sát vang lên ing ỏi, khắp các nẻo đường Tokyo đều thấy bóng dáng xe cảnh sát. Ầm...ầm...Một tiếng nổ chát chúa vang lên, ánh lửa tỏa ra bốn phía, đó là tiếng tên lửa nổ.
Không sai, đó là tên lửa, không có hạn chế vũ khí Lý Chí Kiệt cũng không phải dè dặt, chuyển đến Nhật Bản loại vũ khí mạnh này, tên lửa cũng dễ dàng vận chuyển lại có sức sát thương cao nên không thể thiếu.
Là nhân viên quan trọng của chính phủ chắc chắn có lực lượng bảo vệ, nhưng với sức công phá của tên lửa thì cũng không chống đỡ được, bị tiêu diệt rất nhanh, những vệ sĩ cùng chủ nhân của mình đều bị giết.
Những bóng đen bắt đầu di chuyển, thong dong lẩn đi, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm, nếu không thấy ngọn lửa bùng lên mọi người còn tưởng không có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Tokyo Nhật Bản là nơi tập trung nhiều chính trị gia, các mục tiêu đều ở đây, hành động lần này cũng bất ngờ khiến Tokyo trở thành hỗn loạn hẳn.
Đồn cảnh sát Tokyo nhận được hàng chục cuộc gọi báo động, vừa điều xe cảnh sát đi xử lý lại tiếp có cuộc gọi, cứ thế xe cảnh sát được điều đi liên tục tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn. Lực lượng cảnh sát không đủ.
Rất nhanh sau đó tình hình Tokyo khiến cảnh sát trưởng đau đầu, tuy ông ta là nhân vật số một của đồn cảnh sát Tokyo, rất nổi tiếng, nhưng ông hiểu rất rõ, một khi xử lý không tốt, ông ta có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Mà thực ra ông ta cũng đang bị liệt vào một trong những mục tiêu sẽ bị xử lý.
Cho dù không ám sát ông ta thì ông cũng không thể bình yên vô sự được, bởi vì Tokyo xảy ra nhiều chuyện như vậy, là một người chỉ huy chẳng phải ông đã không làm tròn trách nhiệm của mình, tự mổ bụng tạ tội là cách lựa chọn duy nhất.
Tiếc là ông chưa kịp tự xử đã bị một viên đạn bay tới xuyên qua đầu, hai mắt trừng lên, trên mặt toát lên sự bất đắc dĩ và sợ hãi. Bất đắc dĩ vì ông ta định tự xử, còn vẻ mặt sợ hãi là do viên đạn gây nên.
Vị chỉ huy cảnh sát Tokyo không còn, đồn cảnh sát mất đi thủ lĩnh, hỗn loạn càng thêm hỗn loạn. Đội tự vệ lên đường. Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tình hình thật đáng báo động, không thể không bị kinh động, chỉ tiếc đội tự vệ vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, ở căn cứ họ vừa mới tập trung lại, không ngờ trên bầu trời có tên lửa bay tới.
Không hề có sự sai lệch, nhằm chính xác mục tiêu luôn. Ầm..ầm...tên lửa xuyên lục địa, đó không phải là trò đùa, tuy rằng không phải đầu đạn hạt nhân nhưng sức công phá cũng rất lớn, chỉ cần một quả có thể san bằng một vùng đất, căn cứ của Cục phòng vệ co thể biến thành tro bụi.
Dĩ nhiên, căn cứ Cục phòng vệ không chỉ có một, tính ở Nhật Bản cũng phải ít nhất có ba mươi căn cứ, nhưng mặc kệ là căn cứ nhiều hay ít đều không ngoại lệ, đều ở trong vòng tập kích của tên lửa.
Hơn mười tên lửa phóng đi khiến Lục Thiếu Hoa thật tiếc. Tuy nhiên nghĩ đến việc ngày mai thị trường chứng khoán sẽ sụt giảm khiến Lục Thiếu Hoa cũng đỡ phần nào.
Việc chế tạo tên lửa rất tốn kém nhưng kinh tế Nhật Bản thì không kém, chỉ cần chỉ số giảm trăm điểm, mấy người Lưu Minh Chương sắp xếp bố trí tài chính là có thể lấy lại được ngay.
Cũng không thể đánh giá thấp Nhật Bản được, chỉ số chứng khoán Tokyo giảm trên trăm điểm, mấy người Lưu Minh Chương lại bố trí mấy trăm tỷ đô la Mỹ, con số kiếm được sẽ không nhỏ, hơn mười tên lửa phóng đi cũng tốn trên trăm triệu đô la Mỹ.
Bỏ ra hơn trăm triệu đô la Mỹ dĩ nhiên Lục Thiếu Hoa rất tiếc, nhưng nhân dân Nhật Bản còn đau hơn, bởi vì hàng năm họ nộp rất nhiều tiền thuế, khoản thu từ thuế này chính phủ Nhật Bản chi cho Cục phòng vệ.
Lúc này căn cứ Cục phòng vệ trở thành thế nào? Chỉ là một mảnh đất bằng phẳng, quân hạm, tàu ngầm đều trở thành mảnh vụn hết cả. Tất cả những cái đó đều do đóng góp của người dân Nhật Bản tạo thành.
Dĩ nhiên thê thảm hơn là các chính trị gia Nhật Bản, họ đều cùng nhau đi gặp Thiên Hoàng cả. Tokyo trở nên lộn xộn, các thành phố khác cũng bị ảnh hưởng, tuy không lộn xộn như Tokyo nhưng cũng khá hỗn loạn.
Tuy nhiên có một nơi cũng loạn không kém Tokyo, đó là đảo Okinawa. Đảo nhỏ này là nơi Mỹ đóng quân, đêm nay doanh trại cũng bị oanh tạc, hai quả tên lửa ném xuống, nổ vang tạo thành hai hố sâu, san bằng tất cả.
Đúng vậy quan sát từ xa thì cũng trở thành mảnh đất bằng phẳng giống như doanh trại của Cục phòng vệ, tới gần mới thấy ở giữa có hố lớn. Đó là tên lửa, với sức công phá của nó việc tạo thành hố sâu như vậy không phải là khó.
Nơi Mỹ đóng quân đã bị tiêu diệt. Giống Hàn Quốc, đều bị xử lý, có điều Hàn Quốc bị Triều Tiên xử lý, còn Nhật Bản thì không biết ai xử lý. Đúng vậy, không biết ai đứng sau những chuyện này, nhưng Lục Thiếu Hoa và người hiểu rõ chuyện thì biết tên lửa đến từ căn cứ Hổ Gầm.
Toàn bộ Nhật Bản rung chuyển, hơn mười tên lửa chỉ trong 5 phút liên tục nổ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà chịu sức công phá của mười tên lửa thì không rung chuyển mới là lạ.
Quan chức bị ám sát, quân đội bị xử lý, Nhật Bản sao có thể không loạn? Đối với Lục Thiếu Hoa, Nhật Bản càng loạn càng tốt, bởi vì chỉ có loạn thì Lục Thiếu Hoa mới có cơ hội kiếm lời.
Chẳng lẽ không đúng sao? hể được hơn nhưng cũng có thể không nhiều như vậy.
Nhưng đều có khả năng có.