- Có khách đến, vả lại thân phận của người khách này không phải bình thường đâu.
Nhưng Lục Thiếu Hoa lấy làm lạ là vì sao ông ta không sớm không muộn, cố tình đến biệt thự của hắn, trong lòng âm thầm đoán “chẳng lẽ ông ta biết hôm nay dọn vào nhà mới?” Vừa mới nghĩ đến chuyện này thì trong đầu Lục Thiếu Hoa đã phủ nhận, nên biết rằng hắn vào biệt thự ở cũng không thông báo cho ai biết hết.
Có khó hiểu đi chăng nữa, người ta đã tới cửa thì Lục Thiếu Hoa làm chủ nhân phải ra nghênh đón chứ. Ra đến cửa, quả nhiên nhìn thấy bên ngoài biệt thự có một chiếc xe Audi từ từ tiến vào. Lục Thiếu Hoa nhìn không rõ biển số xe, nhưng không cần nhìn hắn cũng có thể đoán được biển số xe là bao nhiêu. Vì Lý Thượng Khuê đã nói với hắn rồi, biển số xe chính là “Quảng Đông”, chính là xe của đương kim Chủ tịch thành phố Thâm Quyến kiêm Phó bí thư Thành ủy Tăng Ái Dân.
Lý Thượng Khuê biết Tăng Ái Dân tới chính là nhờ biển số xe này. Sở dĩ có thể phát hiện có xe vào vì phía trước bên ngoài biệt thự đã trang bị đầy camera theo dõi. Thật ra không chỉ bên ngoài có gắn camera theo dõi đâu, trừ bên trong lầu, có thể nói gần như toàn bộ trong ngoài biệt thự đều có trang bị đầy đủ. Việc này là Lý Thượng Khuê cho bốn người gắn hai ngày hai đêm mới xong.
Đứng ở cửa chờ chiếc Audi ngừng lại rồi, vẻ mặt Lục Thiếu Hoa tươi cười đón người đang bước xuống. Người trong xe quả nhiên là Tăng Ái Dân. Nhìn thấy Lục Thiếu Hoa tươi cười chào đón, Tăng Ái Dân cũng mỉm cười.
- Ha ha… Chú Tăng đến rồi.
Lục Thiếu Hoa cười nói.
- Ừ, nếu buổi sáng Văn Đức không nói với chú, chú cũng không biết hôm nay cháu vào nhà mới ở nữa. Mà chú bận quá nên đến giờ mới được.
Tăng Ái Dân mỉm cười nói.
Vậy Lục Thiếu Hoa hiểu rõ rồi. Hóa ra là Ông Văn Đức nói với ông ấy, lúc đầu hắn còn nghi là Lục Xương nói cho ông ấy biết. Nhưng giờ cũng không quan trọng nữa, quan trọng là trước tiên phải mời Tăng Ái Dân vào trong đã, không thể để Chủ tịch thành phố kiêm Phó bí thư Thành ủy đứng ngoài cửa được.
- Chú Tăng vào nhà trước rồi hãy nói. Cha mẹ cháu đang ở bên trong.
- Được.
Tăng Ái Dân cao hứng nói. Trong thâm tâm ông ấy vẫn rất ngạc nhiên, cha mẹ như thế nào lại có thể sinh ra đứa con ưu tú như Lục Thiếu Hoa. Vừa nghe Lục Thiếu Hoa nói cha mẹ hắn ở bên trong, ông ấy không kềm được muốn làm quen ngay.
Vào bên trong biệt thự, Lục Thiếu Hoa giới thiệu Tăng Ái Dân trước, sau đó lại nói rõ thân phận của ông ấy với Lục Gia Diệu. Không nói không được, nói ra chưa dứt lời đã làm Lục Gia Diệu sợ chết khiếp. Sao? Chủ tịch thành phố Thâm Quyến? Đối với người ở nông thôn như Lục Gia Diệu mà nói, có thể gặp được chủ tịch thị trấn đã là quan lớn lắm rồi, thậm chí chủ tịch huyện, chủ tịch thành phố đã là một bậc khác, vốn không thể gặp được.
Nhanh chóng nắm lấy tay Tăng Ái Dân, miệng cứ nói đi nói lại hai chữ:
- Hoan nghênh.
- Ha ha… Tính theo vai vế, tôi còn phải gọi anh là ông anh đó.
Tăng Ái Dân thân thiết nói.
- Không cần, không cần đâu, gọi tên tôi là được rồi.
Lục Gia Diệu vội vàng tiếp lời. Giỡn chơi sao. Đứng trước mặt mình là Chủ tịch thành phố đặc khu kinh tế đó. Có một ông em làm Chủ tịch thành phố sao? Lục Gia Diệu không dám hy vọng xa vời đến cái thân phận này đâu.
Lục Thiếu Hoa không nói gì thêm. Cha hắn là người như thế nào hắn rõ nhất. Nhưng đừng nói là gặp mặt Chủ tịch thành phố, ngay cả gặp thư ký của thôn ông cũng đã khẩn trương, nói gì đến loại quan to như Tăng Ái Dân.
Hai bên khách sáo một hồi, Lục Gia Diệu cuối cùng cũng bình tĩnh lại ngồi xuống, nói với Tăng Ái Dân những chuyện linh tinh, tuy vậy giọng điệu cũng còn hơi khẩn trương, lúc nói chuyện cũng rất cẩn thận, sợ lỡ như không cẩn thận sẽ đắc tội với Tăng Ái Dân. Còn Tăng Ái Dân xem như là một ông quan gần gũi với dân, trước mặt Lục Gia Diệu cũng không lên giọng, nói chuyện gia đình với Lục Gia Diệu rất thân thiết, thỉnh thoảng còn cười sang sảng.
Hàn huyên được một lúc, Tăng Ái Dân nhìn đồng hồ trên tay trái, nói vẻ xin lỗi:
- Ông anh Lục, tôi phải về rồi, bên Ủy ban nhân dân thành phố còn nhiều giấy tờ chờ tôi xử lý.
- Ủa? Vậy nếu Chủ tịch Tăng có thời gian thì lại đến chơi nhé.
Lục Gia Diệu đứng lên nói.
Cho dù Tăng Ái Dân gọi ông là ông anh, ông cũng không dám thật sự cho mình là anh, cứ gọi là Chủ tịch thành phố như cũ.
Chuyện này Tăng Ái Dân cũng là bất đắc dĩ thôi, ông ấy không nói gì nhiều, gật đầu nói:
- Vậy tôi đi trước đây.
Tăng Ái Dân muốn đi, Lục Thiếu Hoa cũng không thể thất lễ, đứng lên trước nói:
- Cháu đưa chú đi.
Vừa nói vừa khoát tay ra hiệu cho Lục Gia Diệu ngồi xuống như nói với Lục Gia Diệu “Con đưa là được rồi.”
Thấy con làm như vậy, Lục Gia Diệu cũng không nói gì nữa, lại ngồi xuống sô pha, để Lục Thiếu Hoa tiễn Tăng Ái Dân.
Ra đến cửa, Tăng Ái Dân dường như quên gì vậy,vỗ vào trán, gọi lớn về phía cái xe bên ngoài:
- Thư ký Lý, mang đồ trên xe lại đây.
Không lâu sau, một người thanh niên mang mắt kính từ chiếc xe Audi màu đen bước xuống. Anh ta chính là thư ký Lý như Tăng Ái Dân gọi. Chỉ thấy anh ta cầm trong tay một chiếc hộp được gói lại dài khoảng bốn mươi phân, nhanh chóng bước đến bên bọn Lục Thiếu Hoa.
- Ha ha. Chú đây cũng không có vật gì đáng giá tặng cháu. Đây là bức tranh chữ chú viết lúc bình thường rảnh rỗi, coi như là món quà mừng cháu vào nhà mới đi.
Tăng Ái Dân thản nhiên nói.
- Cháu cảm ơn.
Lục Thiếu Hoa không nói nhiều. Trong mắt Lục Thiếu Hoa, đáng giá tiền hay không chỉ là thứ yếu, cái hắn coi trọng là tấm lòng. Dù cho Tăng Ái Dân mang đến một món đồ trị giá có 1 tệ, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ vui lòng nhận. Vì ông ấy có tấm lòng là đủ rồi.
- Ừ, chú về đây.
Tăng Ái Dân nói xong dùng ánh mắt nhìn thư ký khiến anh ta đưa cái hộp được gói cho Lục Thiếu Hoa, sau đó chuẩn bị bước đến chiếc xe, nhưng mới bước được hai bước thì lập tức quay người lại, mỉm cười nói:
- Vũ Linh biết cháu về rồi. Hôm nay nếu không bận học thì đã cùng chú đến đây rồi. Cháu có thời gian thì đến nhà gặp nó đi, nếu không nó lại tìm chú gây náo loạn đó.
- Ha ha… Mấy ngày nay cháu bận rộn chuyện dọn vào nhà mới, không có thời gian. Ngày mai đi, vừa khéo ngày mai lại là chủ nhật, cháu sẽ đến.
Nhắc đến Tăng Vũ Linh, Lục Thiếu Hoa cảm thấy áy náy vô cùng. Một năm chỉ gặp mặt vài lần, vốn lần này về chuẩn bị đi thăm cô trước tiên, nhưng chuyện biệt thự khiến hắn bận suốt mấy ngày nên quên mất.
- Tốt lắm, tối nay chú sẽ nói với nó. Cháu quay vào nói chuyện với cha mẹ đi.
Nói xong, Tăng Ái Dân đi thẳng ra xe.
Tăng Ái Dân đi rồi, Lục Thiếu Hoa trở vào phòng khách hàn huyên với mấy người Lục Gia Diệu một lúc thì đã đến giữa trưa. Không cần phải nói, nhà hàng của Ông Văn Đức có thức ăn miễn phí. Lục Thiếu Hoa dẫn bọn họ đi đến đó ăn cơm trưa.
Lúc ăn cơm trưa, Lục Gia Diệu bèn nói với Lục Thiếu Hoa là phải đi về, vì trong nhà còn có việc, ở được nhiều nhất là một ngày, ngày hôm sau đã phải lên đường về nhà rồi.
Lục Thiếu Hoa vốn dĩ muốn giữ bọn họ ở lại vài ngày, nhưng thấy Lục Gia Diệu như vậy, muốn gì cuối cùng cũng không nói ra được, chỉ nói là sẽ cho Lý Thượng Khuê đưa bọn họ về. Ăn trưa xong, mọi người lại quay về biệt thự. Người nhà gặp nhau không bao lâu, giờ khó khăn lắm mới có thể ngồi cùng với nhau nên phải nói nhiều một chút. Nhưng căn bản chỉ có Lục Thiếu Hoa với Lục Gia Diệu nói chuyện, còn Lục Thiếu Bằng và Lục Hiểu Nhàn từ đầu đến cuối không nói hơn mười câu.
- Tiểu Hoa, chị con nói học kỳ sau sẽ nghỉ học. Con nghĩ sao?
Lục Gia Diệu dùng giọng điệu thương lượng mà nói.
Cũng không biết vì sao, từ ngày đầu tiên Lục Thiếu Hoa đi học, Lục Gia Diệu nhìn thấy thằng con này thay đổi, trở nên giống người lớn. Sau đó lại sinh ra một số chuyện khiến Lục Gia Diệu hoàn toàn nhận định rằng đứa con này sẽ không giống các bạn đồng lứa. Riêng chuyện vì sao lại như vậy, Lục Gia Diệu suy nghĩ đến nát cả đầu cũng không ra.
Trước đây Lục Thiếu Hoa cũng đã hỏi Lục Hiểu Nhàn rồi, cô không đi học, hắn cũng không có cách ép cô học được.
- Cha, chị không đi học thì thôi, để chị ấy xuống Thâm Quyến, con sắp xếp công việc cho chị ấy học hỏi.
- Nhưng… nhưng tuổi nó còn nhỏ, chỉ có mấy tuổi, ra ngoài có thể học được cái gì?
Lục Gia Diệu lo lắng nên thô bạo hỏi.
- Ôi chao! Cha, có đôi khi mấy thứ học được ngoài xã hội còn nhiều hơn so với học ở trường. Nếu chỉ học không thì cũng không gặt hái được gì, tiếp xúc với xã hội sớm một chút cũng không phải là chuyện xấu đâu.
Lục Thiếu Hoa khổ tâm nói.
Quan điểm của Lục Thiếu Hoa không giống người khác. Có kiến thức chỉ là có thể làm, có kiến thức chỉ có thể nói là cao hơn người khác một chút thôi. Nếu không thể linh hoạt vận dụng kiến thức, có kiến thức cao cũng như không. Đến nỗi chính mình lập công ty, mở xí nghiệp, nếu đầu óc không nhạy bén, có kiến thức cao cũng vậy thôi, chỉ có hai chữ: như không.
- Con…
- Ôi dào, cha ơi, cha đừng nói nữa, nghe con nói hết đã.
Lục Thiếu Hoa chặn đứng lời của Lục Gia Diệu, rồi nói thêm:
- Nếu một người muốn đi học, cha không cho y học, y cũng sẽ liều mạng mà học. Ngược lại, nếu y đã không muốn học, cho dù cha ép buộc y cũng sẽ không học nữa.
Lục Gia Diệu dường như còn không cam lòng. Môi hơi giật giật nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì.
- Được rồi, nghe lời con đi, cha mặc kệ. Hết học kỳ này rồi thì đi xuống Thâm Quyến đi.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, không trả lời Lục Gia Diệu, nghiêng đầu nhìn Lục Hiểu Nhàn nói:
- Vậy chị hết học kỳ này rồi thì xuống đây, đến lúc đó nói sau.
- Ừ.
Lục Hiều Nhàn gật đầu, đôi mắt sáng lên, dường như muốn nói cho mọi người biết cô rất hưng phấn. Đối với cô, phòng học quả thật giống như nhà giam, bước vào đã buồn ngủ, còn thầy cô đứng trên bục giảng giảng những gì, cô không nghe được gì cả.
Việc này cứ quyết định như vậy đi, Lục Gia Diệu cũng không phản đối, lại nói đến chuyện Lục Thiếu Bằng.
- Anh con rớt kỳ thi giữa kỳ, học kỳ một này đầu tháng ba học lại, giữa năm lại thi lần nữa. Nếu lần này cũng không đậu thì phải làm sao?
Lục Thiếu Hoa cười, khoát khoát tay nói:
- Ba không cần lo lắng. Nếu lần này anh con lại thi rớt thì lại học thêm một năm nữa thôi. Nếu vẫn không đậu nổi, con sẽ nghĩ cách sắp xếp mà.
Lục Thiếu Hoa đã sớm nói với Lục Thiếu Bằng rồi. Nếu anh ấy thích đi học, đương nhiên là Lục Thiếu Hoa ủng hộ, nếu như học lại không thi nổi thì học lại nữa. Nếu như lại thi không đậu, với thực lực của Lục Thiếu Hoa bây giờ, tin rằng có thể sắp xếp cho anh ấy lên đến trung học không phải là việc khó.
Có thể nói tấm lòng cha mẹ thật đáng thương. Lục Thiếu Hoa không cần Lục Gia Diệu làm cha phải nhọc lòng, nhưng Lục Thiếu Bằng và Lục Hiểu Nhàn không được như vậy, ông phải luôn lo lắng. Giọng điệu thật mạnh mẽ song Lục Gia Diệu cảm thấy hơi vô lực nói:
- Được rồi, cha cũng không có cách nào. Toàn bộ đều do con sắp xếp đi.
- Dạ.