Phòng khách tuy nhỏ nhưng được trang bị rất đầy đủ, nơi quầy nước còn có một quầy rượu nhỏ. Lý Trạch Giai dường như không biết đến hai chữ khách khí, cầm lấy hai cái ly, cầm lên một chai rượu đỏ xem, rót ra hai ly, một ly đưa Lục Thiếu Hoa, một ly cầm trên tay, nâng chén lên nhấp một ngụm nhỏ.
Người khác kính rượu, Lục Thiếu Hoa dĩ nhiên không thể thất lễ. Sau khi uống với Lý Trạch Gia một ngụm liền mỉm cười nhìn Lý Trạch Giai. Hắn biết Lý Trạch Giai nhất định nói ra suy nghĩ của mình, hẳn sau khi đặt ly rượu lên bàn sẽ nói.
Quả nhiên, sau khi đặt chén rượu xuống, Lý Trạch Giai liền nói thẳng:
- Tôi nghĩ mình nên rời khỏi Long Đằng, gây dựng sự nghiệp của chính mình.
Lý Trạch Giai chí lớn hơn người, xây dựng sự nghiệp của chính mình cũng là chuyện mà Lục Thiếu Hoa đang dự kiến, chỉ là lúc này đến quá nhanh. Lục Thiếu Hoa những tưởng Lý Trạch Giai sẽ ở yên trong Long Đằng thêm ba hay năm năm nữa, nhưng bây giờ thì hay rồi, chưa đến hai năm anh ta đã nhắc đến việc xây dựng sự nghiệp bản thân.
- Suy nghĩ kỹ chưa?
Lục Thiếu Hoa hỏi, Lý Trạch Giai gật đầu rồi chờ Lục Thiếu Hoa nói tiếp. Từ sớm, lúc Lý Trạch Giai được chọn làm tổng giám đốc công ty đầu tư mạo hiểm Long Đằng, Lý Trạch Giai đã đề xuất rằng, nếu ngày sau anh ta xây dựng được sự nghiệp thì phải để anh ta đi. Lúc ấy Lục Thiếu Hoa và Lý Gia Thành cũng đã đồng ý rồi. Hiện giờ nhắc lại, Lục Thiếu Hoa tất nhiên không thể nói mà không giữ lời.
- Được, nhưng tôi muốn nói một câu, gây dựng sự nghiệp không dễ dàng như tưởng tượng vậy đâu.
Lục Thiếu Hoa tuy ở cùng với Lý Trạch Gia không lâu nhưng Lục Thiếu Hoa hiểu rõ Lý Trạch Giai. Anh ta không giống con cháu nhà giàu khác, dựa vào tiền vốn của cha chú để phát triển sự nghiệp của mình. Chí hướng của Lý Trạch Giai là chính mình thâu tóm thiên hạ, xây dựng cơ đồ từ hai bàn tay trắng.
- Ha ha… trong lòng tôi đã chuẩn bị rồi.
Lý Trạch Giai cười, dường như đã nhìn thấu được sẽ gặp khó khăn khi gây dựng sự nghiệp.
- Đúng rồi, phó giám đốc của Long Đằng là một nhân tài, nếu tôi đi khỏi rồi, anh ta có thể đảm nhận được.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa lên tiếng. Lúc ấy Lục Thiếu Hoa có nói khi Lý Trạch Gia ra đi, thì phải đào tạo một người có thể đảm nhận trọng trách. Không ngờ hiện tại anh ta nhắc đến vị phó giám đốc kia chính là người nối nghiệp anh ta.
- Việc này anh có nói với cha anh chưa?
- Chưa đâu.
Nói tới đây, Lý Trạch Giai lộ ra vẻ khó xử.
- Tôi chính vì sợ cha tôi không đồng ý nên mới nói với cậu. Nếu cậu nói giúp vài câu trước mặt cha tôi, chắc ông ấy cũng đồng ý cho tôi ra đi
Lục Thiếu Hoa hiểu rõ, Lý Trạch Giai muốn Lục Thiếu Hoa đi làm thuyết khách, nhưng Lục Thiếu Hoa không để tâm, nói:
- Tôi sẽ nói với cha anh.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa vỗ vai Lý Trạch Giai như anh em thân thiết.
- Còn có gì cần cứ nói với tôi. Nếu như cần tiền khởi động, tôi có thể giúp đỡ. Ha ha…
Lục Thiếu Hoa nói những lời này vừa nghe tưởng như nói đùa, thật ra không phải, hắn đang nói thật. Nếu Lý Trạch Giai thật sự cần tiền cho việc xây dựng công ty của mình, Lục Thiếu Hoa vui lòng đưa tiền cho anh ta làm vốn.
- Ha ha… nếu cần tôi sẽ nói với cậu.
Lý Trạch Giai ở cùng Lục Thiếu Hoa không lâu nhưng anh ta hiểu những lời này Lục Thiếu Hoa không hề nói đùa.
- Ừ, việc này ta chờ một lúc sẽ nói với cha anh và ông Hoắc.
Lục Thiếu Hoa nói.
- Ừ.
Cứ như vậy, Lục Thiếu Hoa và Lý Trạch Giai hình thành một thỏa thuận ngầm, không nhắc đến chuyện ở Long Đằng nữa. Tán gẫu sang chuyện khác được một lúc, không bao lâu sau, phòng khách nhỏ lại tiếp một vị khách khác, không, chính xác là nghênh đón chủ nhân của phòng khách nhỏ, con trai út của Hoắc Anh Đông, Hoắc Chấn Hoàn.
Có Hoắc Chấn Hoàn gia nhập, ba người nói chuyện đương nhiên càng vui hơn. Nói hết cả ngày, đồng thời chai rượu đỏ cũng đã thấy đáy. Lúc Hoắc Chấn Hoàn muốn đi khui một chai khác thì không may Hoắc Anh Đông quay lại, thấy Hoắc Chấn Hoàn đứng trong phòng khách nhỏ, trừng mắt nói:
- Cha hỏi sao lại không tìm thấy con, hóa ra là chạy tới đây uống trộm rượu, nhanh tiếp đãi khách khứa đi.
Hoắc Chấn Hoàn còn có thể làm gì được, ỉu xìu chạy đi, nhỏ giọng thầm thì:
- Chính vì tôi vì phải tiếp đãi khách khứa mới phải chạy đến nơi này cho nhàn hạ.
Tiếng nói không lớn không nhỏ, không chữ nào thừa thãi rót vào tai mọi người, khiến cho Lục Thiếu Hoa và Lý Trạch Giai cười vang, còn Hoắc Anh Đông vẫn tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Chấn Hoàn, làm ra vẻ mặt uy nghiêm nên có, đợi cho Hoắc Chấn Hoàn đi khỏi mới trở lại hiền hòa.
Hoắc Anh Đông đã đến, Lý Gia Thành cũng không đợi mà đến. Ba cổ đông lớn của Long Đằng toàn bộ đã đến đông đủ. Lục Thiếu Hoa cũng hiểu đây là lúc nên nói chuyện Lý Trạch Giai, bèn nhân tiện nói:
- Ông Hoắc, Bác Lý, anh Trạch Giai muốn ra ngoài xây dựng sự nghiệp của bản thân, bên Long Đằng phải sắp xếp lại lần nữa.
- Hả
Hoắc Anh Đông đầu tiên hơi sửng sốt, sau đột nhiên như nghĩ ra việc gì, nói tiếp:
- Tôi không có ý kiến, người trẻ tuổi mà.
Lý Gia Thành không như thế, không trả lời ngay, nhìn qua Lý Trạch Giai hỏi:
- Quyết định rồi sao?
- Quyết định rồi.
Lý Trạch Giai cúi đầu nói nhỏ, đối mặt với cha mình Lý Gia Thành, anh ta không dám lỗ mãng, ngay cả nhìn thẳng cũng không có can đảm.
Nghe câu trả lời của con mình, Lý Gia Thành đưa mắt nhìn Lục Thiếu Hoa, mà lúc này Lục Thiếu Hoa cũng nhận được ánh mắt của Lý Gia Thành, thản nhiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý ủng hộ.
- Vậy được rồi. Tuổi con không còn nhỏ, nên tự mình làm chủ đi.
Lý Gia Thành nói đầy ý nghĩa.
Không ai hiểu con bằng cha. Lý Trạch Giai là người thế nào, Lý Gia Thành hiểu rất rõ, chim ưng sẽ có ngày bay lên trời. Rõ ràng, trong lòng Lý Gia Thành, Lý Trạch Giai chính là chim ưng, chỉ có điều lông chim ưng còn chưa đầy đủ thôi, nhưng cũng là lúc để anh ta ra ngoài rèn luyện rồi.
Sau đó mọi việc trở nên đơn giản. Ba người thảo luận một hồi liền chọn người Lý Trạch Giai đề nghị đảm nhận chức vụ tổng giám đốc Long Đằng, còn Lý Trạch Giai thì bị Lục Thiếu Hoa ép đảm nhận thân phận cố vấn, coi như là cấp cho anh ta một phần tiền lương, khi nào có thời gian lại về Long Đằng cố vấn.
Việc của Long Đằng đã nói xong, tám vị quản lý trong thương hội Trung Hoa cũng lần lượt trốn vào phòng khách nhỏ, lập tức trong phòng khách nhỏ náo nhiệt hẳn lên, âm thanh cười vui không ngớt. Dĩ nhiên, kết quả của sự náo nhiệt này là thêm năm chai rượu đỏ trên quầy bar nhỏ trơ đáy.
Thời gian buổi tiệc không dài, đến chín giờ rưỡi tối đã kết thúc, các vị khách mời cũng đã rời khỏi biệt thự nhà họ Hoắc. Mấy người Lục Thiếu Hoa và Lý Gia Thành là đám cuối cùng rời khỏi biệt thự nhà họ Hoắc, cùng lúc đó cũng có tám vị tổng giám đốc trong thương hội Trung Hoa rời đi.
Lục Thiếu Hoa được bọn Lý Thượng Khuê hộ tống. Ba chiếc xe đến biệt thự của hắn đã hơn mười giờ tối. Không biết là do mệt quá hay do uống rượu đỏ, Lục Thiếu Hoa sau khi về được phòng mình, cởi bỏ quần áo xong thì chui vào trong chăn ngủ ngon lành.
Hôm sau, lúc mặt trời lên cao, Lục Thiếu Hoa mới mở mắt, thấy đã chín giờ sáng. Hắn duỗi người, dọn dẹp quần áo vứt bừa bãi tối hôm trước, tắm nước ấm mới xuống ăn sáng.
Ngày đầu tiên trở về Hong Kong, Lục Thiếu Hoa không định ở trong biệt thự. Vì thế sau khi ăn sáng liền lên đường đi đến tòa nhà Phượng Hoàng. Lục Thiếu Hoa đã ra ngoài hơn mười ngày, giấy tờ trong phòng làm việc cũng đã xếp thành một đống lớn, nên khi bước vào văn phòng, Lục Thiếu Hoa liền cảm thấy đau đầu. Thầm đoán thử, kết quả là mất khoảng hai ngày mới xem xong đống giấy tờ kia.
Công ty của mình, giấy tờ có nhiều cũng phải giải quyết, ai bảo hắn chuẩn bị xây dựng một đế quốc kinh tế làm gì. Đây là cái giá phải trả hoặc là bỏ luôn. Lắc lắc đầu, ổn định cảm xúc xong ngồi vào ghế ông chủ, bắt đầu xem giấy tờ.
Nửa ngày đã trôi qua, đã đến giờ cơm trưa. Lý Thượng Khuê không kìm được đã phải cắt ngang Lục Thiếu Hoa đang chăm chú xem giấy tờ, nhưng Lục Thiếu Hoa không có tâm trí nào đi ăn cơm trưa. Khoát tay cho bọn họ đi ăn, sau đó mang một phần thức ăn nhanh về cho hắn.
Cơm thì phải ăn, mấy người Lý Thượng Khuê cũng không nói tiếng nào, đứng dậy chuẩn bị đi ăn cơm trưa. Tuy nhiên lúc đi ra ngoài, anh ta vẫn để Dương Dương và Lý Vũ Sinh ở lại phụ trách an toàn cho Lục Thiếu Hoa.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Lý Thượng Khuê mang về hộp thức ăn nhanh đầy ứ. Lục Thiếu Hoa cũng chỉ ăn qua loa một chút, nhét đầy bụng rồi lại bắt đầu làm việc. Đến lúc này hắn mới nhận ra, giấy tờ dồn nhiều lại một chỗ quả thật phiền phức. Lúc trước ở Hong Kong đều là vài ngày giải quyết một lần, nếu Lục Thiếu Hoa không đến tòa nhà Phượng Hoàng thì Lưu Minh Chương mang giấy tờ đến cho hắn giải quyết. Giờ thì hay ho rồi, rời khỏi mười ngày liền đọng lại một đống lớn giấy tờ.
Cứ như vậy, giấy tờ cũng ít lại dần. Mắt Lục Thiếu Hoa cũng mỏi dần, cảm thấy ê ẩm, như có nước mắt muốn chảy ra. Bất đắc dĩ, Lục Thiếu Hoa phải ép mình với ý nghĩ muốn giải quyết đống giấy tờ này xuống, nhưng giấy tờ đã cầm trong tay thì nhất định phải giải quyết xong, xem như hôm nay cuối cùng giải quyết xong phần lớn giấy tờ.
Văn kiện cầm trong tay đã là vài ngày trước, về công ty giải trí Phượng Hoàng, nội dung đại khái là Trần Đạt Vinh đề nghị mở rộng nghiệp vụ công ty, chuẩn bị đào tạo một bằng ghi âm, sau đó cho nghệ sĩ của công ty ra đĩa nhạc.
Xem được một nửa, mặt của Lục Thiếu Hoa đã cau lại. Mắt nhìn lên nhìn xuống, lại bắt đầu cẩn thận xem lại một mạch từ đầu đến cuối xong hết, Lục Thiếu giờ mới ký tên vào, còn ghi thêm dòng chữ “đồng ý” và “chủ tịch phê chuẩn”.
Đóng văn kiện lại, thở phào một hơi, nâng đầu gối lên, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại suy nghĩ. Sắc mặt hắn bình tĩnh, dường như đang nghĩ đến chuyện gì, thật lâu sau mới mở mắt ra, lấy tay day day nhẹ nhàng, cầm điện thoại gọi cho Trần Đạt Vinh.
Không lâu sau điện thoại đã kết nối, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ nói đơn giản một câu:
- Lên văn phòng tôi, có việc muốn tìm anh.
- Lên ngay đây.