Kỳ thật Lục Thiếu Hoa cũng là không có biện pháp, hắn sao lại không muốn lũng đoạn kinh doanh, nhưng hắn có thể làm như vậy sao? Chắc chắn là hắn không thể làm được, Trung Quốc lớn như vậy, hắn không thể có biện pháp thâu tóm toàn bộ, Hoắc Anh Đông đã nói thực sự muốn tham gia lĩnh vực bất động sản, hắn cũng không có cách nào ngăn cản, dù sao đầu tư lĩnh vực này là tùy theo mong muốn của con người.
Lục Thiếu Hoa không đủ mạnh mẽ, cứng rắn để cuối cùng nói cho Hoắc Anh Đông rằng ông ta không thể đầu tư lĩnh vực bất động sản ở Thâm Quyến, mà phải làm các dự án khác. Nếu hắn làm như vậy, cuối cùng kết quả là làm cho mối quan hệ của hắn và Hoắc Anh Đông kết thúc, nhưng mà cũng có khả năng Hoắc Anh Đông sẽ không nói rằng không tham gia lĩnh vực bất động sản, như vậy hai người tất có ngăn cách, mối quan hệ không được như trước nữa.
Không thể nghi ngờ, Lục Thiếu Hoa sẽ không thể trở mặt với nhà họ Hoắc, làm như vậy hắn sẽ thiệt thòi. Khi không thể làm như vậy, hắn sẽ không chủ động nói ra, còn có thể tạo ra ấn tượng tốt với Hoắc Anh Đông, làm cho mối quan hệ hai người trở nên sâu sắc.
Cân nhắc lợi hại, Lục Thiếu Hoa lưa chọn cách thực hiện dường như rất hào
phóng và rộng rãi. Sự thật cũng chứng minh, Lục Thiếu Hoa chủ động đề nghị Hoắc Anh Đông tham gia lĩnh vực bất động sản khiến ông ta rất vui vẻ, tuy rằng không nói gì thêm, nhưng của Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể đọc được trên mặt ông ta muốn nói lời cảm ơn.
Hai người thông minh nói chuyện thường không cần nói thẳng thừng mới có thể hiểu toàn bộ câu chuyện. Hoắc Anh Đông được Lục Thiếu Hoa nhượng bộ, Lục Thiếu Hoa thì được Hoắc Anh Đông hứa hẹn, đề tài này coi như là kết thúc. Lục Thiếu Hoa cũng nói sang chuyện khác, không nói thêm nữa mà quay ra nói chuyện phiếm.
Thời gian vô tình qua đi, lúc Lục Thiếu Hoa đến khách sạn cũng không còn sớm, hơn nữa cùng Hoắc Anh Đông nói chuyện chính sự, hàn huyên, tán ngẫu, thời gian trôi đi rất nhanh, đã tới hai giờ ba mươi chiều.
Lục Thiếu Hoa nhìn thời gian, mở miệng kết thúc cuộc nói chuyện.
- Cháu đoán rằng, lúc này ông nội đã thức giấc, chúng ta nên đến gặp ông.
Hoắc Anh Đông không có ý kiến, đứng dậy nói:
- Vậy chúng ta đi thôi.
Vẫn là nhờ Tiểu Lý dẫn đường, Hoắc Anh Đông cùng đám cận vệ lên tiếng chào, mở cửa xuống xe đi xuống, cùng Lục Thiếu Hoa, bọn họ nghênh ngang đi tới khu nhà Đặng lão ở.
Tới khu nhà ở, bởi vì Hoắc Anh Đông không có chứng minh thư có hiệu lực, hơn nữa ông chỉ cầm hộ chiếu Hồng Kông, cho nên nói thế nào bảo vệ cũng không cho ông đi vào, bất đắc dĩ Tiểu Lý chỉ có thể gọi điện thoại tới nhà Đặng lão, để ông ấy nói với bảo vệ, khi đó mới có thể thuận lợi đi vào.
Đi vào nhà Đặng lão, Lục Thiếu Hoa đi trước dẫn đường, Hoắc Anh Đông ở phía sau, Tiểu Lý đi sau cùng, phụ trách đóng cửa lại sau đó lẳng lặng đứng ở một bên, giống như cái pho tượng không hề nhúc nhích.
- Ông em Hoắc à, anh đã nhiều năm nhưng không nhìn thấy em.
Đặng Lão nhìn thấy Hoắc Anh Đông có vẻ có chút cao hứng, trên mặt hiện rõ nét tươi cười.
- Thật là, thật là, thời gian trôi nhanh quá, hai năm không gặp à.
Trên mặt Hoắc Anh Đông cũng lộ rõ vẻ xúc động, và tay nắm chặt tay Đặng lão rất lâu mãi không buông ra.
- Ài, già rồi, đi không được, bằng không có thể tới tận nhà em ở Hồng Kông chơi à.
Đặng lão hiện tại giống như một ông già bình thường, giọng điệu nói chuyện giống như nhiều năm nay không gặp lại bạn cũ.
- Đừng, đừng, đừng mà
Hoắc Anh Đông luôn miệng nói ba chữ đừng, sau đó lại tiếp.
- Anh nếu đi tới Hồng Kông, tôi cũng không dám nhận làm chủ nhà, nên để Tiểu Hoa làm mới đúng, tập đoàn Phượng Hoàng của hắn đứng nhất nhì ở Hồng Kông.
- Ha ha! Nói tới Lục Thiếu Hoa, Đặng lão mỉm cười hân hoan nói.
- Hắn chỉ là trò trẻ con thôi, không thể so sánh với em.
Trên trán Hoắc Anh Đông xuất hiện những vằn đen, Lục Thiếu Hoa múa , cho nên ay quay cuồng, vậy ông ta chuyện gì cũng không đúng rồi.
Lục Thiếu Hoa đứng ở một bên nghe nói như thế cũng không lên tiếng, răng liền cắn môi, không thể để bản thân mình cười ra thành tiếng, trong lòng thầm nói lão kia nói dối cũng không đỏ mặt. ia đình Lục Thiếu Hoa hiện tại Đặng lão luôn luôn hiểu rõ, tuy nhiên hiện tại lại nói ra lời nói này. Quả thực khiến cho người ta không thể chấp nhận được
- Ồ! Đứng lâu như vậy, mau ngồi xuống. Mau ngồi đi.
Đặng lão chợt nhận ra ông và Hoắc Anh Đông bắt tay hơi lâu, lúc này mới nói.
Lập tức, hai người buông tay nhau ra, Lục Thiếu Hoa phản ứng rất nhanh, sau khi hai người bọn họ buông tay, trong nháy mắt, hắn đi đến bên Đặng lão giúp ông ngồi xuống ghế, sau đó chính mình mới tới một vị trí ở cạnh bên ông ngồi xuống.
Sau khi ngồi vào vị trí của mình, ông mới mở lời.
- Gần đây thế nào? Nghe nói công ty của em làm ăn cũng phát triển lắm.
- Anh à, anh cũng đừng trêu em. Nào có phát đạt gì, chỉ là trò trẻ con thôi.
Hoắc Anh Đông lập lại không thiếu một từ mà Đặng lão nói về Lục Thiếu Hoa
- Ha ha!
Đặng lão cười ha ha.
Biết đây là phản ứng nho nhỏ của Hoắc Anh Đông, cũng không để tâm, hỏi sang chuyện khác.
- Thế nào, thấy cấp trên rồi phải không? Thuận lợi chứ?
- Dạ! thấy rất thuận lợi. Ngày mai gặp lại vài người. Lần này đi nước ngoài, nhiệm vụ hoàn thành tôi cũng có thể thoái ẩn thành công rồi.
Hoắc Anh Đông chẳng những trả lời vấn đề Đặng lão hỏi mà còn đem công việc tiếp theo để cùng nhau sắp đặt.
- Vậy là tốt rồi.
Đặng lão tiếp lời một câu, trầm ngâm một lát, nói.
Hoắc Anh Đông vẻ mặt ngay lập tức trở lên nghiêm túc, gật đầu thật mạnh, sau đó mới nói với ông việc đang cùng Lục Thiếu Hoa lo lắng.
- Ông anh à, anh có thượng sách gì không?
- Việc này tôi cũng đã từng cùng Tiểu Hoa tán gẫu, ý của hắn là cố gắng. Tôi cũng có ý này, cứ làm hết sức đi, có thể xoay chuyển ít nhiều
Đặng lão trích dẫn lời Lục Thiếu Hoa, giọng điệu có phần miễn cưỡng.
Hoắc Anh Đông gật đầu. Xem như hiểu được sự đồng tình của của Đặng lão và Lục Thiếu Hoa. Cũng không nói gì thêm nữa, đem chuyển đề tài câu chuyện, sau đó nghi vấn hỏi.
- Ông anh à, tôi đã nhìn thấy quân hàm đại tá của Tiểu Hoa, chức quan này không nhỏ đâu.
Hoắc Anh Đông cũng không phải châm chọc Lục Thiếu Hoa, mà đương nhiên là để dò xét, cũng muốn hỏi ý Đặng lão một chút có phải hay không bởi vì ông có quan hệ khiến người ta gọi Lục Thiếu Hoa một tiếng Đại tá.
Đặng lão là người từng trải, sao có thể không hiểu rõ. Ông cười nói.
- Đây cũng không phải chuyện của tôi, người ta hô hắn một tiếng đại tá cũng là chuyện đương nhiên, bởi vì hắn ở trong bộ đội đã là quân hàm đại tá! Sai rồi, hiện đã là thiếu tướng.
Hoắc Anh Đông mở to hai mắt nhìn, hướng tầm mắt liếc nhìn sang Lục Thiếu Hoa, nhìn từ đầu tới chân, giống như nhìn quái vật. Miệng lại mở to thành hình chữ O, giống như quả trứng gà trong miệng, nửa ngày không thể nói nên lời một câu.
Cũng khó trách Hoắc Anh Đông lộ ra vẻ mặt này, Nói đùa sao, vì có quan hệ Đặng lão, Lục Thiếu Hoa có thể có chức vụ đại tá, nhưng mà là thiếu tướng, cho dù Đặng lão quyền thế lớn thế nào đi nữa cũng chuyện không có khả năng, cho nên duy nhất có thể hiểu là Lục Thiếu Hoa dựa vào thực lực của chính mình mới có được quân hàm này.
Hoắc Anh Đông há to miệng thở dốc muốn hỏi Lục Thiếu Hoa vì sao có thể leo lên tới chức Thiếu Tướng, nhưng mà mà nói còn chưa ra lời, Đặng lão đã ngắt lời y, ông nói.
- Ông em à, vấn đề này không thể hỏi, nếu hỏi anh anh cũng không nói cho em biết, vì đó bí mật.
“Bí mật”, hai chữ nhìn dường như đơn giản, nhưng ý nghĩa cũng không đơn giản, điều lệ giữ bí mật quốc gia người tiết lộ bí mật cũng giống như tội phản bội tổ quốc, cho nên Hoắc Anh Đông, ông Phó Chủ tịch mặt trận tổ quốc cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nhớ rõ Lục Thiếu Hoa xa hơn ông ta dự tính.
Hít thở thật sâu một hồi, Hoắc Anh Đông chuyển đề tài nói.
- Ông anh à, lần này tất cả nhân vật cấp cao của thương hội Trung Hoa đều tụ tập đầy đủ, ngoại trừ mục đích nhận lời mời, còn có mục đích là xem quốc nội có cái gì…. chưa được đầu tư, anh xem có nơi nào tốt không, nói ra để bọn em khỏi lầm đường.
- Ủa! Cậu là dân trong nghề sao lại đi hỏi người ngoại đạo, anh cũng không phải thương gia, hỏi anh vô dụng, ha hả!
Đặng lão cười ha hả không ngừng, nói. Ông sao lại không biết Hoắc Anh Đông muốn tham khảo ý kiến của ông.
Ý đồ bị nhìn thấu, Hoắc Anh Đông đầu cười khổ, mới nói lời quan trọng.
- Đoàn người chúng tôi đều có suy xét qua, tính toán qua bên Thâm Quyến đầu tư, đợi thời điểm thuận lợi sẽ dừng lại khảo sát.
- Ừ.
Đặng lão gật đầu. Thần sắc cũng có vẻ tốt hơn, nói
- Thâm Quyến là nơi không tồi, lại ở gần Hồng Kông, có thể đem lại sự thuận tiện rất riêng cho các cậu.
Không thể chê, Đặng lão tán thành ý kiến Hoắc Anh Đông nên đầu tư ở Thâm Quyến.
Hoắc Anh Đông gật đầu tỏ vẻ Đặng lão nói có lý, cũng không có mở miệng, bởi ông biết Đặng lão còn chưa có nói xong.
Quả nhiên không ngoài dự kiến, Đặng lão không lâu lại mở lời nói tiếp.
- Như vậy đi, nếu các an hem có tâm huyết đầu tư ở Thâm Quyến, tôi cũng mạnh dạn nói với các anh em một vài câu, về chính sách, trong điều kiện cho phép, các anh sẽ được ưu đãi lớn.
Đây thực sự là một lời hứa. Có vẻ mờ ảo nhưng cũng mang lại cho Hoắc Anh Đông bọn họ những cam kết về lợi ích.
- Vậy cảm ơn ông anh.
Hoắc Anh Đông chân thành nói, trái tim như chùng xuống. Nói nhiều như vậy, xoay quanh vấn đề,ông ta cũng chỉ chờ Đặng lão nói câu này,hiện tại đã có kết quả, ông ta khỏi phải lo lắng.
- Không cần cảm ơn anh, em vì nhiệt huyết phát triển kinh tế quốc gia, nhưng anh vì công tác Đảng.
Đặng lão khách khí nói một tiếng. Tuy nhiên cũng chưa hết, dừng một chút, Đặng lão lại mở miệng nói tiếp.
- Tiểu Hoa, hắn nhận làm cháu trai của ta, những năm gần đây hắn rất thành đạt, em cũng biết đó, nếu có điều khó xử cứ nói với hắn, hẳn là hắn có thể giúp em giải quyết công việc.
Đặng lão rất coi trọng Lục Thiếu Hoa. Nói như thế, hẳn là ông đánh giá cao Lục Thiếu Hoa.
- Phải, phải
Hoắc Anh Đông gật gật đầu.
Lục Thiếu Hoa có bao nhiêu năng lực Hoắc Anh Đông không biết, Đặng lão cũng không biết, nhưng ở thương trường, Đặng lão có thể khẳng định không nhiều vấn đề gian khó không có thể đánh gục Lục Thiếu Hoa, cũng như lúc này, Đặng lão mới có thể nói có vấn đề khó khăn nhỏ nào có thể tìm gặp Lục Thiếu Hoa.
Hai người lớn đang nói chuyện, từ đầu tới cuối Lục Thiếu Hoa không có chen lời một câu, nghe Đặng lão cho mình một nhiệm vụ. Lục Thiếu Hoa cũng không có nói gì thêm, vả lại nói như thế nào, Hoắc Anh Đông giúp hắn không ít lần. Về sau có việc gì có thể giúp đỡ ông ta hắn cũng sẽ không thể không giúp, dù sao Lục Thiếu Hoa làm việc theo nguyên tắc chịu ơn thì phải báo ơn. Kế tiếp sự việc trở nên đơn giản, hai người lớn tán gẫu, chủ yếu tâm sự chuyện quá khứ, tâm sự chuyện đời hiện tại. Đến khi trời chạng vạng tối, Hoắc Anh Đông vì phải dự tiệc nên cáo từ ra về, còn Lục Thiếu Hoa ở lại với Đặng lão.