Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng Lưu Minh Chương cũng đã có quyết định cho mình. Nhìn vẻ mặt của y, Lục Thiếu Hoa biết chắc chắn lần này Lưu Minh Chương sẽ giúp cho hắn. Nhưng Lục Thiếu Hoa cũng vẫn không dám chắc vì dù sao nắm bắt được nội tâm của một người không phải là dễ.
Sự thật Lưu Minh Chương trước khi quyết định đã suy nghĩ rất kĩ. Tuy y gặp Lục Thiếu Hoa không bao lâu nhưng theo như y quan sát thì Lục Thiếu Hoa không phải dạng tầm thường. Thử nghĩ kĩ mà xem, Lục Thiếu Hoa dám bỏ ra một triệu đô la Mỹ để đầu tư, vả lại cứ khăng khăng cho rằng thị trường cổ phiếu sẽ chuẩn bị giảm điểm chỉ có hai nguyên nhân. Thứ nhất, Lục Thiếu Hoa là kẻ điên. Thứ hai, Lục Thiếu Hoa đã nắm chắc 100% phần thắng trong tay. Tuy nhiên, nhìn đi nhìn lại Lưu Minh Chương vẫn không thấy Lục Thiếu Hoa có điểm nào giống kẻ điên. Cho nên y mới quyết định giúp cho hắn, coi như là đánh cược vậy. Quyết định giúp vì không thể không nói Lục Thiếu Hoa không phải là người bình thường mà vì trong sâu thẳm tâm tư đồ đệ cá cược ý thức được rằng làm khác người tỉ lệ thành công rất cao..
- Anh Lưu!
Lục Thiếu Hoa nhìn thẳng vào Lưu Minh Chương. Đây chính là thời khắc quyết định.
- Ok, anh sẽ giúp cho em!
Lưu Minh Chương cắn chặt răng nói.
- Cám ơn anh nhiều!
Lục Thiếu Hoa hít sâu một hơi. Thật ra, hắn không sợ Lưu Minh Chương không giúp cho hắn. Chỉ có điều hắn không nghĩ là sẽ dùng bất cứ một phương pháp nào để uy hiếp người khác. Khi mời Lưu Minh Chương làm người môi giới chứng khoán cho hắn, trong hợp đồng đã ghi rõ ràng, nếu không vi phạm bất cứ điều khoản hợp đồng nào thì Lưu Minh Chương không cần phải bồi thường.
Cách báo cáo cuối ngày chỉ còn hai mươi phút, rốt cuộc hai người cũng đã đầu tư hai mươi ngàn đô la Mỹ vào cổ phiếu.
Hai mươi ngàn đô la Mỹ trong thị trường chứng khoán Nhật Bản cũng không có gì đặc biệt. Chỉ như một giọt nước so với cả một đại dương bao la mà thôi.
Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng đã bắt đầu. Căn cứ vào trí nhớ của kiếp trước, ngày 16 tháng 10 (Ngày thứ Sáu), thị trường chứng khoán New York đã liên tục tăng điểm, sau đó lại giảm 91 điểm trong cùng một ngày(xấp xỉ 5%). Nhưng bởi vì múi giờ khác nhau nên giờ mở cửa của các thị trường vốn cũng khác nhau. Khi thị trường chứng khoán New York giảm điểm, thì thị trường khác chưa giao dịch, nên vẫn chưa lan đến những chỗ khác. Thậm chí thị trường chứng khoán đồng bộ Toronto cũng không bị ảnh hưởng.
Thị trường chứng khoán Tokyo Nhật Bản cũng không bị ảnh hưởng. Vào ngày 16, giá cả cổ phiếu vẫn tăng lên. Trải qua hai ngày nghỉ 17 và 18, đến ngày 19 (Ngày thứ Hai) khi mới bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu của thị trường chứng khoán Tokyo Nhật Bản đã bị giảm điểm, đến cuối ngày đã giảm mất 620 điểm. Ngày 20 giảm tiếp 3800 điểm. Tính tổng mức giảm điểm trung bình trong hai ngày là 16%. Đến ngày 21, thị trường chứng khoán đã khôi phục được 90% nhưng niềm vui vẫn chưa được tận hưởng thì đến ngày 26, giá cổ phiếu lại giảm xuống 4.75%. Lục Thiếu Hoa hồi tưởng lại.
- Hy vọng lịch sử sẽ không thay đổi.
Lục Thiếu Hoa chỉ còn biết cầu trời. Bởi vì lần này nếu hắn thua cuộc thì sẽ rất khó quay đầu lại. Thời gian sẽ không chờ đợi ai. Hắn đã vì “Ngày thứ hai đen tối” mà đã chuẩn bị một số vốn không nhỏ, về sau sẽ giúp hắn triển khai những kế hoạch lâu dài.
Lưu Minh Chương sau khi đầu tư hai mươi ngàn đô la Mỹ thì đột nhiên cảm giác toàn thân không còn sức lực, cả người như bay bổng, trán không ngừng đổ mồ hôi. Tuy nhiên, lúc này có hối hận cũng không kịp nữa rồi, y chỉ còn biết chấp nhận sự thật chứ không thèm nghĩ đến hậu quả nữa.
- Anh Lưu cứ yên tâm đi. Cuối cùng chúng ta sẽ là người thắng cuộc.
Lục Thiếu Hoa nhận thấy Lưu Minh Chương lúc này trong lòng rất phức tạp. Tuy nhiên hắn không biết an ủi bằng cách nào, chỉ biết dùng ánh mắt trấn an mà thôi.
- Ừ, hi vọng sẽ đúng như lời em nói.
Lúc này, dường như Lưu Minh Chương đã tiếp nhận được sự thật nhưng câu nói vẫn có sự dè chừng.
- Ok, đã chấm dứt phiên giao dịch. Chúng ta về thôi.
Lục Thiếu Hoa vẫn giữ vẻ mặt như cũ. Hắn biết lịch sử sẽ không có khả năng thay đổi trên diện rộng. Chỉ cần không phát sinh thay đổi trên diện rộng thì căn bản sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
- Anh Hai!
Lục Thiếu Hoa và Lưu Minh Chương vừa mới đến cửa khách sạn thì gặp Trần Quốc Bang. Nhìn dáng vẻ sốt ruột của anh ta khiến Lục Thiếu Hoa trong lòng hơi băn khoăn. Tuy nhiên khi nghĩ đến kế hoạch của mình thì hắn chỉ còn biết hướng về Trần Quốc Bang mà nói thầm:
- Em xin lỗi!
- Ái chà! Anh tìm hai người thật là lâu. Rốt cuộc hai người đã đi đâu?
Trần Quốc Bang nghe tiếng gọi thì quay đầu nhìn lại, thấy Lục Thiếu Hoa và Lưu Minh Chương đang đi đến thì lên tiếng trách móc.
- Không có việc gì ạ! Chúng em chỉ ra ngoài dạo thôi. Ở trong phòng hoài chán lắm. Đi dạo nãy giờ nên thấy đói bụng rồi. Thôi mình đi kiếm cái gì ăn đi.
Lục Thiếu Hoa bật cười sảng khoái rồi lảng sang chuyện khác.
- Em đúng thật là…!
Sự thật là Trần Quốc Bang đã lo lắng suốt cả một buổi chiều nay. Anh ta nghĩ là chắc Lục Thiếu Hoa đi theo Lưu Minh Chương để học tiếng Nhật nên nằm ngủ ở trong phòng. Khi tỉnh lại thì muốn kiểm tra xem Lục Thiếu Hoa học như thế nào nhưng gõ cửa mãi vẫn không thấy hắn trả lời, muốn hỏi nhân viên phục vụ thì lại không biết tiếng Nhật. Cuối cùng anh ta chỉ còn biết cạy cửa vào nhưng trong phòng lại không có ai.
- Đi thôi, anh Hai! Tụi em đều ổn mà.
Lục Thiếu Hoa mỉm cười. Hắn biết Trần Quốc Bang thật sự lo lắng cho hắn nên trong lòng rất cảm kích.
- Được rồi! Nhưng nhớ về sau có đi đâu thì cũng phải nói cho anh biết một tiếng. Nếu không anh không biết giải thích như thế nào với cha của em.
Trần Quốc Bang nói thật lòng. Anh ta lo lắng Lục Thiếu Hoa sẽ lén ra ngoài cùng với Lưu Minh Chương một lần nữa.
- Em hứa mà. Khi nào đi đâu em sẽ báo cho anh biết.
Lục Thiếu Hoa cam đoan. Hắn quyết định sẽ không lén lút ra ngoài nữa mà sẽ quang minh chính đại cùng đi với Trần Quốc Bang tới sở giao dịch chứng khoán. Khi đến ngày thứ Hai, hắn tin tưởng sẽ kiếm được rất nhiều tiền dọa Trần Quốc Bang chết khiếp. Cho nên hắn không sợ bị ngăn cản nữa.
- Vậy là tốt rồi. Thôi chúng ta đi ăn đi.
- Dạ!
Ba người tìm một chỗ bình thường để dùng cơm tối. Trong lúc ăn, Trần Quốc Bang luôn để ý đến sắc mặt của Lưu Minh Chương có điều gì đó không ổn. Anh ta liền hỏi dò xem có chuyện gì xảy ra không thì Lưu Minh Chương trả lời một cách qua loa do được Lục Thiếu Hoa ra hiệu. Cuối cùng Trần Quốc Bang cũng không thèm truy vấn nữa.