Nhưng xem hai người họ ở với nhau rất hòa hợp, làm cho Lục Thiếu Hoa yên tâm hơn rất nhiều, đó cũng là cảnh mà hắn muốn thấy, trong đầu hắn bỗng nảy ra ý nghĩ: “Hậu cung phải hài hòa chứ.” Lập tức Thiếu Hoa giật mình. “Hậu cung? Lẽ nào đây là tiềm thức, trong tiềm thức của mình cần phải thành lập một hậu cung?”
Sau một hồi suy nghĩ, Lục Thiếu Hoa cũng không nghĩ thêm nữa, thuận theo tự nhiên vậy, kiếp trước hơn ba mươi tuổi cũng chưa kết hôn, kiếp này có nhận thêm vài người đẹp cũng không có gì là quá đáng, coi như bù đắp kiếp trước vậy
Lắc lắc đầu hình như cũng quét sạch đi một nửa những ý nghĩ đen tối trong đầu. Còn phải nói, lắc đầu vài cái đúng là có hiệu quả thật, quả nhiên không còn nghĩ đến những điều đen tối ấy nữa, tâm tư được hồi phục như cũ, lại cùng Phó Trấn Thái tán gẫu. Đối với Phó Trấn Thái, bọn họ vừa về nước, vẫn chưa quen với cuộc sống ở nhà, Lục Thiếu Hoa đương nhiên là hỏi thăm một chút, quan tâm là việc nên làm mà!
Cứ như vậy, một già một trẻ, vừa ăn vừa lải nhải chuyện gia đình, nói chuyện về sự phát triển và thay đổi của Thâm Quyến. Các món trên bàn ăn hết tự lúc nào, Lục Thiếu Hoa biết là đã đến lúc vào đề tài chính rồi.
- Phó gia gia! Công ty phát triển thế nào rồi?
Lục Thiếu Hoa hỏi
- Ừ, cũng tàm tạm, chỉ có điều vạn sự khởi đầu nan, vừa mới về nước, mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu, muốn lập tức phát triển là việc không thể được.
Phó Trấn Thái phiền muộn nói
Công ty cũng thành lập được một thời gian rồi, nhưng tình hình không được tốt lắm, không có chỗ dựa vào giới quan chức, cũng chỉ có thể dựa vào danh dự từng bước phát triển, vì vậy tình hình đã không tốt lắm, Phó Trấn Thái cũng không để trong lòng.
Lục Thiếu Hoa cười vẻ đã rõ, không nói thêm gì. Hắn ta đã sớm đoán được tình hình sẽ như vậy. Bây giờ cải cách Trung Quốc mới bắt đầu, vẫn còn rất nhiều người giữ nỗi căm hận người Nhật Bản, mà Phó Hải Đào từ nhỏ đã lớn lên tại Nhật Bản, ảnh hưởng nền văn hóa hun đúc anh tài “Đại hòa dân tộc” bao nhiêu năm rồi, mọi cử chỉ lời lẽ đều giống người Nhật Bản, lúc nói chuyện làm ăn với người khác chỉ cần hắn lộ ra một chút bản chất “người Nhật Bản”, Lục Thiếu Hoa có thể chắc chắn một trăm phần trăm chuyện làm ăn lần này coi như hỏng rồi.
- Phó gia gia, ông cũng biết đấy, Trung Quốc bị người Nhật Bản xâm lược, đại đa số người Trung Quốc đều hận người Nhật Bản.
Dừng lại một lúc, Lục Thiếu Hoa mới tiếp tục nói.
- Vì vậy, ông nên nói với chú Hải Đào một tiếng, bây giờ đang ở Trung Quốc chứ không phải ở Nhật Bản, mọi cử chỉ lời lẽ cũng nên thay đổi, nếu không thì…
Lục Thiếu Hoa biết nói chuyện với người thông minh thì không cần phải nói rõ ràng ra làm gì, chỉ cần nói một nửa, phần còn lại để Phó Trấn Thái từ từ tự nghĩ là được.
Phó Trấn Thái không dám nói là người thông minh nhưng ít nhất ông ta cũng không phải là kẻ ngốc, vừa mới nghe Lục Thiếu Hoa nói như thế, ông ta liền nghĩ ngay đến mọi cử chỉ lời lẽ của con trai mình, tất cả đều đã rõ.
Lục Thiếu Hoa lắc lắc tay ra vẻ không có gì cả, lập tức chuyển chủ đề.
- Đội xây dựng thành lập thế nào rồi?
- Ồ, việc của đội xây dựng đã triển khai được một thời gian rồi.
Phó Trấn Thái không trả lời trực tiếp, nhưng ý của câu nói đã rất rõ ràng, đó là đội kiến trúc đã được thành lập rồi
- Tốt, tốt, tốt.
Lục Thiếu Hoa nói liền ba câu tốt, vẻ mặt vui mừng hớn hở, lời nói tràn đầy vui sướng.
Hắn không vui sướng sao được! Lúc ấy ở Nhật Bản, hắn ủng hộ Phó Trấn Thái về nước phát triển bất động sản vốn là có mục đích cả, mà mục đích này chính là hắn cần dùng tới đội xây dựng,. Trước mắt, Lục Thiếu Hoa chưa thành lập công ty bất động sản, mà hợp đồng của Cửa sổ Thế giới lại sắp đến hạn, nếu vẫn không khởi công xây dựng mảnh đất đó nhất định sẽ bị, Chính quyền Thâm Quyến thu hồi, vì thế trong thời gian này Lục Thiếu Hoa nhất định phải bắt đầu khởi công xây dựng.
Đó là mục đích lúc bấy giờ của Lục Thiếu Hoa, vì bản thân hắn không có thời gian thành lập một đội xây dựng, chỉ có thể dựa vào các thế lực bên ngoài, mà Phó Trấn Thái hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất. Tuy nhiên lúc đó thấy hiệu quả kinh tế của công ty Phó Trấn Thái không tốt, trong lòng trước kia vốn có chút áy náy giờ đã không còn nữa. Đây cũng coi như là cùng có lợi, lợi dụng đội xây dựng của ông ta để xây Cửa sổ Thế giới, đương nhiên với cái kiểu trả tiền thế này cũng giải quyết được những khủng hoảng cho công ty của hắn, vì vậy đành lợi dụng vậy
Phó Trấn Thái hoàn toàn bị Lục Thiếu Hoa làm cho mơ hồ. Ông ta không biết tại sao Lục Thiếu Hoa lại xúc động như vậy, nhưng ông ta cũng không nói gì, ông ta biết tiếp theo Lục Thiếu Hoa chắc chắn còn lời muốn nói.
Quả nhiên một lúc sau Lục Thiếu Hoa lại tiếp tục nói.
- Phó gia gia! Trong tay cháu có một dự án, dự án này hai năm trước đã chuẩn bị xong rồi, chỉ là lúc đó tiền vốn của cháu cần dùng gấp, lại không lập tức cho khởi công xây dựng. Mà lúc mua mảnh đất đó và ký hợp đồng với Chính quyền đã hẹn đầu năm nay khởi công rồi, hiện tại cũng sắp đến lúc rồi, nếu không khởi công, theo quy định của hợp đồng Chính quyền thành phố có quyền thu hồi mảnh đất đó.
Lục Thiếu Hoa đem tất cả nói ra hết, không có chút giấu diếm nào.
Lời Lục Thiếu Hoa vừa nói xong, Phó Trấn Thái lập tức kinh sợ, trong đầu liền nghĩ, nếu như lời Lục Thiếu Hoa nói, dự án này hai năm trước đã chuẩn bị rồi, vậy thì Lục Thiếu Hoa lúc đó ở Nhật Bản ủng hộ ông về nước đầu tư bất động sản có thể là vì cái dự án này, tất cả đều dần hiện lên trong đầu ông.
Phó Trấn Thái thở to một tiếng, nếu đúng như những gì ông đoán, vậy thì Lục Thiếu Hoa quả là đáng sợ, tuổi đời còn trẻ như vậy mà đã lên hết tất cả kế hoạch, lợi dụng tất cả những gì có sẵn bên cạnh mình. Nhưng nghĩ thoáng cũng thoải mái hơn, nếu Lục Thiếu Hoa không có năng lực và nhẫn nại, cũng không thể là ông chủ đằng sau công ty Tài chính Phượng Hoàng được. Hơn nữa, ông cũng quyết định phải về nước phát triển, Lục Thiếu Hoa chỉ là thuận nước giong thuyền mà thôi.
- Ý cháu là?
Phó Trấn Thái hỏi
- Ha ha ha! Phó gia gia là người thông minh. Không sai, lúc đó cháu ủng hộ việc ông về nước phát triển bất động sản đều là vì dự án mà cháu ấp ủ đó.
Lục Thiếu Hoa chân thành nói
Lục Thiếu Hoa biết chắc chắn Phó Trấn Thái đã đoán ra được điều gì đó rồi, chỉ là không muốn nói ra mà thôi. Thà nói tất cả ra còn hơn để giữa hai người tồn tại những khúc mắc, biết rõ rồi, như thế trái lại có thể làm cho Phó Trấn Thái cảm thấy chân thành.
Lục Thiếu Hoa nói xong cũng không đợi Phó Trấn Thái mở lời, vừa chuyển chủ đề lại tiếp tục nói.
- Cháu muốn giao dự án này cho công ty của ông làm, ông có bằng lòng nhận hợp đồng này không?
Phó Trấn Thái quả thật cảm nhận được sự chân thành của Lục Thiếu Hoa. Suy nghĩ một lúc, ông hỏi.
- Có bản kế hoạch nào không?
Kỳ thực, Phó Trấn Thái không để bụng chuyện Lục Thiếu Hoa lợi dụng ông. Suy cho cùng nếu không có sự nhắc nhở của Lục Thiếu Hoa thì công ty của ông đã sớm phá sản rồi, nói không chừng bây giờ còn gánh thêm khoản nợ ý chứ! So với những cái đó thì việc bị Lục Thiếu Hoa lợi dụng chỉ là chuyện nhỏ.
- Ừ, hôm nay cháu lại không mang bản kế hoạch đến, nhưng cháu có thể giới thiệu sơ qua nội dung cụ thể của bản kế hoạch.
Nói xong Lục Thiếu Hoa liền bắt đầu giới thiệu về cấu tạo của việc xây dựng dự án Cửa sổ Thế giới, từ việc bắt đầu đầu tư có bao nhiêu vốn đến mấy việc nội bộ hắn đều nói hết một lượt. Sau khi giới thiệu xong, Lục Thiếu Hoa mới nói câu cuối cùng.
- Dự án này nếu xây xong sẽ là một điểm vui chơi, nghỉ ngơi, du lịch tầm cỡ.
Phó Trấn Thái là người ra sao? Mặc dù Lục Thiếu Hoa chỉ giới thiệu sơ qua nhưng đối với những người dành nửa cuộc đời cho bất động sản, chỉ cần nghe những lời vặt vãnh như vậy thì hoàn toàn có thể đoán ra được dự án này lúc hoàn thành sẽ như thế nào. Sắc mặt biến đổi thất thường, những vấn đề mà Phó Trán Thái cần suy nghĩ quả thật là rất nhiều, dự án này không chỉ đơn giản như là xây nhà.
- Nhận hay không nhận đây?
Phó Trấn Thái hồi hộp nghĩ, không biết rốt cuộc nên nhận hay không nên nhận.