Nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không hoàn toàn yên tâm, hắn gọi điện qua châu Phi, bảo Tiền Khiêm đưa hai người có năng lực thật tốt sang đây. Hơn nữa, thông qua các mối quan hệ tạo cho hai người này một thân phận hoàn toàn mới, để cho họ có thể luôn luôn ở bên cạnh Lục Xương, phụ trách bảo vệ sự an toàn cho y.
Làm xong mọi việc, Lục Thiếu Hoa còn đến Thâm Quyến một chuyến, cùng Trần Quốc Bang trò chuyện một ngày, chủ yếu là nói về con đường làm quan của Lục Xương. Mọi người đều biết, sự nguy hiểm đáng sợ trong quan trường vượt xa sự nguy hiểm trong thương trường, một khi không cẩn thận lập tức có thể rơi vào cảnh mãi mãi không thể gượng dậy nổi. Lục Thiếu Hoa không muốn thấy một ngày nào đó Lục Xương cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Cho nên, chuyện Lục Thiếu Hoa bàn bạc với Trần Quốc Bang chủ yếu là bảo vệ chu toàn cho Lục Xương, chẳng hạn như khi Lục Xương nhậm chức tại đó, cần phải điều tra rõ ràng mọi người mọi việc, cho dù là một thư ký bên cạnh cũng phải điều tra cẩn thận, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
Trần Quốc Bang cũng biết quan trường hung hiểm, cũng rất coi trọng chuyện này, cam đoan sẽ sắp xếp ổn thoả, bảo vệ cho Lục Xương được chu toàn, để y không gặp phải sóng gió trong chốn quan trường, à không, sóng gió cần thiết cho sự trưởng thành của một người, sóng gió là không tránh khỏi, nhưng phải đảm bảo không có sóng gió hung hiểm quá mức, đó là điều kiện tiên quyết.
Trần Quốc Bang luôn làm việc rất cẩn thận, Lục Thiếu Hoa đối với anh ta rất tin tưởng, anh ta đã đáp ứng rồi, hắn cũng không nói gì thêm. Lục Thiếu Hoa sốt ruột nên không qua đêm ở Thâm Quyến mà nhanh chóng quay về Hồng Kông.
Sau khi về Hồng Kông, Lục Thiếu Hoa trải qua vài ngày nhàn rỗi ngắn ngủi, rồi lại bận rộn vì sau một tuần chuẩn bị, chiếc thuyền đánh bạc hạng sang rốt cục đã đi vào giai đoạn thực hiện, cho dù hắn giao toàn quyền cho Trần Đạt Vinh lo về việc này, nhưng anh ta chủ yếu chỉ là người thay mặt hắn.
Hôm nay người đứng đầu nhà họ Hà tới Hồng Kông, chủ yếu là bàn bạc về chuyện chiếc thuyền đánh bạc, đồng thời cũng xác nhận lại lần cuối, sau lần trao đổi cuối cùng này sẽ ấn định thời gian để chính thức bắt đầu đưa chiếc thuyền đánh bạc vào hoạt động.
Gặp nhau, hai bên đều tỏ rõ tài trí, không ngừng đề xuất ý tưởng, trải qua hàng giờ thảo luận, những ý tưởng nào tốt thì chấp nhận, không tốt thì loại bỏ, cuối cùng sau khi đã ghi nhận toàn bộ, cuộc hội nghị chấm dứt.
Với tư cách chủ nhà, đương nhiên Lục Thiếu Hoa phải chiêu đãi phía nhà họ Hà. Do đó hắn mời mọi người đến nhà hàng ăn một bữa, sau đó theo yêu của ông chủ Hà, hắn đưa ông ta đến bến tàu.
Bởi vì chiếc thuyền đánh bạc sang trọng này là mua lại, chỉ cần cải tạo lại nội thất một chút, lắp đặt trang thiết bị và huấn luyện lại nhân viên sòng bạc là có thể chính thức đưa vào vận chuyển. Về thủ tục đăng ký, không cần đến Lục Thiếu Hoa phải lo, Hoắc Anh Đông và phía nhà họ Hà rành rẽ về việc lo thủ tục hơn Lục Thiếu Hoa nhiều.
Cứ như vậy, nửa tháng sau, rốt cục chiếc thuyền đánh bạc sang trọng đã khai trương đúng hạn, là một trong số các cổ đông, Lục Thiếu Hoa cũng đến tham dự lễ khai trương, cắt băng khánh thành, sau đó theo thuyền đi đến trạm thứ nhất.
Đi theo thuyền suốt một ngày, Lục Thiếu Hoa hiểu rõ sự xa hoa trên thuyền đánh bạc này, đồng thời cũng thấy sự điên cuồng của những người tham gia.
Con bạc, hai chữ này đại biểu cho một loại nghề nghiệp, mà người theo nghiệp này đều mang trong mình máu điên, Lục Thiếu Hoa tận mắt thấy những kẻ thua sạch tiền nổi điên tới mức làm người khác hoảng sợ, nếu lực lượng bảo vệ trên thuyền không mạnh, e rằng có tai nạn chết người.
Lục Thiếu Hoa không hề mảy may nghi ngờ, nếu hắn cầm mười nghìn để bảo một người thua bạc cởi sạch quần áo, trần truồng chạy quanh một vòng, chắc chắn y sẽ nghe theo, sau khi thực hiện xong yêu cầu của hắn, việc trước tiên y làm sẽ là chạy đến chiếu bạc. Đây chính là biểu hiện rõ nhất của sự điên cuồng.
Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa không quan tâm nhiều đến việc này, sau một ngày theo đi theo thuyền đánh bạc, ngày hôm sau hắn liền lên bờ, sau đó gác lại mọi việc liên quan đến thuyền đánh bạc, bởi vì lúc này hắn đã có sắp đặt cho một cuộc hành trình mới.
Lục Thiếu Hoa phải rời khỏi Hồng Kông. Đúng vậy, hắn phải rời khỏi Hồng Kông đi châu Phi, đấy là chuyến đi thứ tư của hắn đến châu Phi.
Thời điểm Lục Thiếu Hoa đến châu Phi lần đầu tiên là sau khi đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm thành lập không bao lâu. Hắn đến để xem căn cứ Hổ Gầm đã được xây dựng ra sao. Lần đó hắn bị tập kích, nếu Trần Quốc Bang không đỡ cho hắn một viên đạn thì có lẽ hắn đã phải sớm đi gặp tử thần.
Cũng trong lần đó, Lục Thiếu Hoa dùng thủ đoạn tàn khốc, tiêu diệt hai đoàn lính đánh thuê, thu nạp và hợp nhất hai đoàn lính đánh thuê đó lại, chiến tích rất lớn.
Chuyến đí lần thứ hai của Lục Thiếu Hoa đến châu Phi rất yên bình nhưng đó chỉ là ngoài mặt, thật ra bên trong ẩn chứa một mạch nước ngầm mạnh mẽ. Lần đó, hắn bắt đầu triển khai kế hoạch dầu mỏ, xâm nhập vào lĩnh vực dầu mỏ làm nên một thời đại mới.
Kế tiếp là chuyến đi thứ ba của Lục Thiếu Hoa đến châu Phi, chuyến đi này rất ầm ĩ, bảy tiểu quốc châu Phi bị Lục Thiếu Hoa khống chế, nắm giữ. Tuy nhiên nhân dân các nước này rất may mắn, sau khi bị Lục Thiếu Hoa khống chế, họ mới có cơ hội được ngẩng cao đầu làm người một cách chân chính.
Không sợ đói, không sợ bị bắt nạt, cũng không cần dựa vào sự trợ giúp của các tổ chức từ thiện quốc tế, họ chỉ cần cố gắng làm việc, khai thác thật nhiều khoáng sản, thì không cần phải lo lắng cho cuộc sống, thậm chí còn có thể dành dụm được tiền để lo cho cuộc sống sau này.
Có thể nói, nhờ có căn cứ Hổ Gầm, nhờ có Lục Thiếu Hoa, châu Phi đã thay đổi. Tuy nhiên không thể phủ nhận là mỗi lần Lục Thiếu Hoa đến châu Phi là mỗi lần có chuyện. Lần này cũng không ngoại lệ, Lục Thiếu Hoa đến đó là có mục đích, đương nhiên sẽ không yên ổn.
Đúng vậy, mục đích chuyến đi châu Phi lần này của Lục Thiếu Hoa là vì kế hoạch dầu mỏ của hắn. Lúc trước, kế hoạch dầu mỏ của Lục Thiếu Hoa xem như đã bắt đầu, nhưng đó chỉ như một khúc dạo đầu. Lần này, hắn đến châu Phi là muốn chính thức bắt đầu tiến hành kế hoạch dầu mỏ của mình. Kế hoạch cuối cùng – nắm gọn dầu mỏ vào trong tay. Đây là mục đích chính Lục Thiếu Hoa đến châu Phi.
Bởi vì muốn chính thức bắt đầu kế hoạch này, Lục Thiếu Hoa trở nên rất căng thẳng, từ lúc bước lên chuyên cơ, hắn không mở miệng nói câu nào, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, ngẫm nghĩ mọi việc, đến lúc mệt mỏi thì ngủ một giấc, chờ đến nơi.
Mười mấy tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, máy bay đáp xuống sân bay của căn cứ Hổ Gầm, bởi vì chênh lệch múi giờ, Lục Thiếu Hoa đến châu Phi vào ban ngày, như vậy giảm được rất nhiều phiền phức.
Ngồi liền mười mấy tiếng trên máy bay rất mệt mỏi, cho nên sau khi máy bay hạ cánh, Lục Thiếu Hoa chỉ nói vài câu với bọn Lý Chí Kiệt rồi lập tức đi nghỉ.
Chừng như ngủ hơn hai mươi tiếng đồng hồ, lúc Lục Thiếu Hoa thức giấc đã là sáng ngày hôm sau. Sau khi đến phòng tập thể thao của đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm tập luyện một lúc, hắn mới sảng khoái quay lại chỗ ở để ăn bữa sáng.
Sau khi ăn sáng xong, Lục Thiếu Hoa cũng không gấp rút tổ chức hội nghị, mà đi dạo một chút. Đã nhiều năm không tới căn cứ, cảnh vật nơi này ít nhiều có phần thay đổi, hắn phải có thời gian để thích nghi.
Tiến hành giai đoạn cuối cùng của kế hoạch dầu mỏ không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể làm xong, ngay cả một người đầy quyền uy như Lục Thiếu Hoa cũng không thể gấp gáp được.
Đi được một vòng, Lục Thiếu Hoa gặp Lý Chí Kiệt, lúc này y không làm việc mà ôm một đứa bé đi dạo quanh. Hắn thấy đứa bé rất giống y.
- Anh Chí Kiệt, đây là con của anh phải không?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
Lục Thiếu Hoa gần như có thể khẳng định đứa bé này là con của Lý Chí Kiệt, tuy nhiên hắn vẫn không chắc chắn, bởi vì nếu Lý Chí Kiệt có con sẽ báo cho hắn biết, thế nhưng cho tới bây giờ y chưa hề nhắc tới việc y đã được làm cha.
Lý Chí Kiệt cười cười, vẻ hiền lành thật thà, gật đầu, đáp:
- Đúng vậy, nó đã được hơn hai tháng.
- Sao anh không báo cho tôi biết?
Lục Thiếu Hoa hơi tức giận.
Lý Chí Kiệt xấu hổ gãi gãi đầu, nói:
- Lúc đó cậu đang đấu với người Mỹ, tôi đâu dám làm cậu phân tâm.
Hơn hai tháng trước, đúng là Lục Thiếu Hoa cùng người Mỹ tranh đấu, hết sức tập trung, thật đúng là không thể phân tâm, huống chi, Lý Chí Kiệt hiểu Lục Thiếu Hoa rất rõ, nếu y báo tin cho hắn, nói không chừng hắn sẽ gác công việc lại để chạy tới châu Phi. Đúng là sợ Lục Thiếu Hoa làm như vậy nên Lý Chí Kiệt mới không báo tin cho hắn.
Lục Thiếu Hoa cười khổ, lắc đầu, không nói gì, tuy nhiên hắn hiểu tại sao Lý Chí Kiệt làm vậy và rất cảm động. Suy cho cùng, Lý Chí Kiệt làm chuyện gì đều nghĩ đến hắn trước tiên, có một cấp dưới như vậy, Lục Thiếu Hoa lo gì sẽ không thành công.
- Ai…
Lục Thiếu Hoa thở dài một hơi, nói:
- Ở bên này mấy tháng rồi, đưa đứa bé sang Hồng Kông đi, ở bên châu Phi này không có lợi cho sự trưởng thành của nó.
Bảy quốc gia châu Phi xung quanh căn cứ Hổ Gầm đang không ngừng phát triển, nhưng muốn phát triển thành những thành phố lớn mang tầm quốc tế thì không phải là chuyện ngày một ngày hai, với điều kiện chưa hoàn chỉnh như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của đứa bé, bởi vậy Lục Thiếu Hoa mới muốn Lý Chí Kiệt đưa đứa bé sang Hồng Kông, để nó được lớn lên ở đó.
- Ừ, tôi cũng định như vậy. Đến lúc đó mẹ của nó cũng đi theo luôn.
Lý Chí Kiệt dường như đã sớm tính tới điều này.
- Được.
Lục Thiếu Hoa gật đầu.
Trò chuyện, đùa giỡn với con của Lý Chí Kiệt một lát, Lục Thiếu Hoa cũng không nán lại lâu, lập tức rời đi, tiếp tục đi dạo, xem xét tình hình của căn cứ.